Chương 472ĐỨNG ĐẾN CHẾT MỚI THÔI - CÔ LÀ NGƯỜI CÓ TÍNH CHỐNG ĐỐI (4) “Vậy phải làm sao bây giờ, hay là chúng ta đi cầu xin sĩ quan huấn luyện đi.” Cổ Lâm nhìn bên ngoài trời tuyết rơi càng lúc càng lớn, cô lo lắng đến mức sắp khóc.
“Xin sĩ quan huấn luyện? Xin như thế nào, cậu có biết bốn chữ ‘quân lệnh như núi’ không? Lần này Nhiếp Nhiên không đúng đâu.” Hà Giai Ngọc tặc lưỡi vài cái, đột nhiên cô ta cảm thấy bên cạnh có người tới gần, thì ra là Lý Kiêu.
Thấy Lý Kiêu cũng đang nhìn về phía Nhiếp Nhiên ở ngoài thao trường, Hà Giai Ngọc vội vàng hỏi, “Chị Kiêu, chị quen biết với Nhiếp Nhiên lâu rồi, chị có cảm thấy Nhiếp Nhiên sẽ nhận thua không?”
Gương mặt của Lý Kiêu vẫn lạnh lùng như lúc bình thường, chỉ có điều khi nhìn về hướng bóng người nhỏ bé kia, đáy mắt cô bất giác trầm xuống.
Cô và Nhiếp Nhiên chỉ là bạn học cùng lớp thôi, mà Nhiếp Nhiên còn hay ra ngoài làm nhiệm vụ nên hai người gần như không nói chuyện với nhau bao giờ. Lần nói chuyện duy nhất cũng chỉ là về chuyện Phùng Anh Anh chết mà thôi.
Nhưng ngay cả như vậy, cô vẫn có thể biết chắc rằng, với cái tính cách lúc trước Nhiếp Nhiên không để ý đến bất cứ cái gì mà vặn gãy tay Phùng Anh Anh ở trong phòng ngủ, thì cách làm việc của cô ta rất quyết liệt, hẳn là cô ta sẽ không nhận thua đâu.
Đây là một trận chiến lâu dài!
Nhìn những bông tuyết bị gió thổi bay dưới ban công, Lý Kiêu không trả lời mà hỏi lại: “Trong số các cô có ai quen biết với người của phòng Y tế không?”
Tuy không hiểu vì sao chị Kiêu nhà mình đột nhiên hỏi vấn đề này, nhưng là fan cuồng số một của Lý Kiêu, Hà Giai Ngọc vội vàng giơ tay lên, “Em ạ, em có một người bạn học làm ở trong đó.”
“Gọi bảo bọn họ chuẩn bị sẵn đồ cấp cứu đi.” Nói xong câu đó, Lý Kiêu đi vào phòng ngủ đọc sách.
Ba cô gái quay ra nhìn nhau.
Chuẩn bị đồ cấp cứu?
Cho ai?
Chẳng lẽ là cho Nhiếp Nhiên?
Nhiếp Nhiên cần cấp cứu có nghĩa là… đến chết cũng không nhận thua có phải không?
Trời lạnh như vậy mà còn không nhận thua?
Mấy người bọn họ không thể không bội phục cái tính cách kiên cường, quyết liệt kia của Nhiếp Nhiên.
Trên bầu trời, tuyết rơi càng ngày càng lớn, sau mười giờ, đèn ở phòng ngủ bị tắt hết.
Toàn bộ doanh trại vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng bông tuyết rơi xuống đất.
Nhiếp Nhiên nhìn thời tiết mà chán nản đến cùng cực. Bốn ngày bốn đêm không ăn không uống, cứ thế bị gió rét thổi, năng lượng trong cơ thể cô gần như cạn kiệt, cố gắng gượng đến bây giờ toàn bộ là dựa vào ý chí của cô.
Dưới gió rét, cô cố gắng để thân thể mình không run rẩy, bởi vì càng run thì nhiệt lượng càng tản nhanh.
Đột nhiên, Nhiếp Nhiên mơ hồ nghe được tiếng bước chân bộp bộp vang lên gần đấy.
Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Nghiêm Hoài Vũ đang lén lén lút lút dựa người vào góc chết của tường rào, nhích từng chút một tới giống như một con thạch sùng bám trên tường.
Anh ta không ngủ mà chạy tới đây làm gì?
Nhiếp Nhiên nhíu mày, nhìn anh ta chậm rãi di chuyển đến. Sau khi đi qua phạm vi tầm nhìn của trạm gác, anh ta mới chạy chậm tới trước mặt Nhiếp Nhiên, sau đó liên tục móc từ trong ngực ra hai cái bánh bao trắng bóng, đưa cho cô, “Tiểu Nhiên Tử, đây là hai cái bánh bao tôi mới trộm được đấy, cô mau ăn đi.”
Nhiếp Nhiên nhìn anh ta. Thật là kỳ quái, theo lý mà nói cô và người này chẳng có quen biết gì, vậy mà anh ta lại bất chấp nguy hiểm mang đồ ăn đến cho cô, chẳng lẽ anh ta ngại mình ở trong quân đội quá lâu rồi à?
Lần trước ở trong xe của An Viễn Đạo, cô nghe nói hình như Nghiêm Hoài Vũ vào quân đội là để tránh ba mình, thế nhỡ mà bị đuổi ra ngoài thì phải làm sao?
“Mau lên, bị phát hiện không tốt đâu!” Nghiêm Hoài Vũ thấy cô đứng im bất động thì vội vàng thúc giục.
Hai tròng mắt của Nhiếp Nhiên nhìn chiếc bánh bao trên tay anh ta, có hương lúa mì thoang thoảng, chắc là anh ta mới trộm được từ trong phòng bếp.