Cưng Chiều Riêng Em - Thời Tinh Thảo

Chương 19

Tạ Vi đứng bên cạnh nhìn, không nhịn được nói: “Trước mắt thì chưa phát hiện ba người này có liên hệ gì.”

 

Chu Nhiên “Ừ” một tiếng, nhìn về phía ba tấm ảnh đặt trước mặt, hồi lâu không nói gì.

 

Tạ Vi hỏi: “Chu đội, anh nói thật sự có kỹ thuật hóa trang thần kỳ như vậy sao?”

 

Tuy rằng hôm qua tận mắt nhìn thấy, nhưng Tạ Vi vẫn cảm thấy có chút khó tin.

 

Ít nhất Nhạc Nịnh hóa trang ra vẫn có thể nhìn ra một chút khác biệt.

 

Cũng có thể là do tiếp xúc quá gần với Nhạc Nịnh nên Tạ Vi có thể nhìn ra rõ ràng.

 

Nhưng nói thế nào nhỉ, anh chỉ cảm thấy… kỹ thuật này quá lợi hại.

 

Chu Nhiên nhìn về phía anh, khẽ giọng nói: “Đi mở một buổi phát sóng trực tiếp trước đây của cô ấy, đặc biệt là những lần bắt chước kiểm tra xem.”

 

“Hả?”

 

Chu Nhiên nhìn anh: “Còn không đi?” Tạ Vi gật gật đầu, vội vàng chạy đi.

 

Tin nhắn của Nhạc Nịnh cũng vừa lúc gửi tới.

 

Nhạc Nịnh: 【Có gì cần tôi giúp đỡ cứ nói thẳng nhé.】

 

Chu Nhiên nhìn chằm chằm tin nhắn một lát rồi trả lời: 【Hôm nay em có phát sóng trực tiếp không?】

Nhạc Nịnh: 【?】

Chu Nhiên: 【Hôm nay em có thời gian phát sóng trực tiếp không?】 Nhạc Nịnh: 【Có giúp ích gì cho vụ án không?】

Chu Nhiên trầm ngâm một lát rồi trả lời: 【Cũng có thể coi là vậy, mà cũng không hẳn.】

Nhạc Nịnh: 【… Ý gì?】

Nhạc Nịnh nhìn dòng chữ “Đối phương đang nhập…” một hồi lâu, đột nhiên nhận được một câu “Không có gì”.

 

Cô khó hiểu nhếch môi, hoàn toàn không hiểu Chu Nhiên đang muốn dò xét cảm giác của mình.

 

Nhạc Nịnh trợn mắt, trả lời: 【Đợi lát nữa tôi sẽ phát.】 Chu Nhiên: 【Được.】

 

Nhạc Nịnh tuy rằng không quá hiểu ý định phát sóng trực tiếp của Chu Nhiên là gì, nhưng vẫn làm theo.

 

Cô đoán chắc là có liên quan đến vụ án.

 

Lần này Nhạc Nịnh mang đồ trang điểm đến nhà Chu Nhiên không nhiều, chỉ có vài bộ cô thực sự thích.

 

Tuy nhiên, trong đó có một bộ là sản phẩm hợp tác, cô suy nghĩ một lát rồi vẫn đăng một bài Weibo.

 

@Chanh Nhạc Nịnh V: Tối nay có một buổi hóa trang phỏng theo một bộ phim truyền hình hot gần đây, bạn nào thấy hứng thú nhớ ghé xem nha.

 

Weibo vừa đăng tải đã có rất nhiều người hâm mộ nhiệt tình bình luận.

 

【A a a a a là ai là ai!!】

 

【Hôm nay Chanh muốn bắt chước trang điểm của ai vậy, tôi đoán là người tôi thích nhất đó!】

【Cũng may hôm nay là cuối tuần!】

【Vui vẻ quá ~~ lại được ngắm Chanh xinh đẹp rồi.】

Nhạc Nịnh cười, bắt đầu tìm đồ trong bộ sưu tập trang điểm của mình. Hôm nay cô cần thử một sản phẩm mới hợp tác với MAC.

