Chương 384DIỆP TRÂN XUẤT CHIÊU (5) Chị?
Uông Minh Hạo và tên béo này ở khu này lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nó biết Nhiếp Dập còn có một người chị, vì vậy nó không nhịn được quay ra nhìn Nhiếp Nhiên.
Nhưng nếu như là chị, tại sao cô không giúp, ngược lại đứng ở đó nhìn em trai mình bị ăn đòn?
“Tôi không phải chị cậu, tôi là đồ xấu xa.”
“…”
Mấy thằng bé xung quanh không nhịn được phá lên cười.
Nghe thấy tiếng chê cười xung quanh, sắc mặt Nhiếp Dập căng cứng càng thêm đỏ.
Nó nhìn thấy Uông Minh Hạo túm lấy cổ áo mình, vung nắm đấm ra.
Nó bắt đầu run rẩy, sự sợ hãi cực độ đó khiến nó như con đà điểu lập tức nhắm mắt, mở miệng ra bắt đầu tự cứu, “Cứu mạng, cứu mạng!”
Uông Minh Hạo còn chưa bắt đầu đánh đã nghe thấy tiếng hô của Nhiếp Dập men theo hồ nhân tạo theo gió đông lạnh truyền đi thật xa thật xa.
“Mấy đứa đang làm gì thế hả!” Một giọng nói vô cùng mạnh mẽ đột nhiên vang lên cách đó không xa.
Nhiếp Nhiên quay đầu lại nhìn, thấy Nhiếp Thành Thắng đẩy cửa xe ra, đi tới.
Nhiếp Dập thấy ba mình đến, giống như nhìn thấy hy vọng sống, gào lên gọi, “Ba, bọn nó đánh con!”
Nhiếp Thành Thắng vốn đang ngồi ở trong xe định về nhà, nhưng liếc mắt thấy có một đám con trai bên hồ nhân tạo, trong đó có một đứa ngã xuống đất, một đứa đang túm cổ áo.
Nhìn cái dáng vẻ đó thì ai cũng biết là trẻ con đánh nhau.
Ban đầu Nhiếp Thành Thắng vốn không định quan tâm, cảm thấy con trai đánh nhau thật sự là quá bình thường, hơn nữa con trai càng đánh thì tình cảm càng tốt.
Nhưng ông ta lại thấy một gương mặt vô cùng quen thuộc dưới cây, Nhiếp Nhiên?
Con gái ông ta đứng ở đó làm gì?
Còn dửng dưng xem một đám con trai đánh nhau?
Con bé không giống kiểu người nhàm chán đó.
Nhiếp Thành Thắng không nhịn được lại nhìn đám con trai kia, cố gắng nhìn rõ, đột nhiên phát hiện con trai mình ngã dưới đất đang kêu khóc, ngay cả năng lực đánh lại cũng không có, cứ mặc cho thằng bé khác cưỡi trên người nó giơ tay đánh.
Khi đó, Nhiếp Thành Thắng chỉ cảm thấy khí huyết xông lên đầu, lập tức bảo tài xế dừng xe.
Vừa xuống xe đã nghe thấy tiếng kêu khóc không có tiền đồ của con trai mình, ông ta càng cảm thấy giận hơn.
Thế này… đâu có dáng vẻ của ông ta.
“Ba?” Nhiếp Dập nhìn thấy Nhiếp Thành Thắng đứng im không nhúc nhích, tưởng là ông ta cũng không cứu mình giống Nhiếp Nhiên, vì vậy càng gọi thảm thương hơn, “Ba! Cứu con, mau cứu con!”
Mà bên kia cửa xe cũng có một người nữa bước xuống, đứng ở bên cạnh Nhiếp Thành Thắng tức giận gầm lên, “Uông Minh Hạo, con đang làm gì thế hả!”
“Ba?” Uông Minh Hạo nhìn thấy ba mình, mặc dù đáy mắt rất sợ hãi, nhưng vẫn không buông tay ra.
Nhiếp Dập nằm trên dưới không dậy nổi lập tức ồn ào, “Ba, Uông Minh Hạo đánh con, nó đánh con!”
Hai ông bố sầm mặt đi qua, nhìn thấy cái cảnh nhếch nhác không chịu nổi này, Uông Phủ - ba của Uông Minh Hạo vội xin lỗi Nhiếp Thành Thắng: “Anh Nhiếp, thật ngại quá, anh xem cái thằng bé này nhà tôi đi! Con còn không mau xin lỗi Nhiếp Dập đi à!”
Uông Phủ mắng con trai mình. Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Nhưng Uông Minh Hạo lại không chịu buông tay, đứng tại chỗ, quật cường quay đầu đi.
“Con không xin lỗi! Con không sai!”
Uông Phủ thấy con trai bướng bỉnh, tiến lên định đánh nó, “Con đánh người còn không sai à?”
“Là nó mắng con trước, nó mắng con có mẹ sinh không có mẹ nuôi! Dựa vào cái gì con phải xin lỗi!” Uông Minh Hạo gân cổ lên, nổi cơn thịnh nộ, đáy mắt không biết do tức giận hay tủi thân mà hơi đỏ lên.
Tay Uông Phủ lập tức khựng lại giữa không trung, vẻ tức giận giảm hẳn.
Mà Nhiếp Thành Thắng ở bên cạnh nghe thấy thế, gân xanh trên thái dương giật giật.
Uông Phủ và ông ta đều mất vợ sớm, chỉ khác là sau khi vợ mình mất được hai ba năm, ông ta đã lấy Diệp Trân, mà Uông Phủ vẫn chưa tái hôn, đủ có thể thấy tình cảm sâu đậm của ông ấy với vợ mình. Bây giờ bị con trai mình chọc vào vết thương như vậy…
Hơn nữa từ trước đến nay nhà họ Uông luôn cùng phe với nhà họ Nhiếp, bây giờ Nhiếp Dập nói như vậy, không dám đảm bảo vì chuyện này mà hai nhà có sinh ra hiềm khích hay không.
“Nhiếp Dập!” Nhiếp Thành Thắng lập tức gầm lên.