Phụ thân đặt cho ta một cái tên mới: Liên Tâm Nguyệt.
Từ nay, ta không còn là tiểu thư Phó gia nữa, mà trở thành một thị nữ bên cạnh đích mẫu.
(Phân biệt xưng hô: phụ thân - cha ruột nữ chính, đích mẫu - người thay thế)
8
Một tháng sau, phụ thân đưa ta trở lại phủ tướng quân.
Căn viện ta từng ở không biết từ bao giờ đã bị phá bỏ, chỉ còn lại cỏ dại mọc um tùm.
Nhìn khắp phủ, mọi thứ dường như không có gì thay đổi, giống như Phó Tư Nguyệt đã “chết” kia chưa từng tồn tại.
Ta thu lại nỗi buồn, định quay đi, nhưng bất chợt chạm mặt Phó Tư Dịch.
Ta hốt hoảng cúi đầu xuống.
Dù đã thay đổi dung mạo, nhưng sự sợ hãi trong lòng vẫn khiến thân thể không ngừng run rẩy.
"Ngẩng đầu lên, ngươi là thị nữ ở viện nào? Sao ta chưa từng thấy ngươi?" Phó Tư Dịch đang say, giọng nói của lão vang lên như tiếng trống, vừa đục vừa lạnh lẽo.
"Thưa Đại tướng quân, nô tỳ là người mới đến, là do Đại phu nhân mua về." Ta cố gắng nói giọng thật thấp, sợ lộ ra sơ hở.
Nhưng ta đã đánh giá thấp sự nghi ngờ của Phó Tư Dịch.
"Ngươi không phải! Ngươi là Phó Tư Nguyệt! Ngươi là Phó Tư Nguyệt, đúng không? Đừng tưởng biến thành ma ta sẽ sợ! Lão tử vẫn là phụ thân ngươi!" Lão ta điên cuồng bóp chặt lấy vai ta, ánh mắt đỏ ngầu như sẵn sàng g.i.ế.c c.h.ế.t ta ngay tại chỗ.
Ta cảm thấy tim đập thình thịch, không thể thở nổi. "Không phải, thưa tướng quân, nô tỳ không biết Phó Tư Nguyệt là ai. Nô tỳ từ nhỏ đã là trẻ mồ côi, không tên không họ, nhờ Đại phu nhân thương tình mà mua về."
Phó Tư Dịch vẫn không tin, ánh mắt của lão xuyên thấu vào ta, như muốn tìm ra dấu hiệu nào đó để chứng minh cho nghi ngờ của mình. Ta cảm thấy hồi hộp, phải giữ vững tinh thần và không thể để mình lộ ra.
Phụ thân bước ra, nhìn thấy cảnh tượng ấy, ông liền lạnh lùng cười: "Phu quân sợ rồi sao? Ta cứ nghĩ phu quân là người trời không sợ đất không sợ chứ. Ngày mà Nguyệt Nhi trúng độc phát bệnh, chẳng phải phu quân đã trơ mắt nhìn con bé c.h.ế.t sao? Nguyệt Nhi c.h.ế.t chưa đủ, hôm nay Đại tướng quân lại muốn g.i.ế.c luôn cả thị nữ của ta sao?"
Phù Tư Nghị nhíu chặt mày, định mở miệng mắng chửi, nhưng khi thấy phụ thân bụng bầu thì cố kìm nén, giọng mềm lại: "Phu nhân, ta không có, nàng đừng nghĩ bậy. Nàng phải giữ gìn sức khỏe."
Nói xong, lão liền phất tay áo rồi bỏ đi.
Lúc đó ta mới dám thở phào nhẹ nhõm.
9
Một tháng sau, "đứa con" trong bụng đích mẫu đã gần đến kỳ sinh nở.
Phó Tư Dịch gần như không rời khỏi bên cạnh, khuôn mặt của lão vẫn luôn đắm chìm trong niềm vui, cười đến rụng rời.
Nếu Phó Tư Dịch biết đứa con trai mà hắn mong đợi thực chất chỉ là giả, không biết phản ứng của lão sẽ ra sao.
Buổi chiều hôm đó.
Không biết Nhị di nương đã nghe được tin đồn vớ vẩn gì đó từ bên ngoài, liền lập tức quay về gây sự với đích mẫu.
Trong lúc cãi vã, đích mẫu bị Nhị di nương xô ngã xuống đất. Máu tươi lan ra khắp sàn, chảy tới chân của Tam di nương.
"Đau quá! Đau c.h.ế.t mất!"
Nhị di nương hoảng loạn đứng sững, sắc mặt tái nhợt: "Không phải ta, không phải ta! Không phải ta xô ngã nàng, mà là nàng tự đứng không vững rồi ngã thôi!"
Giọng ta lạnh lùng ngắt lời: "Có lẽ Nhị phu nhân nên đợi Đại tướng quân quay về rồi hãy giải thích."
Ta cùng với các thị nữ khác nhanh chóng đưa đích mẫu vào phòng sinh.
Gã sai vặt lập tức đi gọi bà mụ đã được mời tới phủ từ lâu đi đỡ đẻ.
Khi Phó Tư Dịch vội vàng trở lại, đứa trẻ đã chào đời — là một bé trai.
Chỉ có điều, nó đã không còn hơi thở.
Sau khi nghe được tin này, Phó Tư Dịch như bị rút hết sinh lực, đôi mắt vô hồn, gào lên đau đớn: "Tại sao? Tại sao lại như vậy? Là ai, ai đã g.i.ế.c con ta? Là ai?"
Ta bước ra từ trong phòng, tay ôm đứa trẻ đã c.h.ế.t từ trước đó mà đích mẫu đã chuẩn bị sẵn rồi đặt vào tay Phó Tư Dịch.
Sau đó, ta quỳ phịch xuống đất, nghẹn ngào nói: "Xin tướng quân hãy đòi lại công bằng cho Đại phu nhân và tiểu công tử. Hôm nay Nhị phu nhân bất ngờ đến mắng chửi Đại phu nhân, còn xô ngã Đại phu nhân xuống đất, khiến tiểu công tử chưa kịp nhìn thấy ánh sáng nhân gian đã c.h.ế.t trong bụng."
Phó Tư Dịch quay người, đẩy các thị nữ sang một bên, trừng mắt nhìn Nhị di nương: "Là ngươi, là ngươi g.i.ế.c c.h.ế.t nhi tử của ta."
Nhị di nương cắn chặt môi, liều mạng lắc đầu: "Không! Không phải thiếp! Là con tiện tỳ này nói bậy! Tướng quân, xin ngài hãy nghe thiếp giải thích!"
Ta khẳng định, từng lời chắc nịch: "Nô tỳ thề trên mạng sống của mình, những gì nô tỳ nói hoàn toàn là sự thật. Nếu tướng quân không tin, ngài có thể đi hỏi các tiểu tư và thị nữ ở trong phủ hôm nay."
"..."