 

Chỉ đơn giản là quảng cáo sản phẩm.

 

Nhạc Nịnh cảm thấy đồ của nhãn hiệu này khá ổn, giá cả không quá đắt, thuộc loại trung bình, một số tông màu đặc biệt trẻ trung và xinh xắn.

 

Quan trọng nhất là thiết kế nhỏ gọn và tinh tế.

 

Sau khi sắp xếp xong, cô còn cố ý tìm ảnh chụp kiểu trang điểm mình muốn bắt chước ra.

 

Mười giờ đúng, buổi phát sóng trực tiếp của Nhạc Nịnh vừa bắt đầu đã có rất nhiều người hâm mộ tràn vào.

 

【A a a a tôi đến rồi!】

【Chanh ơi chúng tôi đến rồi!】

 

【Ô ô ô ô rõ ràng mới một ngày không gặp Chanh mà sao tôi cảm thấy như lâu lắm rồi vậy.】

 

Nhạc Nịnh bật cười, nhìn những bình luận trên màn hình: “Một ngày không gặp như cách ba thu đúng không.”

 

Cô cười khẽ: “Hôm nay coi như là hóa trang phỏng theo, một kiểu siêu ngọt ngào và dịu dàng.” Cô dừng một chút, không do dự nói: “Còn sẽ dùng một vài sản phẩm của MAC, tôi đã từng giới thiệu phấn má và son môi của họ rồi, hôm nay thử xem phấn mắt phiên bản hợp tác mới ra mắt nhé.”

 

Người hâm mộ đồng loạt hưởng ứng.

 

Họ rất vui khi Nhạc Nịnh chia sẻ và đánh giá sản phẩm một cách trực tiếp.

 

Nhạc Nịnh thực hiện các bước dưỡng da cơ bản, sau đó nhìn vào ống kính cười: “Hôm nay tôi muốn bắt chước kiểu trang điểm của nữ minh tinh này đây, là tông dịu dàng nên lớp nền phải thật mỏng, thật mỏng……”

 

Nhạc Nịnh cầm kem nền Armani mua mấy hôm trước tán đều lên mặt, động tác rất nhanh nhẹn. Sau khi hoàn thành, tổng thể lớp trang điểm của cô trông rất dịu dàng, tinh tế và đặc biệt tự nhiên.

 

Lớp nền tương đối đơn giản, mọi người đều biết rồi.

 

Nhạc Nịnh nhìn vào màn hình: “Điểm quan trọng nhất của hóa trang phỏng theo lông mày và đôi mắt, mọi người chắc đều biết đúng không?”

 

Cô nhìn vào các bình luận trên màn hình, vẫn luôn có người liên tục gửi tin nhắn.

 

Kiểu trang điểm Nhạc Nịnh bắt chước hôm nay thuộc tông dịu dàng nên lông mày cũng được kẻ theo dáng lông mày ngang khá phổ biến.

 

Đến khi thử các sản phẩm của MAC, cô cười nói: “Hôm nay chúng ta sẽ dùng bảng phấn mắt Tarot của MAC, là hàng mới, tôi còn chưa dùng thử nữa.”

 

Bảng phấn mắt này là sự kết hợp giữa tông hồng và tông đất, rất dễ dùng hàng ngày mà vẫn rất xinh đẹp.

 

Sẽ không quá khoa trương nhưng lại tạo cảm giác rất thu hút. Quan trọng nhất là nó có ba màu nhũ lấp lánh, cực kỳ lấp lánh.

 

Nhạc Nịnh thử một chút vừa giải thích: “Cũng không tệ lắm, không bị rơi phấn nhiều.” Sau khi vẽ xong phấn mắt, đôi mắt to tròn của cô chớp chớp, đặc biệt xinh xắn.

