Chương 762BỊ ÔM TRƯỚC MẶT MỌI NGƯỜI - LỪA GẠT (5) Cổ Lâm: “Mọi... mọi người cùng hòa thuận nghe sĩ quan huấn luyện huấn luyện không phải rất tốt à?”
Thấy lớp trưởng nhà mình thật sự là quá hiền lành, Hà Giai Ngọc quyết định phải dạy tử tế mới được.
“Cậu không phát hiện Quý Chính Hổ cố ý nhắm vào chúng ta sao? Lần này chúng ta lập công lớn như vậy mà thầy ấy không hề khen ngợi chúng ta. Không đãi ngộ đặc biệt thì cũng thôi đi, còn trừng phạt chúng ta! Rõ ràng là xem thường lớp 6! Xem thường, cậu có hiểu không hả!”
Lý Kiêu lạnh lùng cắt ngang, “Đây chính là đãi ngộ đặc biệt.”
Bởi vì coi trọng nên mới càng huấn luyện mạnh mẽ, đãi ngộ này người khác muốn cũng không cầu được.
“Vừa rồi chị Kiêu nói thế là ý gì?” Hà Giai Ngọc chỉ có thể ngơ ngác hỏi Cổ Lâm.
Đáng tiếc Cổ Lâm cũng không hiểu.
Cô ta lại hỏi Thi Sảnh ở giường bên cạnh, nhưng Thi Sảnh mệt đến nỗi đã nửa tỉnh nửa mê rồi: “Tôi không nói chuyện với mấy cậu đâu. Tôi mệt sắp chết rồi, tôi đi tắm trước.”
Hà Giai Ngọc cầm quần áo lên đi theo, “Tôi cũng đi, đợi tôi với!”
Lần này, trong phòng chỉ còn Nhiếp Nhiên và Cổ Lâm.
Cổ Lâm thấy Nhiếp Nhiên ngồi mãi ở đó không lên tiếng, tưởng là mấy ngày nay cô ở ký túc xá một mình buồn chán nên tốt bụng lấy một quyển ghi chép trong ngăn kéo của mình ra.
“Nhiếp Nhiên, đây là ghi chép của tôi, tôi làm cho cậu một bản, sắp kiểm tra rồi, mấy ngày tới cậu ôn tập đi.”
Nhiếp Nhiên không muốn giải thích, chỉ nói: “Cảm ơn.”
“Không có gì, tôi cũng đi tắm đây.”
Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Đến lúc Cổ Lâm rời đi, Nhiếp Nhiên vẫn thờ ơ nghịch tập tài liệu. Chữ viết rất sạch sẽ, chỗ nào trọng điểm còn dùng thước gạch chân.
Nhiếp Nhiên thấy buồn cười, Cổ Lâm đã từng gỡ mìn cùng cô thì phải biết thực lực của cô mới đúng, cô đã học thuộc lòng những quyển sách kia rồi, sao khi trở lại căn cứ vẫn không ngừng đưa tài liệu cho cô?
Khóe miệng cô cong lên, đầu ngón tay không ngừng lật qua lật lại trang giấy mỏng kia.
Lý Kiêu tắm xong quay lại thì thấy cảnh tượng ấy.
Hình như tờ giấy kia là ở quyển sổ ghi chép của Cổ Lâm. Mấy lần trước Nhiếp Nhiên đều nhân lúc người khác không chú ý ném thẳng vào thùng rác, sao lần này không chỉ không vứt đi, còn bật cười?
Nhiếp Nhiên hỏi: “Có vấn đề gì à?”
“Cậu không vứt cái này đi làm tôi cảm thấy kỳ lạ.”
“Tôi bị sự cố chấp của cậu ấy làm cảm động rồi, không được sao?”
“Cậu còn phải nghỉ bao lâu nữa?”
Lúc này, nụ cười ở khóe miệng Nhiếp Nhiên cứng đờ lại.
“Đúng thế, tôi cũng muốn biết rốt cuộc mình phải nghỉ ngơi bao lâu nữa.”
Năm ngày rồi vẫn chưa có tin tức.
Hoắc Hoành, hi vọng không phải là anh đang lừa tôi! Cô thầm nói trong lòng.