10
Một hồi lâu sau, ta nhìn thấy cảm xúc của Phù Tư Nghị: giận dữ, đau khổ, tuyệt vọng, tất cả hòa lẫn vào nhau. Nhưng đối với ta, vậy vẫn chưa đủ. So với tội ác mà lão đã gây ra cho Liên gia, mạng sống mà lão đã tước của cả Tề gia, thì chút đau đớn này chẳng thấm vào đâu.
"Người đâu! Bắt nhị di nương lại, đánh một trăm trượng rồi giam vào biệt viện, không có lệnh của ta, không được thả ra." Phó Tư Dịch nhìn sang một gã sai vặt rồi phân phó.
Nhị di nương liều mạng giãy giụa: "Không! Không được! Tướng quân, ngài không thể làm như vậy!"
Rồi bà ta thốt lên câu mà ta đẫ mong chờ từ lâu nhất.
"Phu quân! Phu quân, ta… ta có rồi! Ta có con của ngài rồi. Ngài làm vậy sẽ làm hại đến đứa trẻ mất."
Sắc mặt Phó Tư Dịch dịu lại trong chốc lát, nhưng lão vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, liền cho sai vặt đi gọi đại phu đến.
Đại phu vừa đến, lập tức tiến lên bắt mạch cho Nhị di nương.
Có hỉ là thật.
Chỉ là...
Đại phu thì thầm gì đó bên tai Phó Tư Dịch một lúc. Phó Tư Dịch nghe xong, sắc mặt lão chợt đại biến, trong mắt lóe lên lửa giận cuồn cuộn.
Lão bước tới, bóp chặt cổ Nhị di nương, nghiến răng nghiến lợi: "Tiện nhân, mau nói! Đứa trẻ trong bụng ngươi là của ai?"
Nhị di nương thở dốc, vẫn kiên quyết chối: "Tướng... tướng quân, là của ngài mà! Chính là của ngài!"
"Tiện nhân!" Phó Tư Dịch túm lấy tóc Nhị di nương, đập mạnh đầu bà vào tường, giọng lão khàn đi: "Ba tháng trước, ta đã không còn khả năng nữa, cái thứ tạp chủng trong bụng ngươi rốt cuộc là ở đâu ra?"
Cái thai trong bụng Nhị di nương chỉ mới được hai tháng, rõ ràng là bà ta đã có tình lang khác.
Kẻ muốn ta chết, sao phụ thân có thể bỏ qua cơ hội này chứ?
Mười năm qua, dưới sự chăm sóc của Đại phu nhân và Tam di nương, Phó Tư Dịch không những mất đi khả năng làm cha, mà còn dần dần suy yếu vào ban đêm.
Còn nữa Phó Tư Dịch thê thiếp thành đàn, hoàn toàn không có khả năng ứng phó.
Về phần Nhị di nương, dung nhan bà ta đã phai tàn theo năm tháng, quanh năm, số lần bà ta có thể được sủng hạnh đếm được trên đầu ngón tay. Với bản tính ham mê t.ì.n.h d.ụ.c của mình, khi có cơ hội, bà ta liền dễ dàng sa ngã.
Nhị di nương đột nhiên đá văng Phó Tư Dịch ra, rồi dùng vẻ mặt dịu dàng từ tốn vuốt lấy cái thai vẫn chưa thành hình: "Phó Tư Dịch, nếu ngươi cũng nói ngươi không còn khả năng. Vậy thì, đứa nhỏ này cần thiết phải giữ lại."
11
Ta nhìn quanh, thấy mọi người xung quanh đều kinh ngạc đến mức há hốc miệng đến mức có thể nhét vừa một cái bánh bao.
Ngay cả ta cũng không hiểu tại sao Nhị di nương lại đột nhiên trở nên khác lạ như vậy.
Phó Tư Dịch tức giận đến mức run rẩy, hét lớn: "Người đâu! Mau đem cái loại tiện phụ này đi đánh c.h.ế.t cho ta!"
Nhị di nương lại cười khẩy, thách thức: "Ngươi dám? Phụ thân ta là Tuyên Uy Đại tướng quân nhất phẩm. Hiện tại, ông ấy là người được hoàng thượng sủng ái. Nếu Đại tướng quân ngươi muốn mất chức quân, vậy thì cứ thử xem."
Đúng là biết cách dựa vào quyền thế của người nhà.
Dù Phó Tư Dịch có tức giận đến đâu, lão cũng chỉ có thể nuốt hận vào trong, không dám làm gì.
Vậy là Nhị di nương công khai đưa tình nhân vào phủ, thậm chí còn mua thêm hơn chục chàng trai trẻ đẹp để "ban phát" cho các di nương khác cùng vui vẻ. Cả phủ tướng quân suốt ngày đêm đèn đuốc sáng trưng, tiếng cười nói vang vọng khắp nơi.
Bên ngoài lan truyền rằng, Đại tướng quân Phó Tư Dịch chỉ là một kẻ bất lực, đến mức nữ nhi duy nhất cũng bị chính tay mình hạ độc g.i.ế.c chết. Giờ đây, vì muốn có con nối dõi, lão đành phải để vợ lẽ "mượn giống".
Ta biết, những lời đồn này đều là do Nhị di nương tung ra.
Bà ta thản nhiên nói: "Nam nhân thường quan tâm nhất đến mấy thứ như danh dự, tiền bạc, nữ nhân và cái mũ cánh chuồn trên đầu."
"Mà thứ Phó Tư Dịch quan tâm nhất chính là danh dự."
Loại chuyện như vả mặt này, đúng là cái kiểu mà Nhị di nương thích nhất.
12
Đúng vậy đó, vài ngày trước, vị "Nhị di nương" này hình như đã xuyên vào một quyển sách.
Đêm hôm đó, bà ta bất ngờ xông vào phòng của phụ thân, lao đến ôm chặt ta, hôn lấy hôn để rồi điên điên khùng khùng mà hét lên: "Bảo bối của ta, thật tốt quá, con còn sống! Chỉ cần con thắng, ta có thể trở về rồi!"
"Tiền của ta, nhà xe của ta, cả những nam nhân sáu múi của ta nữa, ta không thể mất họ được!"
Ta và phụ thân chỉ biết nhìn nhau, chẳng hiểu Nhị di nương đang nói gì.
Chẳng lẽ bà ta lại đang bày trò mưu kế gì nữa?