 

“Điểm nhấn trong kiểu trang điểm hôm nay còn có bọng mắt dưới, hôm nay tôi sẽ dùng phấn tạo khối và tạo sống mũi Omega của MAC, nhẹ nhàng thôi……”

 

Cuối cùng, Nhạc Nịnh đã hoàn thành gần xong lớp trang điểm.

 

Cô chọn phấn má hồng kết hợp giữa màu hồng trà sữa và màu cam vàng của MAC Melba, đặc biệt phù hợp với mùa thu đông.

 

Còn có son môi Tarot cùng dòng đang rất hot, một màu trà sữa đào cực kỳ dịu dàng.

 

Cô cũng mới lần đầu tiên dùng thử màu son này, trước đó đã thấy nhiều đánh giá tốt trên mạng rồi.

 

Hiệu quả lên môi quả nhiên rất tốt.

 

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Nhạc Nịnh nhìn vào ống kính: “Mọi người có nhận ra hôm nay tôi hóa trang thành ai không?”

 

【Áaaaaa!!! Sao mà đẹp vậy!】

【Ô ô ô ô hôm nay là Chanh dịu dàng! Son môi đẹp quá đi.】

【Trời ơi, Chanh định giúp MAC cướp tiền của chúng ta à!】

 

【Hôm nay Chanh quyến rũ chết người!】

Nhạc Nịnh nhìn những bình luận rồi cười, điện thoại rung lên, là tin nhắn của Chu Nhiên.

 

Cô nhấp vào mở ra.

 

Chu Nhiên: 【Thử hỏi fan một vài câu đi.】

Cô đảo mắt, nhìn vào màn hình: “Buổi hướng dẫn phát sóng trực tiếp hôm nay đến đây là kết thúc rồi.”

 

Nhạc Nịnh cười dịu dàng: “Mọi người có câu hỏi nào không?”

 

【Chanh Chanh! Điểm quan trọng của kiểu trang điểm Hàn Quốc có phải là ở bọng mắt không?】

【Chanh ơi làm thế nào mới có thể xinh đẹp như chị?】

 

【Ô ô ô ô cảm giác điểm nhấn của kiểu trang điểm là ở lông mày đúng không?】

 

Nhạc Nịnh lần lượt xem qua rồi kiên nhẫn giải đáp: “Điểm quan trọng của hóa trang phỏng theo có rất nhiều, có rất nhiều đôi mắt khác nhau, cũng có rất nhiều điểm khác nữa, tùy thuộc vào việc bạn muốn phỏng theo kiểu trang điểm hay phỏng theo một người cụ thể.”

 

Lời vừa dứt, phòng phát sóng trực tiếp tràn ngập bình luận: 【Vậy nếu là phỏng theo người thì sao?】

 

Nhạc Nịnh dừng lại một chút rồi đưa ra vài điểm quan trọng.

 

Trang điểm phỏng theo người, việc tạo khối và đánh highlight rất quan trọng, đương nhiên điều quan trọng hơn là phải quan sát dáng vẻ của người mà bạn muốn phỏng theo, đôi khi ngũ quan cũng rất quan trọng.

 

Sau khi buổi phát sóng trực tiếp kết thúc, Nhạc Nịnh lập tức gửi tin nhắn cho Chu Nhiên.

 

Nhạc Nịnh: 【Có hữu dụng không?】

Chu Nhiên trực tiếp gọi điện thoại cho cô: “Chưa chắc, cứ thử xem sao.”

 

Nhạc Nịnh nghe vậy thì “À” một tiếng: “Xin lỗi, tôi cũng chỉ có thể giúp được đến đây thôi.”

 

Chu Nhiên đáp: “Không phải vấn đề của em.”

 

Hai người im lặng một lát, bỗng cảm thấy cuộc điện thoại này có chút gì đó ái muội khó nói. Nhạc Nịnh vô thức mím môi, nhìn mình trong gương, kiểu trang điểm bơ dịu dàng là hình tượng chủ đạo của cô hôm nay.

