Cũng Chẳng Quan Trọng Đến Thế

Chương 6

Hắn hẳn nghĩ rằng chỉ cần đối xử nhẹ nhàng hơn với ta một chút, hệt như trước đây, thì ta có lẽ sẽ thay đổi ý định.

Vì thế giọng nói của hắn mang theo vài phần kiêu ngạo:

“Ta cũng có thể hứa với ngươi rằng cả đời này sẽ không nạp thêm thiếp, không có ai khác bên cạnh, chỉ thật lòng với mình ngươi, chỉ cần ngươi…”

Tiêu Chước còn chưa nói xong, ta đã không thể nghe nổi nữa.

Ta vén rèm xe, liếc nhìn hắn một cái rồi lạnh lùng ngắt lời:

“Tiêu Chước, ba tháng trước ngươi còn nói rằng cả đời này trong lòng ngươi chỉ có Trầm Mạn Ngọc. Nếu hôm nay ngươi không nói ra những lời này, ta còn có thể kính trọng ngươi là kẻ trọng tình trọng nghĩa."

“Giờ xem ra, lòng ngươi cũng chỉ có đến vậy thôi."

“Giữa ta và ngươi đã không còn liên quan gì nữa, ngươi có nạp thiếp hay không cũng chẳng dính dáng đến ta, đừng có tự làm mất mặt ở đây nữa, cút đi.”

12

Bị ta mỉa mai một trận, sắc mặt của Tiêu Chước lập tức trầm xuống.

Hắn nghiến chặt răng, ánh mắt lóe lên vẻ hung dữ, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội.

Cho đến khi ta buông rèm xe, xe ngựa dần xa, hắn vẫn không nói thêm một lời nào.

Thấy ta không đối xử tử tế với Tiêu Chước, Thanh Liên có vẻ rất vui:

"Công chúa, người vừa rồi nói thật là hả dạ.

"Nam nhân đều như vậy, càng không có được thì càng quý, mất đi rồi mới biết hối hận. Nếu người sớm đối xử lạnh lùng với Tiêu hầu gia như thế, có khi hắn đã sớm hiểu rõ lòng mình rồi…"

Hiểu lòng mình?



Nếu là trước đây, có lẽ ta cũng sẽ nghĩ như vậy.

Nhưng trải qua một giấc mộng dài, chứng kiến cảnh hắn bảo vệ Trầm Mạn Ngọc cẩn thận từng chút một.

Làm sao ta còn có thể tự lừa mình dối người?

Ta hiểu hắn.

Sự thay đổi đột ngột này không phải vì hắn đột nhiên nhận ra "chân tình" gì cả.

Chỉ đơn giản là hắn đang có âm mưu mà thôi.

13

Khi ta tiến cung, triều sớm vẫn chưa bãi triều.

Chờ trong Ngự Thư Phòng khoảng hai canh giờ, phụ hoàng mới từ triều trở về.

Vừa bước vào, người đã bắt đầu trách mắng:

"Hôm nay mới vừa giải cấm túc, con không chịu ngoan ngoãn ở phủ Công chúa mà lại vào cung làm gì?"

Ta cười mỉm rót trà cho người:

"Ba tháng không gặp, nhi thần nhớ người, không được sao?"

Người nghe vậy, hừ nhẹ một tiếng:

"Hoàng thượng đây còn không biết con sao? Con nhóc tinh quái này chẳng qua là có việc nhờ vả chứ gì. Nói đi, chuyện gì?"



Dù lời nói có vẻ trách móc, nhưng khóe miệng người hơi cong lên, đôi mày đang nhíu chặt cũng thả lỏng đôi chút.

"Phụ hoàng quả nhiên hiểu nhi thần."

Lời đã nói đến đây, ta cũng không vòng vo nữa, lấy từ trong tay áo ra một bức thư:

"Mấy ngày trước, nhi thần nhận được một bức mật thư, trong thư có người tố cáo tri phủ Giang Nguyên tham ô hối lộ, nuốt trọn ngân sách triều đình phân bổ cho việc xây dựng thủy lợi.

"Còn vài tháng nữa là đến mùa mưa, nếu chuyện này là thật, một khi có mưa lớn bất ngờ, khiến cho đê điều ở Giang Nguyên vỡ, hậu quả sẽ khó lường..."

Nghe vậy, người liền cau mày thật chặt.

Nhưng vẫn nghi ngờ: "Mật thư gì mà không gửi cho Đại Lý Tự, lại gửi đến chỗ con?"

14

Bức thư không gửi đến Đại Lý Tự, tất nhiên là vì không phải người khác gửi đến, mà là ta nhờ người điều tra.

Trong giấc mơ, sau khi lũ lụt ở quận Giang Nguyên được dẹp yên, phụ hoàng cử người điều tra kỹ lưỡng. Cuối cùng phát hiện ra tri phủ Giang Nguyên đã tham ô từ lâu. Gã không chỉ liên tục nhiều năm chiếm đoạt ngân sách triều đình cấp cho việc củng cố đê điều, mà còn phái người bí mật truy sát những dân chúng mang chứng cứ lên Kim Lăng tố cáo.

Ban đầu, ta không chắc liệu có tìm được những dân chúng tố cáo từ Giang Nguyên hay không. Nhưng sau khi một bức thư được gửi đến Đốc Sát Viện, quả nhiên tìm ra được người như vậy. Qua việc này, những gì xảy ra trong giấc mơ đã được chứng thực là sẽ dần dần trở thành sự thật.

Lúc đầu, ta còn định tìm cơ hội nói chuyện này với phụ hoàng. Nhưng ta đã thử kể lại nội dung giấc mơ với Thanh Liên nhiều lần. Dù là nói hay viết, diễn đạt ẩn ý đến đâu, Thanh Liên cũng giống như phụ hoàng vậy. Hoặc là hoàn toàn không nghe thấy, hoặc là nghe rồi ngay lập tức quên mất. Dường như có một sức mạnh bí ẩn nào đó ngăn cản đến sự can thiệp của ta.

Điều may mắn là, dù không thể nói với ai, việc ta âm thầm điều tra lại không gặp trở ngại. Vì vậy, ta đoán rằng nếu ta ra tay can thiệp, có lẽ cũng không phải là không thể.

Nghĩ đến đây, ta ổn định tinh thần, nhìn phụ hoàng và nói:

“Bây giờ, điều quan trọng không phải là thư đến tay con như thế nào, mà là làm sao để kiểm chứng việc này.

"Phụ hoàng, nhi thần muốn đến quận Giang Nguyên."
Bình Luận (0)
Comment