15
Từ xưa đến nay, nữ tử không được phép can dự vào chính sự. Đề nghị của ta, phụ hoàng đương nhiên không đồng ý. Nhưng hôm nay ta vào cung, không phải để xin phép, mà chỉ để thông báo, coi như nhắc nhở người một tiếng.
Sau khi bị phụ hoàng mắng một trận và trở về phủ, ta lấy cớ thân thể không khỏe, nhờ Thanh Liên vào cung mời thái y có kinh nghiệm nhất. Sau đó, nhân lúc đêm xuống, ta thu dọn hành lý, mang theo thái y cùng hai thị vệ giỏi võ lén ra khỏi thành.
Phụ hoàng ngoài miệng nói không cho phép ta nhúng tay vào việc này, nhưng người vốn khẩu xà tâm Phật. Ta vừa đến Giang Nguyên quận thì ngay lập tức có người được phụ hoàng bí mật phái đến.
Người đến ta rất quen thuộc, chính là Phó đô ngự sử Vệ Thanh Hàn ở Đốc Sát Viện, người trước đây đã giúp ta tìm kiếm thông tin.
Đốc Sát Viện nằm dưới sự quản lý trực tiếp của phụ hoàng, nếu không có lệnh ngài, thì không ai được phép tự ý điều tra.
Vệ Thanh Hàn nghĩ rằng chỉ đơn giản là giúp ta tìm người, không ngờ lại bị ta lừa một vố, nên đương nhiên chẳng có thái độ tốt gì với ta.
Sau khi gặp mặt, y không buồn hành lễ, liền lạnh lùng hỏi:
"Nói đi, vụ án lần này người muốn điều tra thế nào?"
16
Vụ án quận thủ Giang Nguyên tham ô, đã gần như chắc chắn. Chỉ thiếu chứng cứ mà thôi. Nhưng lần này ta đến, không chỉ để điều tra vụ án, mà quan trọng hơn là muốn ngăn chặn thảm kịch nhân gian khi lũ lụt hoành hành, xác c.h.ế.t la liệt.
"Điều tra bí mật, ngươi cứ lấy danh nghĩa Khâm sai dẫn quận thủ đi tuần tra hệ thống thủy lợi, tìm cớ bắt hắn gia cố đê điều, đặc biệt là khu vực này."
Ta chỉ vào bản đồ Giang Nguyên cho Vệ Thanh Hàn xem.
Dù y còn hoài nghi và đang giận ta, nhưng khi làm chính sự, y chưa bao giờ trì hoãn.
Không hỏi thêm nhiều, sáng hôm sau, y nhanh chóng sắp xếp đội ngũ và đến phủ nha.
Y là Phó đô ngự sử chính Tam phẩm,
Còn là chất tử của "sủng phi" đương triều, xuất thân từ con vợ cả của một trong Tứ đại thế gia của Kim Lăng – Vệ gia.
Với thân phận đó, quận thủ Giang Nguyên không dám đắc tội, chỉ tốn chút công sức là gã đã vội vàng gia cố bờ đê.
Ta cũng không nhàn rỗi.
Ở trong căn nhà nhỏ thuê tạm, cùng với thái y ta mang theo, vừa nghiên cứu phương thuốc phòng ngừa và điều trị dịch bệnh, vừa mời cao tăng ở chùa Vân Hội trên núi Quân Dã cách đây sáu mươi dặm, đến giảng pháp mỗi bảy ngày một lần trong thành.
Vị cao tăng ấy đức cao vọng trọng, bình thường luôn bế quan tu hành rất khó gặp.
Mỗi lần ngài giảng pháp đều chật kín người nghe.
Vì vậy, khi biết ngài sẽ lập đàn vào ngày 12 tháng 6 tại chùa Vân Hội để cầu phúc, còn cho tất cả mọi người đến tham dự thì gần như toàn bộ dân chúng quận Giang Nguyên đều kéo đến.
Những ai không đi được thì sẽ được Vệ Thanh Hàn nhân danh quận thủ, điều động đến vùng đất cao đã được chuẩn bị sẵn vật tư gần đó.
Ngày 12 tháng 6 hôm ấy, giống như trong tấu chương của phụ hoàng trong giấc mơ ta, bầu trời đen kịt, mây dày đặc như đoàn ma quân đang áp thành.
Đến chiều tối hôm đó, mưa bão ập đến.
17
Cơn mưa lớn này kéo dài suốt mấy ngày liền.
Dân chúng Giang Nguyên bị mắc kẹt tại chùa Vân Hội, đợi khi mưa ngớt trở về thành thì nước lũ đã rút.
Đê sông vỡ là điều ta đã sớm dự liệu, bởi quận thủ Giang Nguyên tham ô ngân quỹ thủy lợi không phải chỉ một hai năm.
Những con đê đã bị nước sông bào mòn, dù có dốc toàn lực của cả Giang Nguyên cũng không thể sửa chữa hoàn hảo trong chưa đầy ba tháng.
May mắn là nhờ gia cố trước, lần lũ này không gây thiệt hại nghiêm trọng. Dù có phá hủy một số ngôi nhà, nhưng so với cảnh tượng nửa thành bị phá hủy và xác c.h.ế.t đầy đường trong giấc mơ, tình hình lần này đã khá hơn rất nhiều.
Dân chúng bình an vô sự. Việc còn lại là xử lý xác gia súc c.h.ế.t đuối và phòng ngừa dịch bệnh.
Có Vệ Thanh Hàn giúp sức, công tác tái thiết và phòng dịch diễn ra suôn sẻ.
Dân chúng đều khen ngợi hiệu quả của lễ cầu phúc ở chùa Vân Hội, cho rằng trời cao đã phù hộ Đại Lương.
Chỉ có Vệ Thanh Hàn dường như nhìn thấu mọi việc, hỏi ta:
"Người biết trước là sẽ có lũ lụt, vậy tại sao không nói rõ?"
Ta không trả lời, chỉ lườm y một cái:
"Thay vì tạo ra sự hoảng loạn, chẳng phải tạo ra điềm lành tốt hơn sao?"
"Giờ mọi việc đã xong, đã đến lúc kết thúc rồi."
18
Ngày quận thủ Giang Nguyên bị Vệ Thanh Hàn dẫn người bắt đi, bên ngoài phủ nha đã chật kín người dân vây xem.
Hành vi tham ô của gã vốn đã rõ như ban ngày. Dù chưa bị kết tội, nhưng trứng thối và rau héo đã liên tục ném vào đầu gã, dân chúng không ngừng chửi rủa.