DÙNG MỸ NHÂN KẾ - BỊ NGƯỜI TA XEM THƯỜNG (4) Đáng chết!
Tỉ thí thôi mà lực lại mạnh như vậy.
Nhiếp Nhiên dùng một tay che vai của mình rồi chậm rãi đứng dậy, bên dưới tóc mái cắt ngang trán là một đôi mắt dần trở nên hung ác nham hiểm.
“Sĩ quan huấn luyện An, lớp 1 đúng là ngọa hộ tàng long nhỉ?” Cô xoa bả vai, miệng nở nụ cười.
An Viễn Đạo đứng ở đằng xa không nhìn thấy rõ vẻ mặt của Nhiếp Nhiên, cho là cô đang khen thật nên rất đắc ý, “Đương nhiên, cô ấy chính là đòn sát thủ của tôi đây!”
Nhiếp Nhiên nhìn từ trên xuống dưới cô gái này, cô hỏi: “Không biết cô ta được anh lôi ra từ đâu vậy? Chắc không phải là tân binh phổ thông rồi.”
“Cô thông minh đấy, Thiên Dạ được tôi đưa về trong một trận đấu quyền anh ở chợ đen.” Thi đấu quyền anh ở chợ đen?
Ồ, thú vị đây!
Nhiếp Nhiên xoa bả vai một lát, cảm thấy đã đỡ hơn nhiều, cô mới nói chuyện với Thiên Dạ: “Không cần tới giới hạn thì dừng đâu, đánh thế sẽ khiến cô khó chịu, mà tôi cũng cảm thấy khó chịu.”
Vẻ mặt Thiên Dạ lạnh lẽo, trong giọng nói của cô ta không hề có sự dao động, “Cô sẽ bị tôi đánh chết.”
Trên môi Nhiếp Nhiên nở nụ cười lạnh lùng khốc liệt.
Cô sẽ bị đánh chết?
A, kiếp trước sống trong nhiều mưa bom bão đạn như vậy mà cô còn chưa chết, chẳng lẽ kiếp này lại chết ở trong tay một võ sĩ đánh quyền anh?
Không phải là cô ta nên nghĩ mình đang sợ cô ta đấy chứ?
“Thật sao? Hay là chúng ta kí giấy sinh tử đi?” Nhiếp Nhiên cười nghiền ngẫm, đáy mắt không hề có nhiệt độ.
An Viễn Đạo càng nghe càng thấy có vấn đề, vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Này này này, tôi bảo các cô huấn luyện, cái gì mà kí giấy sinh tử hả!”
Thiên Dạ vừa nghe thấy An Viễn Đạo nói liền lập tức buông lỏng nắm đấm rồi đứng sang một bên.
Nhiếp Nhiên thấy tư thế của cô gái này thì khẽ cười, hỏi: “Cô thật sự nghe lời của anh ta à?”
“Thầy ấy là sĩ quan huấn luyện, vả lại cô đã thua.” Thiên Dạ đứng thẳng ở trước mặt cô, trần thuật lại sự thật.
“Thua? Hi vọng một giây sau cô còn có thể tự tin như vậy từ chối tôi.” Nhiếp Nhiên cười kỳ lạ rồi vén tay áo lên.
Mọi người thấy động tác của cô đều cảm thấy khó hiểu.
Đến khi cô vén tay áo lên đến khuỷu tay, một khối chì được buộc vào tay cô thình lình xuất hiện ở trước mắt tất cả mọi người.
Cả đám trố mắt nhìn bốn khối chì trông khá nặng rồi lại một lần nữa thấy khiếp sợ.
Ngay đến cả người lạnh lùng như Quý Chính Hổ cũng phải trợn trừng mắt.
Lúc đầu anh ta còn cảm thấy thể lực của Nhiếp Nhiên quá xấu hổ, mỗi lần huấn luyện đều chỉ xếp hạng lưng chừng ở giữa, nhưng bây giờ hiển nhiên là do mắt anh ta kém rồi.
Nhiếp Nhiên tháo những khối chì trên tay và chân của mình xuống rồi ném tới trước mặt Thiên Dạ, cử chỉ vô cùng kiêu ngạo và xem thường.
“Còn muốn đánh nữa không?” Cô nhấn từng chữ.
Mắt Thiên Dạ tối đi, cơ thể cô ta còn chưa kịp có hành động thì đã nghe thấy An Viễn Đạo quát lớn, “Thiên Dạ!”
Thiên Dạ không quay đầu lại mà lạnh lùng nói: “Cô ta khiêu khích em.”
An Viễn Đạo nhìn xoáy sâu một cái vào Nhiếp Nhiên, quát: “Trở về!”
Nhưng Thiên Dạ luôn luôn nghe lời lúc này lại đứng nguyên tại chỗ, đôi mắt như đầm sâu của cô ta nhìn chằm chặp vào Nhiếp Nhiên.
“Tôi nói, trở, về! Nghe không hiểu sao?” An Viễn Đạo lại nhấn mạnh một lần nữa.
