Chương 609SỢ CHẾT THÌ SAO CÓ THỂ LÀM LÍNH? (1) Nhiếp Nhiên thấy Cổ Lâm chạy ở cuối cùng, cuống quá nên bị ngã xuống đất. Nhiếp Nhiên vô thức đưa mắt nhìn sang dốc núi đang nhanh chóng trượt xuống, lại nhìn vị trí của Cổ Lâm.
“Đáng chết!”
Đám bùn cát ầm ầm đổ xuống với tốc độ cực nhanh, nếu để Cổ Lâm đứng lên rồi chạy thì không còn kịp nữa rồi.
Nhiếp Nhiên vội vàng hét lên với Cổ Lâm: “Nếu không muốn chết thì nhanh ôm lấy gốc cây kia, ôm thật chặt vào!”
Cổ Lâm lấy lại tinh thần, theo phương hướng Nhiếp Nhiên chỉ mà vô thức nhào vào ôm lấy thân cây chắc khỏe kia.
Ầm!
Ngay tại lúc Cổ Lâm vừa ôm thấy thân cây kia, đám bùn cát đất đá cuồn cuộn đánh tới khiến cô suýt bị tuột tay.
“Nhanh tự tìm một cây mà ôm chặt lấy, tuyệt đối đừng buông tay ra!”
Nhiếp Nhiên, Lý Kiêu và Nghiêm Hoài Vũ là những người phát hiện ra vấn đề đầu tiên nên chạy nhanh nhất. Bọn họ chạy thục mạng một lúc là đã hoàn toàn thoát ly khỏi khu vực sạt lở, nhưng những người khác thì không được may mắn như thế.
Bởi vì đội ngũ quá dài, tốc độ cũng không nhanh được nên khi bùn cát đất đá trút xuống, vẫn còn mười mấy người phía sau chưa thoát khỏi khu vực nguy hiểm
Ở khoảng cách xa hơn, Lý Kiêu mặc kệ mưa to cùng sấm sét, hét ầm lên với đám người kia.
“Ôm chặt, đừng buông tay!”
Đám người kia nhìn thấy đất đá ào ào đổ xuống bèn lập tức nhanh chóng nhào về phía cây đại thụ khỏe mạnh gần nhất.
Ở thời điểm sinh mạng bị uy hiếp, những nam binh kia sợ bị bùn đất vùi lấp nên dùng tốc độ cực nhanh trèo lên ôm cây.
Không biết qua bao lâu, đám bùn cát đất đá cuối cùng cũng dừng lại.
Cũng may họ đã chạy đến khu vực bên rìa nên đất đá không hoàn toàn vùi lấp được họ, mà chôn nửa người họ xuống.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Mọi người thấy bùn đất phía trên không còn đổ xuống nữa mới nhao nhao giãy giụa muốn leo ra ngoài.
Nhưng sau đó Nhiếp Nhiên lại nói một câu khiến bọn họ phải dừng lại ngay lập tức.
“Mấy người còn giãy giụa nữa là cẩn thận sạt lở lần hai đấy!” Cô nhìn vào chỗ sạt lở giống như mặt cắt ở trên núi, bên trong tiếng sấm rền vang, tiếng nói của cô còn lạnh hơn cả nước mưa.
“Hu hu hu… Mình muốn về nhà, nơi này quá nguy hiểm…” Không biết từ nơi nào vang lên tiếng khóc yếu ớt.
Hiện tại bọn họ đang bị chôn nửa người ở dưới đất, nếu như lại phát sinh thêm một lần sạt lở nữa thì họ không có cách nào chạy trốn được cả, và rất có thể lần này sẽ bị vùi lấp.
Nghĩ tới đây, có một nữ binh trong đó vừa khóc vừa nói: “Không được, tôi muốn phát tín hiệu cầu cứu, nếu không tôi sẽ chết ở chỗ này mất!”
“Tôi cũng muốn phát, nơi này thực sự quá kinh khủng!”
Tất cả mọi người lập tức đồng ý.
So với mạng sống thì khảo hạch có là gì!