Cũng Chẳng Quan Trọng Đến Thế

Chương 4

7

Ta sớm đoán rằng phụ hoàng sẽ không nỡ ra tay với mình.

Ta là con gái đầu lòng của người.

Vì có dung mạo giống mẫu hậu đến năm phần, nên từ nhỏ ta đã được phụ hoàng cưng chiều.

Sau khi mẫu hậu qua đời, sự yêu thương ấy không những không giảm, mà ngày càng sâu đậm.

Nhưng dù sao người cũng là một đế vương.

Mà thuật của đế vương, quan trọng nhất là cân bằng quyền lực.

Tiêu gia là gia đình võ tướng, trung thành qua nhiều thế hệ.

Dù không rõ tại sao trong giấc mơ, Tiêu Chước lại mưu đồ soán vị, nhưng cho đến hiện tại, ở ngoài mặt, hắn vẫn là trung thần

Việc ta công khai "hưu thư" lần này, dù lý do là gì, đều tổn hại danh dự của Tiêu Chước.

Dẫu là diễn kịch, phụ hoàng cũng phải diễn cho cả triều văn võ xem.

Ta không giấu diếm lý do "hưu thư."

Ta kể hết cho phụ hoàng nghe về việc Tiêu Chước nạp thiếp trước khi cưới, đêm tân hôn ngủ lại phòng thiếp, và những lời hắn đã nói với ta hôm nay.

Thậm chí, ta còn thuật lại những trùng hợp và sự kiện trong giấc mơ của mình.

Nhưng phụ hoàng dường như bỏ qua chuyện "Tiêu Chước có thể phản bội" mà ta nói, chỉ phẫn nộ về việc hắn chưa cưới đã nạp thiếp.

Người đập bàn đứng dậy:

"Nữ nhi của trẫm, tên họ Tiêu dám khinh miệt đến vậy sao?"

Mắng xong, người lại nhìn ta đầy trách móc:

"Trẫm đã phản đối hôn sự này từ đầu, là con cứ nằng nặc đòi gả."



"Giờ con đã gả đi rồi, chuyện hôn nhân đâu phải trò đùa, sao có thể nói hối hận là hối hận?"

Người cau mày:

"Từ xưa tới nay, nữ tử xuất giá tòng phu. Con là công chúa của Đại Lương, phải làm gương cho nữ nhân thiên hạ, sao có thể tùy ý hành xử như vậy?"

Phụ hoàng hiển nhiên đang nghĩ đến đại cục.

Nhưng ta lại không chịu phục:

"Tại sao nam nhân có thể hưu thê, mà nữ nhân lại không thể hưu phu? Rõ ràng là lỗi của hắn, cớ sao con phải nhẫn nhịn chịu đựng?"

Nói đến đây, ta đã thực sự nổi giận:

"Mọi người đều nói nữ nhân phải tòng phu, nhưng hôn nhân đâu phải là toàn bộ cuộc đời của một nữ người phụ nữ."

8

Phụ hoàng dường như cũng không ngờ rằng ta sẽ phản ứng mạnh mẽ như vậy.

Người sững sờ nhìn ta, môi mấp máy, rồi bỗng thở dài một tiếng, gọi tên thân mật của ta:

“Yểu Yểu, con thật giống mẫu hậu của con..."

“Nhưng thời thế bây giờ là như vậy, quan niệm của thiên hạ đã ăn sâu vào gốc rễ, phụ hoàng tuy là thiên tử nhưng cũng không thể thay đổi. Đó là lỗi của phụ hoàng, không có năng lực...”

Khi nói những lời này, phụ hoàng mang vẻ mặt đầy thất vọng.

Mỗi lần nhắc đến mẫu hậu, người luôn tỏ ra như vậy.

Người và mẫu hậu gặp nhau nơi quân doanh.

Khi đó, phụ hoàng chỉ là một hoàng tử không được sủng ái, còn mẫu hậu chỉ là một nữ y theo cha đến trại lính.

Nghe nói, họ đã quen biết nhau khi cả hai đều ở cảnh ngộ khó khăn.

Cũng nghe rằng, phụ hoàng từng hứa với mẫu hậu sẽ giữ trọn một đời một đôi.

Thế nhưng, sau khi đăng cơ, dù cố gắng vượt qua sự phản đối để lập mẫu hậu làm hoàng hậu, người vẫn không giữ được lời hứa.



Vì muốn cân bằng quyền lực trong triều, cung tần phi tử nối tiếp nhau vào cung, không bao giờ dứt.

Mẫu hậu bị những nghi lễ và giáo điều ràng buộc, không còn lối thoát, buộc phải trở thành một “hoàng hậu” thấu hiểu đại cuộc, làm tấm gương cho nữ nhân thiên hạ.

Nhưng hai chữ “hoàng hậu” đó, cũng đã lấy đi sinh mạng của người.

Lúc này, nhìn thấy vẻ mặt của phụ hoàng, lòng ta chợt thắt lại.

Ta tự thấy mình đã lỡ lời, nên vô thức muốn an ủi người.

Nhưng khi vừa cất tiếng gọi "Phụ hoàng", người đã vẫy tay ngăn lại.

“Về đi, những ngày tới, triều đình sẽ không thiếu những lời chỉ trích. Con tạm thời tránh mặt một thời gian...”

Giọng người đầy mỏi mệt, chỉ trong chốc lát, phụ hoàng như già đi mười tuổi.

9

Ta bị phụ hoàng đuổi ra khỏi cung.

Không ngoài dự đoán, chỉ mới trở về phủ Công chúa chưa đầy một khắc, bên ngoài đã rộ lên tin đồn rằng ta nghỉ hôn đã khiến thiên tử nổi giận và đã ra tay đánh ta ngay trong cung.

Ngay sau đó, thánh chỉ trách phạt cũng được đưa tới.

Thánh chỉ ghi rằng ta vừa mới thành thân một ngày đã nghỉ hôn, làm tổn hại đến phong thái hoàng gia, nên phạt ta cấm túc ba tháng.

Nhưng ngoài việc đó ra, không hề nhắc tới điều gì khác.

Bề ngoài thì có vẻ ta bị phạt, nhưng thực chất đã ngầm thừa nhận rằng hôn sự này coi như đã xong.

Phụ hoàng vốn luôn cưng chiều ta, ba tháng cấm túc đối với ta chẳng là gì.

Sự trừng phạt này, ta chẳng mấy ngạc nhiên.

Điều bất ngờ là phụ hoàng lại phạt cả Tiêu Chước.

Khi Thanh Liên mang tin tức về, ta vừa dùng xong bữa trưa.

Bình Luận (0)
Comment