DÙNG MỸ NHÂN KẾ - BỊ NGƯỜI TA XEM THƯỜNG (3) Nhiếp Nhiên nhún vai, “Tùy.”
Thái độ của Nhiếp Nhiên làm An Viễn Đạo tức muốn xì khói, anh ta quay sang đội ngũ của lớp 1 rồi hô lên, “Thiên Dạ!”
Rất nhanh, có một nữ binh mặc bộ đồ rằn ri từ trong đám người bước ra, đó là một cô gái có làn da màu lúa mì, nhìn là biết người này phải trải qua phơi gió phơi nắng mới có làn da như thế.
Khí thế thâm trầm lạnh lẽo trên người cô gái đó khá giống với Lý Kiêu, chỉ có điều cô gái này lạnh lẽo, yên lặng hơn, ngay cả trong ánh mắt cũng không hề có bất kì gợn sóng nào.
Nhiếp Nhiên mỉm cười, nói: “Hình như tôi chưa từng nhìn thấy vị này bao giờ.”
“Em ấy mới trở về tháng trước, lúc trước đó có việc nên xin nghỉ một thời gian.” An Viễn Đạo nói rất mơ hồ, nhưng Nhiếp Nhiên nhìn ra được nữ binh này chắc cũng đi làm nhiệm vụ giống cô lúc trước. Trên người cô ta có mùi vị của người vừa trải qua sinh tử và khói lửa.
Thiên Dạ đứng trước mặt Nhiếp Nhiên, hỏi An Viễn Đạo, “Tới giới hạn là dừng?”
Nhiếp Nhiên cảm thấy hứng thú, bèn nở nụ cười.
Tới giới hạn là dừng?
Câu nói gì thế này, chẳng lẽ cô ta còn muốn giết mình?
“Dùng khả năng lớn nhất của em, tỉ thí với cô ấy một trận.” An Viễn Đạo đắc ý hất cằm về phía Nhiếp Nhiên.
Khí thế của Thiên Dạ rất mạnh mẽ, Nhiếp Nhiên hơi nhíu mày nhưng không bận tâm lắm.
Không ngờ Thiên Dạ lại bước nhanh tới và tung một cú đấm thẳng vào mặt Nhiếp Nhiên.
Ánh mắt Nhiếp Nhiên thoáng dao động.
Đây chính là cái mà cô ta gọi là tới giới hạn là dừng?
Nhiếp Nhiên khó khăn tránh cú đấm đó. Rồi trong nháy mắt, năm ngón tay của Thiên Dạ lại chộp tới mặt Nhiếp Nhiên.
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Cô ta muốn cào mặt cô kìa!
Nữ binh này có cần chơi lớn như vậy không? Hai người bọn họ không có thù hằn, cần gì phải phá hủy mặt của người ta chứ?
Nhiếp Nhiên điểm mũi chân, muốn lùi về sau.
Không ngờ Thiên Dạ vẫn bám chặt không buông tha.
Ngay tại lúc cô mới kịp thời trốn tránh thì dường như Thiên Dạ đã phát hiện ra từ trước mà thừa dịp cô muốn dựa thế lăn một vòng, cô ta đã đạp mạnh về phía tay trái của cô khiến cô ngã lăn ra đất, cả cánh tay cũng không động đậy được.
“Chị Nhiên!”
Hà Giai Ngọc sợ hãi hô lên, muốn xông tới nhưng bị Nhiếp Nhiên kịp thời ngăn cản, “Tôi không sao.”