 

Đột nhiên, cô bỗng dưng nhận ra… Chu Nhiên lại xem trực tiếp của mình.

 

Nghĩ đến đây, Nhạc Nịnh không khỏi khẽ ho một tiếng. “Còn có việc gì không?”

Chu Nhiên nghe thấy giọng cô, đại khái đoán được chuyện gì đang xảy ra.

 

Anh hiếm khi cười, khẽ cụp mắt nói: “Rất xinh đẹp.” Nhạc Nịnh: “……”

Cô nghẹn lại, vô thức cắn môi: “Anh… vẫn là đừng nói những lời như vậy.”

 

Chu Nhiên: “… Không thích sao?”

 

Nhạc Nịnh: “Không phải vấn đề thích hay không thích.”

 

Cô nghiêm túc lạ thường nói: “Đội trưởng Chu, anh không cảm thấy như vậy hình tượng của anh sẽ sụp đổ sao?”

 

Nghe vậy, Chu Nhiên hạ giọng hỏi: “Hình tượng của tôi là gì?” Nhạc Nịnh không nói nên lời.

Cô thật sự rất muốn phản bác… Anh có hình tượng gì chẳng lẽ anh không biết sao!

 

Chu Nhiên khẽ cười: “Tôi chỉ nói sự thật thôi.” Anh dừng một lát: “Ở nhà có chán không?” “Không.”

Nhạc Nịnh không khách khí đáp lại: “Tôi vừa mới làm xong một buổi phát sóng trực tiếp, sao tôi có thể cảm thấy chán được chứ!”

 

Chu Nhiên: “……”

 

Sau khi cúp điện thoại, Nhạc Nịnh nghĩ đến lời Chu Nhiên vừa nói, đưa tay véo nhẹ tai mình.

 

Van xin các người… tranh thủ lên chút, đừng động một chút là đỏ mặt được không!

 

Đến chiều, Nhạc Nịnh nhận được tin nhắn của nhãn hàng.

 

MAC: 【Chào Chanh, hiệu quả buổi phát sóng trực tiếp hôm nay rất tốt, vừa mới kết thúc chưa đầy một ngày mà doanh số phấn mắt và son môi của chúng tôi đã vượt chỉ tiêu tuần này rồi.】

Khả năng lôi kéo mua hàng của Nhạc Nịnh không hề tệ.

 

Người hâm mộ của cô cũng thích xem cô phát sóng trực tiếp và mua đồ theo cô.

 

Chủ yếu là Nhạc Nịnh không thích tùy tiện giới thiệu sản phẩm, nói thẳng ra là những thứ mà bản thân cô cảm thấy không dùng tốt thì dù nhãn hàng có trả nhiều tiền đến đâu, Nhạc Nịnh cũng không làm.

 

Cô không thiếu tiền.

 

Làm beauty blogger cũng chỉ vì sở thích mà thôi.

 

Nhạc Nịnh: 【Oa, tuyệt vời vậy sao! Tại vì lần này phấn mắt và son môi của các bạn đều đặc biệt xinh đẹp, tôi cũng rất thích.】

 

MAC: 【Vẫn là nhờ hiệu quả từ phía bạn. À đúng rồi, mấy hôm nữa bên mình có một sự kiện muốn mời bạn đến tham gia, bạn xem có thời gian không?】

Nhạc Nịnh ngẩn người: 【Ở đâu vậy?】

 

MAC: 【Ở thành phố S, vé máy bay và khách sạn bên mình sẽ lo hết, bạn xem có sắp xếp được thời gian không.】

 

Nói thật, Nhạc Nịnh có chút động lòng nhưng cô không biết tình hình bên Chu Nhiên thế nào.

