Cũng Chẳng Quan Trọng Đến Thế

Chương 5

Nàng có vẻ kích động:

“Công chúa, Hoàng thượng vừa hạ chỉ trách phạt Vĩnh An hầu, nói rằng sau khi được ban hôn, hắn chưa kịp đại hôn đã nạp thiếp, công khai coi thường hoàng uy, nên cũng bị phạt cấm túc ba tháng."

“Thánh chỉ đọc ngay trước cửa Hầu phủ, giờ thì dân chúng Kim Lăng đều biết chính hắn phụ lòng Công chúa trước.”

Thanh Liên vui vẻ kể lại những lời đồn trong dân gian.

Nàng ríu rít nói không ngừng như đổ đậu, kéo dài suốt nửa canh giờ mà chẳng hề dừng lại để uống nước.

Những lời đồn đại bên ngoài, hay việc Tiêu Chước đối phó ra sao sau khi nhận thánh chỉ, ta không quan tâm.

Ta chỉ viết một phong thư, bảo Thanh Liên bí mật đưa đến Đốc Sát Viện.

Xác nhận thư đã được gửi đi, ta mới yên tâm ngồi lại để tĩnh tâm suy ngẫm về những sự kiện trong mơ.

Hiện tại, dù ta đã chủ động tránh xa Tiêu Chước và Trầm Mạn Ngọc, nhưng không chắc rằng sau này sẽ không xảy ra chuyện hắn vì hận thù mà mưu phản, đoạt ngôi.

Chuyện mưu phản đoạt ngôi thì vẫn còn sớm, ta còn thời gian để điều tra kỹ lưỡng.

Trước đó, ta cần phải giải quyết vài việc lớn khác.

Chẳng hạn như bốn năm sau, quân Sở sẽ áp sát biên giới.

Hay vụ án gian lận khoa cử vào năm tới.

Và còn trận lũ lụt ở quận Giang Nguyên vào nửa năm sau nữa.

10

Từ xưa đến nay, thiên tai nhân họa luôn dẫn đến những biến động trong triều đình.

Ngoại xâm áp sát biên giới không cần phải bàn cãi.

Trong mơ, chính lúc ấy Tiêu Chước đã tung tin đồn, khởi binh làm phản.

Vụ án gian lận khoa cử năm tới cũng sẽ liên lụy nhiều con cháu thế gia.

Khi điều tra ra chân tướng, các thế gia lớn ở Kim Lăng sẽ bị tổn thất nặng nề.

Chỉ còn Tiêu Chước, với công lao thanh trừ gian thần, danh vọng trong dân chúng ngày càng được nâng cao.



Còn trận lũ lụt nửa năm sau tại quận Giang Nguyên cũng không ngoại lệ.

Trong mơ, Giang Nguyên bị mưa lớn suốt đêm, dẫn đến vỡ đê.

Vỡ đê xảy ra vào lúc nửa đêm, khi dân chúng đang ngủ say.

Đến khi phát hiện, nước lũ đã tràn vào.

Trận lũ ấy phá hủy hơn nửa thành Giang Nguyên, khiến hơn một nửa dân chúng thiệt mạng.

Đê chưa được sửa, nước lũ không rút, dân chúng không còn nhà ở, còn xác người thì nằm la liệt khắp nơi.

Xác thối rữa không được xử lý kịp thời, chẳng bao lâu sau liền bùng phát dịch bệnh.

Trong mơ, Tiêu Chước xung phong xin đi xử lý vụ lũ lụt.

Vốn dĩ Trầm Mạn Ngọc nên phải an phận ở trong phủ, nhưng lại lén lút đi theo.

Một người đích thân chỉ huy dân sửa đê, phân dòng nước lũ.

Người kia thì bào chế phương thuốc phòng chống dịch, cứu chữa vô số người bị thương.

Khi ta mang bạc cứu trợ và lương thực đến, họ đã trở thành cặp đôi thần tiên được dân chúng ca ngợi.

Trận lũ ấy, gần như tiêu hao hơn nửa ngân khố quốc gia.

Nhưng đổi lại, tình cảm của hai người càng thêm gắn bó.

Tiêu Chước cũng dần chiếm được lòng dân.

Ngay cả sau khi làm phản, hắn vẫn được ca tụng là người vì dân, xứng đáng làm hoàng đế.

Ta không chắc liệu sẽ có một trận lũ tương tự trong thực tế, gây thiệt hại lớn như trong mơ hay không.

Nhưng ta không dám đánh cược.

Ta định rằng sau khi được giải cấm túc, sẽ vào cung, tìm cơ hội thăm dò ý kiến của phụ hoàng.

Nhưng ngay khi ngày giải cấm túc vừa đến, ta chỉ vừa bước ra khỏi cửa phủ Công chúa.

Liền nhìn thấy Tiêu Chước đứng thẳng người, chờ sẵn trước cửa.



11

Đầu xuân vẫn còn lạnh, Tiêu Chước không biết đã đợi bao lâu.

Môi hắn hơi tái đi, tai cũng bị lạnh đến mức đỏ bừng.

Việc ta hủy hôn, hoàn toàn không để lại chút mặt mũi nào cho hắn.

Ta nghĩ hắn đến để gây chuyện với mình.

Không ngờ vừa thấy ta ra ngoài, hắn tiến lên hai bước chặn đường.

Dù đôi mày hơi nhíu lại, nhưng giọng nói lại có phần dịu dàng:

“Tống Chi, chúng ta nói chuyện đi.”

“Tống Chi?” Ta nhướn mày. “Ai cho ngươi cái gan gọi thẳng tên của bổn công chúa? Còn dùng giọng điệu ra lệnh nói chuyện với ta?”

Tiêu Chước có lẽ đã đoán trước được phản ứng của ta.

Sắc mặt hắn không chút ngạc nhiên.

Nhưng vẫn khựng lại, rồi khẽ mở miệng:

“Trưởng công chúa, ngươi có thể nói chuyện với ta được không?”

Từ trước đến nay luôn là ta đuổi theo Tiêu Chước, chịu đựng những lời lạnh nhạt của hắn.

Đã bao giờ thấy hắn hạ giọng thấp thỏm như vậy đâu?

Cảnh tượng này khiến ta cảm thấy nực cười.

Ta không nhịn được mà khẽ cười:

“Không nói, thời gian của bổn công chúa rất quý giá, không có hứng nghe ngươi nói nhảm.”

Nói xong, ta liền đi vòng qua hắn, bước lên xe ngựa.

Nhưng Tiêu Chước lại không chịu bỏ cuộc:

“Ta biết ngươi không chịu nổi Mạn Nương, ta có thể đưa nàng ấy ra khỏi phủ.”
Bình Luận (0)
Comment