Chương 761BỊ ÔM TRƯỚC MẶT MỌI NGƯỜI - LỪA GẠT (4) Nhiếp Nhiên cảm thấy mình sắp rời khỏi nơi này rồi, nghỉ bao nhiêu ngày cũng không thành vấn đề, mặc cho anh ta điền.
Đợi anh ta viết xong rồi, Nhiếp Nhiên lại cầm giấy xin nghỉ đến phòng làm việc của Quý Chính Hổ.
Thật ra từ hôm qua Quý Chính Hổ và mấy sĩ quan của đơn vị đã nghe chuyện của Nhiếp Nhiên từ An Viễn Đạo rồi. Bọn họ nghe mà líu lưỡi không nói nên lời.
Tay không gỡ mìn, dụ địch cắn câu, đào hào chôn mìn bẫy, tất cả những chuyện này nghe như tiểu thuyết.
Đây đâu phải là binh lính lớp 6, có lẽ người lớp 1 cũng không có dũng khí này.
Đến cuối cùng, An Viễn Đạo còn nói với Quý Chính Hổ, đợi sang năm kết thúc kỳ sát hạch đầu năm sẽ tuyển cô vào lớp 1.
Đây là lần đầu tiên Quý Chính Hổ không đồng ý, năm nào kết thúc sát hạch, lính tốt đều vào lớp của An Viễn Đạo, luôn để lại người kém nhất ở chỗ mình. Lần này khó khăn lắm mới có người ưu tú như vậy, ưu tú hơn cả lớp 1, anh ta thật sự không nỡ. Nói không chừng sự xuất hiện của Nhiếp Nhiên là một bước ngoặt, có thể khiến lớp 6 vùng dậy.
Vả lại, lớp 1 toàn là người ưu tú, một mình An Viễn Đạo đâu thể huấn luyện hết được ba mươi người, ngộ nhỡ đến lúc đó chôn vùi Nhiếp Nhiên thì sao, còn không bằng để cô ở lại lớp 6.
Hai người giằng co, Quý Chính Hổ không chịu buông, An Viễn Đạo tức giận không ngừng giậm chân, ầm ĩ nói đến lúc đó phải tìm tiểu đoàn trưởng phân xử.
Phân xử?
Phân xử thì phân xử!
Hạt giống tốt duy nhất này, dù sao ông trời đến anh ta cũng không cho!
Nghĩ tới đây, anh ta nói thêm với Nhiếp Nhiên mấy câu, có điều giọng nói vẫn công thức hóa như vậy, “Đợi em nghỉ ngơi xong rồi thì bổ túc lại mấy buổi huấn luyện bị bỏ lỡ những ngày qua.”
“Vâng.” Nhiếp Nhiên đáp.
Quý Chính Hổ thấy thái độ của cô ngoan ngoãn, lúc này mới để Nhiếp Nhiên đi.
Suốt năm ngày sau đó, Nhiếp Nhiên đều ở trong ký túc xá đợi Lý Tông Dũng gọi mình, nhưng đợi mãi đợi mãi vẫn không đợi được tin tức gì. Chuyện này khiến cô hơi nghi ngờ, có phải Hoắc Hoành không nói chuyện này với Lý Tông Dũng, cố ý đùa mình không.
Bầu trời đã tối đen, bên ngoài cửa ký túc xá vang lên một loạt tiếng bước chân.
Hà Giai Ngọc mở cửa nhào vào, ngã thẳng lên giường: “Mệt chết tôi rồi! Sĩ quan huấn luyện khốn kiếp này đúng là không có tính người, nói chúng ta không huấn luyện nửa tháng nên phạt chúng ta sau này mỗi ngày huấn luyện thêm một tiếng. Dù sao chúng ta cũng là người có công, cứu cả trăm người đấy!”
“Đúng là không có tính người! Hôm nay tôi bị huấn luyện đến nỗi sắp nằm bò dưới đất rồi.” Thi Sảnh cũng nằm ở trên giường của mình, dang tay dang chân ra, không có chút hình tượng nào.
“Chị Nhiên, chị thật hạnh phúc, ngày nào cũng ở trong ký túc xá.” Hà Giai Ngọc uể oải nói.
Lúc này Nhiếp Nhiên vẫn đang đắm chìm trong chuyện Hoắc Hoành đồng ý với mình, không nghe thấy lời bọn họ.
Cổ Lâm khuyên giải: “Sĩ quan huấn luyện nói không sai, đúng là chúng ta bị thụt lùi nhiều rồi.”
“Lớp trưởng của tôi ơi, cậu cáu kỉnh một chút có được không hả!” Hà Giai Ngọc thật sự cạn lời với tính khí tốt của Cổ Lâm. Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!