 

Suy nghĩ một lát, Nhạc Nịnh chỉ có thể nói trước là để cô suy xét đã. Đợi tối Chu Nhiên về rồi sẽ bàn bạc lại.

Buổi tối, ba mẹ Chu Nhiên bất ngờ không có nhà.

 

Theo lời Chu Nhiên nói… là ba anh công việc bận quá, mẹ anh qua bên đó chăm sóc người thân.

 

“Tối nay muốn ăn gì?”

 

Nhạc Nịnh ngẩng đầu nhìn anh: “Anh nấu à?” Chu Nhiên “Ừ” một tiếng: “Được.”

Nghe vậy, Nhạc Nịnh vừa định nói gì đó thì điện thoại nhận được tin nhắn của Nguyễn Thu, là một tấm ảnh chụp quán bar.

 

Nguyễn Thu: 【Không gặp Chanh, tớ chỉ có thể sống lay lắt ở quán bar thôi.】

Nhạc Nịnh không thích ăn chanh: 【…】

Cô bật cười, vừa ngẩng đầu lên đã chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Chu Nhiên.

 

Nhạc Nịnh hơi giật mình, dời mắt đi: “Anh nhìn tôi làm gì?” Chu Nhiên khẽ nhướng mày: “Không có gì, tính ra ngoài sao?”

Nói thật, khi ở nhà một mình, Nhạc Nịnh có thể không ra ngoài thì sẽ không ra, nhưng bây giờ bị nhốt trong phòng thế này, ngược lại cô lại muốn ra ngoài.

 

Có lẽ đây là tâm lý nổi loạn.

 

Lúc bảo cô ra ngoài thì cô không đi, lúc không cho cô ra ngoài thì cô lại cố tình khao khát bay ra khỏi lồng sắt.

 

“Có hơi muốn.”

 

Chu Nhiên gật đầu, lấy chiếc áo khoác bên cạnh: “Vậy đi thôi.” “Cái gì?”

Chu Nhiên nghiêng đầu nhìn cô, thản nhiên nói: “Muốn đi tụ tập với Nguyễn Thu thì đi thôi.”

 

Anh nói: “Tôi đưa em qua.”

 

Nhạc Nịnh nghe những lời này, sao nghe thế nào cũng thấy ái muội.

 

Nhưng trên mặt Chu Nhiên lại là vẻ nghiêm túc, cô nghĩ nghĩ lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều.

 

Im lặng một lát, Nhạc Nịnh gật gật đầu: “Sẽ không phiền anh quá chứ?” Chu Nhiên khẽ cười, ánh mắt sáng quắc nhìn vào mắt cô: “Nhạc Nịnh.” “Sao vậy?”

Nhạc Nịnh trong lòng bồn chồn, ấp úng đáp: “Anh muốn nói gì?” Lời Chu Nhiên định nói ra đến miệng lại thôi.

“Không có gì, không phiền.” Nhạc Nịnh: “……”

Đêm cuối thu luôn có chút se lạnh.

 

Nhạc Nịnh và Chu Nhiên ra khỏi nhà, cô ngồi trong xe nghĩ đến ánh mắt của bảo vệ khi nãy nhìn cô, liền cảm thấy có chút không ổn.

 

Sao lại có cảm giác… ái muội như vậy nhỉ?

 

Nhạc Nịnh liếc nhìn người đàn ông bên cạnh rồi lại lặng lẽ thu hồi tầm mắt.

 

Không đúng.

 

Cô cảm thấy đợi chuyện này kết thúc, nhất định nhất định phải lập tức dọn về nhà.

 

Ngoài cửa sổ muôn hình muôn vẻ người qua lại, cảnh đêm cuối thu thật đẹp, hai bên đường đủ màu sắc đèn nhấp nháy, chiếu sáng cả đêm tối.

 

Nhạc Nịnh nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng dưng có cảm giác an tâm lạ thường.

 

Cô nhìn chằm chằm một hồi lâu mới thu lại ánh mắt. Không lâu sau, xe dừng trước cửa quán bar.

