Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 611

Chương 610SỢ CHẾT THÌ SAO CÓ THỂ LÀM LÍNH? (2)
Mọi người bắt đầu lục tục bắn đạn tín hiệu trên bầu trời.

Phanh!

Phanh!

Phanh!



Mấy phát đạn tín hiệu liên tiếp khiến Lý Kiêu phải chau mày.

Vừa rồi vang lên mười hai âm thanh, gần như đi một nửa số người.

Nhiếp Nhiên vẫn nhìn chằm chằm vào mặt cách của ngọn núi, cô lạnh lùng nói: “Tạm thời sẽ không có ai tới cứu các cậu đâu, tiết trời này không thích hợp cho hoạt động bay cứu hộ.”

Ở khu vực có sấm sét dày đặc thế này, máy bay trực thăng không thể nào tới được.

Sẽ không có người tới cứu bọn họ ư?

Tại sao có thể như vậy!

Trái tim tất cả mọi người lập tức hoảng loạn.

“Các cậu đừng lộn xộn, thế này sẽ rất dễ tạo thành lần sạt lở thứ hai đấy!” Lý Kiêu nói với đám người lo nghĩ bất an kia xong thì quay ra nói với Nhiếp Nhiên ở bên cạnh, “Cậu đừng làm họ khủng hoảng nữa.”

“Tôi chỉ nói sự thật thôi.” Nhiếp Nhiên cau mày nhìn ngọn núi kia. Qua một lúc lâu sau, vẻ mặt cô mới thoáng thả lỏng ra một chút, cô nói: “Chỉ cần các cậu đừng vùng vẫy lung tung thì hẳn là sẽ không tiếp tục xuất hiện tình trạng sạt lở lần thứ hai đâu, các cậu cứ yên lặng ở đấy chờ cứu hộ đi.”

Đám người kia nghe thế đều nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ cần không tiếp tục lở núi nữa là được rồi.

“Nhưng tốt nhất là các cậu nên hi vọng sét sẽ không bổ xuống gốc cây mà các cậu đang ôm, nếu không đội cứu hộ tới cũng chỉ có thể mang xác của các cậu về thôi.”

Đúng vậy, ngoại trừ lở núi ra thì còn có cả sấm sét nữa đấy.

Sao bọn họ lại quên mất cái này nhỉ?

Nhiếp Nhiên nói xong bèn cõng bọc hành lý đi vào sâu bên trong.

“Cậu đi đâu vậy?” Lý Kiêu lại bắt lấy tay cô.

Nhiếp Nhiên chỉ vào trong rừng, “Đương nhiên là tiếp tục hoàn thành khảo hạch. Bọn họ đều đã thả đạn tín hiệu, đến lúc đó có thể được đưa đi, nhưng tôi thì không.”

“Cô còn muốn hoàn thành nhiệm vụ nữa à? Bây giờ mưa to lại thêm sạt lở núi, chắc chắn là không thể tiếp tục lần khảo hạch này nữa rồi!” Nghiêm Hoài Vũ cũng chạy tới ngăn cản Nhiếp Nhiên.

“Đúng vậy, dưới thời tiết ác liệt này không thể tiếp tục được đâu, sẽ nguy hiểm đến tính mạng đấy.”

“Đúng đúng đúng, chúng ta đều ở lại đây chờ cứu hộ đi.”

“Sợ nguy hiểm đến tính mạng thì sao có thể làm lính?” Nhiếp Nhiên nhìn bọn họ, “Mới có sạt lở đất thôi mà đã làm các cậu sợ đến mức này, nếu như xảy ra chiến tranh, các cậu định làm kẻ phản bội hết à?”

Kẻ phản bội…

Đám người kia nghe được mấy chữ này thì sững sờ.

Cho tới bây giờ bọn họ chưa từng nghĩ đến có một ngày mình có thể ra chiến trường.

Trong những lời nói sục sôi lần đó của chính trị viên, bọn họ chỉ nghĩ đến việc thoát khỏi danh hiệu của lớp 6.

Nếu quả thật đến ngày đó, ở trên chiến trường, bọn họ sẽ trở thành kẻ phản bội sao?

Phản bội người thân, phản bội quân đội, phản bội tổ quốc đã sinh ra và nuôi lớn bọn họ…

Nhiếp Nhiên nhìn đám người im lặng không nói gì kia, sau đó cô tiếp tục đi vào rừng cây.

Bóng lưng nhỏ bé của cô đi xa dần trong màn mưa, nương theo tiếng sấm sét đinh tai nhức óc cùng ánh chớp chói lòa, có thể thấy mỗi một bước đi của cô đều kiên định không thay đổi như thế, để cho mọi người không thể không cảm thấy kính sợ. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Bình Luận (0)
Comment