Chương 473ĐỨNG ĐẾN CHẾT MỚI THÔI - CÔ LÀ NGƯỜI CÓ TÍNH CHỐNG ĐỐI (5) Người này cũng to gan thật đấy.
“Ai ở đó?” Phút chốc, một tiếng nói vang lên bên ngoài thao trường.
Tay Nghiêm Hoài Vũ khẽ run lên, suýt chút nữa đã làm rơi hai cái bánh bao xuống dưới đất, anh ta thầm mắng chửi không biết phải tránh vào chỗ nào, “Mẹ kiếp, không phải chứ! Tuyết rơi lớn thế này mà chạy đến đây, An Viễn Đạo đúng là bị thần kinh!”
Anh ta chưa kịp chuồn đi đã nghe được tiếng nói của An Viễn Đạo vang lên sau lưng, “Ô, không chịu đựng được nữa nên bảo người ta mang đồ ăn đến cho à?”
Nghiêm Hoài Vũ thấy mình bị phát hiện rồi nên chẳng tránh né nữa, anh ta mạnh miệng mắng: “An Viễn Đạo, anh đừng có quá đáng, mấy ngày mấy đêm rồi Nhiếp Nhiên không được ăn gì, anh có phạt cũng không thể phạt như thế này được!”
An Viễn Đạo đá một phát vào mông Nghiêm Hoài Vũ, “Thằng nhóc thối này, ở trong quân đội mà còn dám chỉ mặt hô tên của tôi, muốn chết à!”
Giờ phút này Nghiêm Hoài Vũ chỉ nghĩ đến chuyện muốn để An Viễn Đạo thả người, nên cũng mặc kệ đau đớn trên mông mà hét lên: “Anh mau thả Tiểu Nhiên Tử ra!”
An Viễn Đạo liếc xéo, nhìn lướt qua Nhiếp Nhiên đang đứng như người gỗ, “Chỉ cần cô ta nhận sai thì bất cứ lúc nào cũng có thể đi được.”
Anh ta không tin đặt hai cái bánh bao trắng thơm ngào ngạt ở trước mặt mà con bé cứng đầu cứng cổ này còn có thể tiếp tục nhịn được.
Nghiêm Hoài Vũ bèn khuyên Nhiếp Nhiên, “Tiểu Nhiên Tử, hay là cô nói phục đi? Hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt mà.”
Nhiếp Nhiên nhìn chằm chằm vào An Viễn Đạo, giọng cô nhẹ nhàng, không to, nhưng đặc biệt vang dội, “Tôi! Không! Phục!”
Ba chữ này trong nháy mắt đập nát bét cái bản mặt đắc ý đang chờ Nhiếp Nhiên nhận thua của An Viễn Đạo.
An Viễn Đạo cắn răng, nở nụ cười lạnh lùng, “Thấy không, cô ta nói vậy thì tôi cũng chẳng còn cách nào khác.”
“Tiểu Nhiên Tử!” Nghiêm Hoài Vũ nhìn dáng vẻ quật cường của cô mà chỉ cảm thấy vô cùng nhức đầu.
Rõ ràng chỉ là một cô gái bé nhỏ, sao còn bướng bỉnh hơn cả anh ta nữa?
“Được rồi, thời tiết đang rất lạnh, một mình cô tự hưởng thụ đi.” An Viễn Đạo cố đè cơn giận trong lòng xuống, rồi tóm lấy cổ áo Nghiêm Hoài Vũ giống như bắt một con gà, kéo anh ta đi.
“Này, An Viễn Đạo, anh thả tay ra cho tôi!”
Trên đường đi Nghiêm Hoài Vũ giãy giụa rất mạnh, cuối cùng bị An Viễn Đạo đá văng ra, “Mau đi ngủ ngay cho ông đây, không tôi sẽ phạt cậu lỗi nặng, để cậu cút khỏi quân đội trước thời hạn đấy!”
“An Viễn Đạo anh là tên khốn, không có nhân tính!”
Nghiêm Hoài Vũ xoa mông của mình, mắng ầm lên. Thấy An Viễn Đạo lại muốn tiến lên đạp mình, anh ta lắc mình né tránh rồi nhanh như chớp chạy về ký túc xá.
Trần Quân từ trong phòng trực ban đi ra, nhìn thấy An Viễn Đạo lại trở về một mình thì biết cô lính mới tên Nhiếp Nhiên kia vẫn chưa chịu nhận thua.
Anh ta cười bảo, “Nữ binh này giỏi chịu đựng đấy nhỉ?”
An Viễn Đạo oán hận liếc nhìn về phía thao trường sau lưng, “Giỏi chịu đựng? Hừ, có bản lĩnh thì chịu đựng đến chết đi!”
Nhưng rất nhanh anh ta đã phải hối hận vì lời nói đêm hôm đó của mình.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Bởi vì, hình như Nhiếp Nhiên định chịu đựng đến chết thật.
Trong đội quân đội dự bị lần này xảy ra một chuyện lạ, có một nữ binh lớp 6 công khai phản kháng quân lệnh, thậm chí bị phạt đứng ròng rã suốt sáu ngày, sáu ngày đấy!
Không ăn uống, không ngủ nghỉ sáu ngày liền!
Lớp 1 đi huấn luyện bên ngoài cùng lắm chỉ ba ngày ba đêm mà thôi, nhưng vị này lại làm được gấp đôi, mà nghe nói đây là một nữ binh mới tiến vào quân đội chưa đến một ngày.
Tin tức này giống như biết mọc cánh vậy, đến ngay cả đám binh sĩ ở căn cứ quân đội ngay bên cạnh cũng biết, ai cũng chỉ muốn trèo lên đầu tường rào để nhìn vị nữ binh anh dũng này.
Trong văn phòng sĩ quan huấn luyện, An Viễn Đạo vừa đưa lớp 1 đi huấn luyện một ngày một đêm trở về, còn chưa kịp tắm rửa đã chạy đến văn phòng muốn hỏi xem tình huống thế nào.