Sau khi đỗ xe, hai người cùng nhau đi vào.

 

Quán bar này là quán Nhạc Nịnh và Nguyễn Thu đã đến lần trước, cũng là… nơi cô gặp Chu Nhiên.

 

“Ôi chà, thật sự đến à.”

 

Nguyễn Thu cười như không cười nhìn cô, rồi chào Chu Nhiên: “Chào đàn anh Chu, làm phiền anh chiếu cố Nịnh Nịnh nhà em nhé.”

 

Chu Nhiên gật đầu, thản nhiên đáp: “Nên thế.”

 

Nguyễn Thu nháy mắt trêu Nhạc Nịnh, Nhạc Nịnh liếc cô một cái.

 

Chu Nhiên vừa lúc quay đầu lại, đột nhiên cười nói: “Mọi người cứ nói chuyện đi.”

 

Anh dừng lại một chút, rồi nhìn Nhạc Nịnh giải thích: “Lục Gia Tu và vài người bạn tôi đang ở đây, có muốn lên lầu vào phòng riêng không?”

 

Nhạc Nịnh ngẩng đầu, liếc mắt nhìn anh: “Không muốn”

 

Chu Nhiên cũng không ép buộc, gật gật đầu dặn dò vài câu rồi đi. Chu Nhiên vừa đi, Nguyễn Thu liền thả lỏng bản thân.

Cô kéo Nhạc Nịnh ngồi xuống rồi kinh ngạc kêu lên: “Má ơi… Vừa nãy có phải là ảo giác không?”

 

Nhạc Nịnh: “Cái gì?”

 

Nguyễn Thu trừng mắt nhìn cô: “Cậu không cảm thấy có gì đó không ổn à?”

 

“Ví dụ như.”

 

Nguyễn Thu lắp bắp nói: “Thái độ của đàn anh Chu Nhiên đối với cậu ấy… Sau khi tỏ tình xong cả người anh ấy thay đổi luôn.”

 

Nhạc Nịnh im lặng vài giây rồi liếc xéo cô một cái: “Tỏ tình hồi nào?” Nguyễn Thu: “……”

Cô cạn lời: “Thôi được rồi coi như không có.”

 

Nhạc Nịnh kiêu ngạo “hừ” một tiếng, khẽ giọng nói: “Bây giờ làm sao đây?”

 

“Làm sao là làm sao?”

 

Nhạc Nịnh tựa đầu lên vai cô, nhìn khung cảnh náo nhiệt của quán bar, khẽ giọng nói: “Ở nhà Chu Nhiên… cảm giác vẫn không tốt lắm.”

 

Nguyễn Thu nghẹn lại.

 

Cô quay đầu nhìn Nhạc Nịnh, sau khi nhìn thấy cảm xúc trong đáy mắt cô thì mới nhận ra… cô ấy nghiêm túc.

 

Cô im lặng một lát rồi nhỏ giọng hỏi: “Cậu thật sự không có cảm giác gì với đàn anh Chu Nhiên à?”

 

Nhạc Nịnh im lặng không nói gì.

 

Nguyễn Thu hít sâu một hơi nói: “Tớ cứ tưởng… cậu vẫn còn thích anh ấy.”

 

Nhạc Nịnh liếc nhìn cô một cái.

 

Nguyễn Thu cười cười: “Thôi được rồi, cũng không cần thiết thật.”

 

Cô nghĩ nghĩ rồi nói: “Vậy cứ thuận theo tự nhiên đi, dù sao bây giờ cậu cũng không thích ai khác.”

 

“Tớ không nói cái này.”

 

Nhạc Nịnh liếc mắt nhìn cô: “Ý tớ là… tớ không muốn ở nhà Chu Nhiên nữa.”

 

Không có lý do nào khác, chỉ là cảm thấy quá phiền phức.

