Chương 382DIỆP TRÂN XUẤT CHIÊU (3) Vì vậy ông ta vội vàng bảo người giúp việc dọn ra một căn phòng cho Nhiếp Nhiên ở.
“Nhiếp Nhiên, con có trong đó không?” Diệp Trân đứng ở cửa gõ nhẹ mấy cái, không lâu sau đã nghe thấy tiếng bước chân đến gần.
Sau đó, cửa được mở ra.
Nhiếp Nhiên nhìn đồng hồ trên tay mình, hỏi: “Bây giờ vẫn còn sớm mà, đã sắp ăn cơm rồi à?”
Diệp Trân lắc đầu, mỉm cười nói: “Không phải, dì có chút chuyện muốn nhờ con giúp.”
“Dì Diệp tìm tôi giúp, đúng là khiến tôi vừa mừng vừa lo.” Nhiếp Nhiên nhướng mày, trên khóe miệng là nụ cười như có như không, “Chuyện gì thế?”
“Em trai con bị con nhà họ Uông bên hàng xóm đánh, dì muốn con dẫn em con đi hỏi xem thế nào.” Diệp Trân lôi Nhiếp Dập ở phía sau ra, đẩy tới trước mặt Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Dập vẫn chưa buông tay áo xuống, cho nên có thể thấy rõ vết thương trên khuỷu tay.
“Dì không tự đi lại bảo tôi đi làm gì?” Nụ cười của Nhiếp Nhiên càng thêm sâu.
Mẹ ruột không đi tính sổ thay con trai, lại tìm chị kế, lần này vui rồi.
Diệp Trân lập tức ôm đầu, cau chặt mày lại, “Dì đau đầu từ sáng, bây giờ cảm thấy không có sức, ba con vẫn đang đi làm cũng không có cách nào về ngay được, cho nên mới muốn đến nhờ con.”
“Ồ? Hôm nay mới bắt đầu đau đầu à? Tôi tưởng sau khi tôi về, dì Diệp vẫn luôn đau đầu chứ.”
Vẻ mặt Diệp Trân lập tức cứng đờ, nhưng lại nhanh chóng khôi phục lại, cố ý làm như không hiểu.
Nhiếp Nhiên nhìn Nhiếp Dập khóc đến đỏ mắt, sau một lúc lâu mới đồng ý, “Được rồi, dù sao tôi cũng rảnh, vậy thì đi cùng em trai thân yêu của tôi một chuyến nào.”
Diệp Trân vội vàng nói với Nhiếp Dập: “Còn không cảm ơn chị đi.”
Kết quả chỉ nhận được một tiếng hừ hết sức khinh thường của Nhiếp Dập.
w●ebtruy●enonlin●e●com
“Dì Diệp nghỉ ngơi đi, nhất định đừng đứng ở cửa hóng gió, sẽ đau đầu hơn đấy.”
Nhiếp Nhiên cong môi cười, nói xong đi thẳng xuống tầng, không để ý xem vẻ mặt Diệp Trân ở sau lưng thế nào.
Mà Nhiếp Dập đứng ở bên cạnh Diệp Trân mặc dù rất không thích người chị xấu xa này, nhưng nó vẫn nhớ buổi sáng hôm đó Nhiếp Nhiên dùng tay không bắt lại được cái roi của ba, cho nên cuối cùng vẫn không cam tâm tình nguyện đi theo cô ra khỏi nhà.
“Em muốn làm thế nào, tìm đánh thằng nhóc kia hay là đến nhà tố cáo với ba mẹ nó?” Nhiếp Nhiên đi ra khỏi nhà, ung dung dựa ở cổng, hỏi.
Nhiếp Dập dùng tay áo tùy ý lau mặt mình, hung dữ nói: “Đương nhiên là đánh rồi!”
“Vậy đi thôi.”
Nhiếp Dập lập tức dẫn đường đưa Nhiếp Nhiên tới cạnh hồ nhân tạo ở khu biệt thự, sau đó gọi cậu bé cách đó không xa một tiếng, “Uông Minh Hạo!”
Một cậu bé gầy gò trong đám con trai đi tới, tức giận hỏi: “Sao thế, có phải thằng béo này vẫn ăn đòn chưa đủ no đúng không?”
Vì được Nhiếp Thành Thắng và Diệp Trân thương yêu, cho nên Nhiếp Dập khá chắc khỏe, nhưng so với Uông Minh Hạo mà nói đúng là hơi béo hơn chút.
Nhiếp Dập bị chọc trúng chỗ đau, tức giận đỏ bừng mặt lên, “Mày mới là đồ béo! Đồ xấu xa đánh chết nó cho tôi! Tôi muốn hôm nay nó phải nằm trên đất liếm đế giày của tôi!”
Đồ xấu xa? Ha, thái độ xin người khác giúp đỡ này thật là đặc biệt.
Nhiếp Nhiên cười lạnh trong lòng một tiếng.
Uông Minh Hạo phía đối diện thấy Nhiếp Nhiên là con gái, lại không cao hơn mình bao nhiêu, hiển nhiên không muốn ra tay với cô.