Chương 383DIỆP TRÂN XUẤT CHIÊU (4) Hơn nữa trong lòng nó càng thêm khinh thường Nhiếp Dập, mình không đánh nổi lại tìm một cô gái đến đánh nhau giúp, mất mặt!
Nó cau mày, “Chị muốn giúp nó à? Tôi không đánh con gái.”
Nhiếp Nhiên nhướng mày, lịch sự như vậy à, ừm, thật sự hơn Nhiếp béo kia nhiều.
Vì vậy cô phủ nhận ngay, “Chị chỉ đi qua thôi, chưa nói muốn giúp em ấy.”
“Này! Không phải vừa nãy chị đã đồng ý với mẹ tôi là đòi lại công bằng cho tôi rồi à?” Nhiếp Dập lập tức trừng cô.
“Chị chỉ đồng ý với mẹ em là đi cùng em thôi, không nói là sẽ ra tay.” Nhiếp Nhiên tìm một cái cây dựa vào đó, đút hai tay trong túi, dáng vẻ tôi là người qua đường.
Một cậu con trai khác đang chơi cùng Uông Minh Hạo cười xấu một tiếng, “Được! Các anh em, thằng béo này muốn ăn đòn, chúng ta đừng nhẹ tay!”
Đám người nhao nhao đi về phía Nhiếp Dập.
“Không, không, không!” Nhiếp Dập thấy bọn họ đi về phía mình, bị dọa đến nhũn cả chân ra, kêu gào, “Mấy người tránh ra, mau tránh ra!”
“Đợi đã.”
Câu nói của cô khiến mấy cậu bé đang định dạy dỗ Nhiếp Dập dừng bước lại, một đứa trong đó cau mày: “Không phải chị nói là không giúp à?”
Rõ ràng nó khó chịu vì việc cô chen ngang.
Nếu không phải cô nói mặc kệ tên nhãi Nhiếp Dập kia, cũng không nhúng tay vào chuyện này, nó đã sớm đánh cô rồi, đâu có giống như Uông Minh Hạo nói gì mà không đánh con gái.
“Ỷ vào nhiều người bắt nạt người khác không hay lắm, đàn ông vẫn nên đấu một chọi một.”
Nhiếp Dập thấy Nhiếp Nhiên đột nhiên lên tiếng, vốn tưởng là cô muốn giúp mình, lập tức thở phào một hơi, nhưng hy vọng khó khăn lắm mới có được đó lại bị phá vỡ hết vào giây phút này.
“Dựa vào cái gì!”
Cậu con trai kia vừa mới mở miệng, Uông Minh Hạo đã vung tay lên nói: “Được! Một chọi một thì một chọi một. Nào, thằng béo, chúng ta một chọi một!”
Mấy cậu bé ở phía sau đang hướng về phía Nhiếp Dập lập tức dừng bước.
Có thể nhìn ra được Uông Minh Hạo là đại ca trong đám con trai này.
“Đừng, đừng!” Nhiếp béo thấy chỉ có một mình Uông Minh Hạo đi đến chỗ mình, trái tim lập tức dâng tới tận cổ họng vì sợ hãi.
Mặc dù đồ xấu xa kia giải quyết đám đông cho mình, nhưng sức của một mình Uông Minh Hạo vẫn không thể khinh thường. Vừa nãy lúc bị đánh, nó ăn ngay một đấm của Uông Minh Hạo vào ngực, đau đến nỗi bây giờ hít thở cũng cảm thấy đau.
Còn đánh nữa sẽ chết mất!
Uông Minh Hạo đi từng bước một qua đó, lạnh lùng nói: “Không phải vừa nãy mày hung hăng lắm à?” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
“Cứu tôi, đồ xấu xa mau đến cứu tôi! A…!” Nhiếp Dập bị dọa tái mặt, bởi vì quá sợ hãi không ngừng lui về phía sau, vô tình vấp ngã, nó khẽ hô lên, tay cọ vào nền xi măng thành mấy vết thương.
“Không phải nói muốn đánh đến lúc tao nằm dưới đất sao?” Uông Minh Hạo nhìn từ trên cao xuống, lạnh mặt từ từ xắn tay áo lên.
Nhiếp Nhiên cảm thấy cậu bé này rất có tư thế, dọa cho Nhiếp béo sợ đến nỗi mất ba hồn bảy vía.
Nhiếp Dập ngã xuống đất, tay bị trầy da, mông lại bị đập xuống đất, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, lại cộng thêm Uông Minh Hạo đứng ở trước mặt mình, nó cảm thấy ngày tận thế cũng chỉ đến thế này thôi.
Thấy Uông Minh Hạo xắn xong tay áo rồi từ từ giơ nắm đấm lên, lần này Nhiếp Dập hoàn toàn không nhịn được nữa, gào lên: “Cô còn đứng ở đó làm gì! Nhiếp Nhiên cô không phải là chị tôi sao! Tại sao cô không giúp tôi!”