 

Hơn nữa lần này đột ngột chuyển đến ở chung, khiến Nhạc Nịnh có chút bối rối… trong lúc nhất thời, cô cũng không biết nên đối xử với Chu Nhiên bằng thái độ nào.

 

Rõ ràng là cô vẫn còn rất khó chịu với Chu Nhiên.

 

Nhưng bây giờ người ta lại đang thực sự bảo vệ và giúp đỡ cô. Cảm xúc trong lòng Nhạc Nịnh rất phức tạp.

Vấn đề này… Nguyễn Thu không có câu trả lời.

 

Cô nhìn Nhạc Nịnh một hồi lâu rồi lặng lẽ nhấp một ngụm rượu. “An toàn là quan trọng nhất.”

“Ừm.”

 

Hai người im lặng một lát, Nguyễn Thu muốn đi vệ sinh: “Tớ đi toilet đây, cậu ngồi đợi một chút.”

 

“Đi đi.”

 

Nhạc Nịnh buồn chán nhìn quanh đại sảnh rồi đứng dậy đi về phía quầy bar.

 

Cô vừa bước đến thì ngay lập tức có người đàn ông chủ động tiến tới làm quen.

 

“Chào em.”

 

Nhạc Nịnh quay đầu nhìn người vừa gọi.

 

Một người đàn ông đứng bên cạnh, khí chất bất phàm, ngoại hình không quá xuất sắc nhưng so với người bình thường thì hơn hẳn một chút.

 

Lúc này anh ta đang nhìn chằm chằm vào Nhạc Nịnh. Nhạc Nịnh thản nhiên gật đầu: “Chào anh.”

“Em trông có vẻ quen mắt.”

 

Nghe vậy, Nhạc Nịnh mỉm cười, ánh mắt lay động nhìn người đàn ông trước mặt: “Kiểu bắt chuyện này hơi cũ rồi đấy.”

 

Người đàn ông nghe cô nói vậy cũng không tức giận.

 

Anh ta khẽ cười, giọng điệu ôn hòa: “Nhưng hữu dụng đúng không?”

 

Nhạc Nịnh đợi bartender pha rượu, suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Cũng tạm được.”

 

Cao Hạo liếc mắt đánh giá người phụ nữ bên cạnh.

 

Thực tế là từ khi Nhạc Nịnh bước vào quán bar, nhóm người của họ đã chú ý đến cô.

 

Đôi chân vừa trắng vừa thẳng thì không nói làm gì, quan trọng hơn là… rõ ràng là một khuôn mặt thanh thuần nhưng khi cô đứng ở đó lại khiến người ta có cảm giác khác lạ.

 

Khiến người ta theo bản năng nghĩ đến việc chinh phục.

 

Lúc đầu Cao Hạo không tiến lên, còn tưởng cô và người đàn ông đi cùng là một đôi, nhưng vừa quan sát một chút… cảm thấy không phải như vậy.

 

Nghĩ vậy, Cao Hạo nhìn về phía bartender đưa cho một ly rượu, mỉm cười nói: “Tôi có vinh hạnh mời cô ly rượu này không?”

 

Nhạc Nịnh vừa định từ chối thì một cánh tay quen thuộc đưa tới vòng qua eo cô, khí thế người đàn ông bức người, toàn thân toát ra vẻ lạnh lẽo băng giá.

 

“Không được.”

 

Tay Chu Nhiên hơi dùng sức kéo mạnh Nhạc Nịnh nửa vòng vào lòng, bá đạo và mạnh mẽ.

 

Nhạc Nịnh giãy giụa hai giây rồi đành từ bỏ.

 

Ánh mắt Cao Hạo khựng lại, nhìn Chu Nhiên hỏi Nhạc Nịnh: “Vị này là?”

 

Nhạc Nịnh mím môi, nhìn đôi tay đang ôm eo mình, không hiểu sao… hình ảnh giấc mơ tối hôm qua lại hiện ra.