Cơ thể Thiên Dạ hơi khựng lại, sau khi liếc mắt nhìn thoáng qua Nhiếp Nhiên, cô ta không cam lòng mà lui trở về.
Cái nhìn kia vừa hung ác vừa sắc như dao, có vẻ rất muốn trực tiếp nhào tới xé nát Nhiếp Nhiên. Nhưng Nhiếp Nhiên chẳng thèm để ý, cô chỉ khẽ nhếch mép rồi đứng tại chỗ nhìn Thiên Dạ, nụ cười nhẹ trên môi cô tràn ngập ý mỉa mai.
Nhìn xem, đúng là một đứa trẻ biết nghe lời nhỉ?
Chẳng trách An Viễn Đạo lại thích như thế.
“Còn đứng ngốc ở đấy làm gì, tiếp tục huấn luyện!” Vì muốn làm dịu bầu không khí lúng túng này mà An Viễn Đạo vội vàng tức giận quát lên với cả đám đang dừng huấn luyện ở xung quanh.
Uông Tư Minh cũng đi tới chặn ánh mắt của Nhiếp Nhiên, anh ta nói: “Hóa ra cô buộc khối chì đấu với tôi. Không được không được rồi, thế này tức là tôi quá yếu, tôi muốn tỉ thí lại một lần nữa với cô.”
Nhiếp Nhiên thu lại ánh mắt, ôm vai, rồi chế nhạo anh ta, “Sao, anh muốn để tôi dạng chân thêm một lần nữa à? Tôi sợ đến lúc đó mặt anh sẽ đỏ đến mức chảy cả máu mũi đấy, thế thì không tốt lắm đâu.”
Quả nhiên, trong nháy mắt mặt Uông Tư Minh đỏ đến tận cổ, một lúc lâu sau anh ta mới nói: “… Cô, sau này không được làm như vậy nữa.”
Nhiếp Nhiên cười phá lên, “Này! Uông Tư Minh, anh không thể làm như vậy được, nhỡ mà sau này đi chấp hành nhiệm vụ bắt anh phải tiếp xúc với phụ nữ, chẳng phải anh sẽ bị lộ à?”
Uông Tư Minh cau mày, nói: “Trong nhiệm vụ của chúng ta làm gì có cái nào cần phải đi tiếp xúc với phụ nữ, đấy là chuyện chỉ có nằm vùng mới có thể làm thôi.”
“Đúng vậy, chỉ có nằm vùng mới có thể làm loại chuyện này.”
Cô quên mất rằng không phải tất cả mọi người đều xui xẻo giống cô cùng Hoắc Hoành.
Không biết Hoắc Hoành có vì hoàn thành nhiệm vụ, muốn đạt được sự tín nhiệm của Hoắc Khải Lãng mà hi sinh thân thể của mình một chút không?
Chắc là sẽ hi sinh nhỉ?
Nếu không thì lần trước lúc mình cởi quần áo ở trong căn phòng kia, anh ta đã không bình tĩnh như vậy nhỉ?
Không biết lần đầu tiên anh ta nhìn thấy cơ thể của phụ nữ, mặt có ửng hồng giống Uông Tư Minh không?
Uông Tư Minh thấy vẻ mặt cô hơi ngây ra bèn lên tiếng hỏi: “Cô đang nghĩ gì vậy?”
“Hả? A, không có gì.” Sau khi lấy lại tinh thần, Nhiếp Nhiên lắc đầu.
Thấy cô đột nhiên im lặng, Uông Tư Minh lại tìm lời để hỏi thăm, “Ba cô hiện giờ ổn chứ?”
“Ừm, vẫn tốt.”
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
“Vậy là tốt rồi. Thật ra chuyện này cũng không có liên quan nhiều đến chú Nhiếp, sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với nhà họ Nhiếp đâu, mà ba tôi cũng sẽ nói giúp chú Nhiếp, cô yên tâm đi.”
Lời an ủi này của Uông Tư Minh làm Nhiếp Nhiên phải mở to mắt nhìn, “Không phải trước kia anh ngứa mắt với tôi lắm à? Vì sao bây giờ lại đối xử tốt với tôi vậy? Anh đừng quên, lúc trước anh còn bênh vực cho Nhiếp Dập đấy.”
Uông Tư Minh ho nhẹ, “Chuyện đó… Trước kia tôi không quen cô lắm, cho nên cảm thấy cô làm như vậy hơi quá đáng.”
Nhiếp Nhiên ngoẹo đầu cười và hỏi: “Bây giờ thì quen à?”
Vẻ mặt của Uông Tư Minh dần trở nên lúng túng.
Nhưng Nhiếp Nhiên lại như không hay biết gì mà tiếp tục nói: “Uông Tư Minh, thật ra tất cả mọi người đều có thể có quen biết với tôi, nhưng riêng anh thì không thể.”
“Vì sao?”
“Bởi vì sẽ có một ngày anh vì quen biết với tôi mà rơi vào tình thế khó xử đấy.”