 

Đôi tay ấy trong giấc mơ đêm đó so với bây giờ… chỉ có hơn chứ không kém.

 

Theo bản năng, Nhạc Nịnh muốn đẩy ra.

 

Chu Nhiên không để ý, cô thật sự thoát ra được.

 

Chu Nhiên ngẩn người khoảng hai giây rồi rất tự nhiên rụt tay về, ánh mắt sắc bén nhìn về phía người đàn ông đối diện: “Bạn cô ấy.”

 

Nghe vậy, Cao Hạo cười cười, đối diện với Chu Nhiên không nói một lời: “À, là bạn.”

 

Anh ta mỉm cười nhìn Nhạc Nịnh, vẻ mặt dịu dàng: “Vậy em có muốn uống rượu không?”

 

Đôi mắt Nhạc Nịnh lấp lánh, liếc nhìn người đàn ông trước mặt rồi lại cảm nhận hơi thở của người đàn ông bên cạnh.

 

Cô cười rồi lắc đầu nói: “Cảm ơn, nhưng không cần đâu, tửu lượng của tôi không tốt lắm.”

 

Cao Hạo là người lịch sự nên cũng không ép buộc: “Vậy thì hơi tiếc.” Nhạc Nịnh gật đầu rồi quay trở về phía ghế sofa.

Khi Nguyễn Thu từ toilet trở về, cô rõ ràng cảm thấy bầu không khí ở chỗ này không đúng lắm.

 

Lục Gia Tu và Hồ Dật cũng đi xuống theo, cười hì hì chào Nguyễn Thu. Nguyễn Thu cứng đờ mặt cười, đưa mắt ra hiệu cho Nhạc Nịnh.

Nhạc Nịnh không nhìn cô, đang cúi đầu nhìn điện thoại. Nguyễn Thu:……

 

Cô không chịu nổi bầu không khí lúng túng này nên khẽ hắng giọng hỏi: “Muốn uống chút rượu không?”

 

Nhạc Nịnh là người đầu tiên ngẩng đầu lên: “Muốn.”

 

Vừa nói xong, Nguyễn Thu đã bị ánh mắt lạnh băng của Chu Nhiên liếc cho một cái, rùng mình.

 

Ô ô ô ô… không phải lỗi của cô mà.

 

Sau khi gọi đồ uống, Nguyễn Thu đành phải chen đến ngồi cạnh Nhạc Nịnh, ghé tai nói nhỏ.

 

“Tớ vừa đi vệ sinh thôi mà, cậu với Chu Nhiên sao vậy, cãi nhau à?”

 

Nghe vậy, Nhạc Nịnh liếc xéo người đàn ông đối diện, thờ ơ nói: “Không có.”

 

Cô vừa chơi game trên điện thoại vừa lơ đãng nói: “Có lẽ là bị k*ch th*ch.”

 

“Hả?”

 

Nguyễn Thu vẻ mặt ngơ ngác: “Bị cái gì k*ch th*ch?”

 

Nhạc Nịnh nhìn cô rồi nở nụ cười tươi rói: “Bị vẻ đẹp của tớ chứ sao.” Nguyễn Thu: “……”

Thôi xong, lại thêm một người phát điên.

 

Cô nghĩ rồi nghi ngờ nhìn Nhạc Nịnh.

 

Tuy nhiên… Nguyễn Thu không thể không thừa nhận vẻ đẹp dùng cho Nhạc Nịnh là vô cùng vô cùng phù hợp.

 

Cô thật sự xinh đẹp, rõ ràng hôm nay là kiểu trang điểm hiền dịu nhưng lại rất quyến rũ.

 

Ngửi thấy mùi hương trên người cô ấy, Nguyễn Thu hỏi: “Hôm nay cậu dùng Miss Dior Cherie à?”

 

Nhạc Nịnh nhướng mày, ngạc nhiên nhìn cô ấy: “Giỏi thật, cái này cũng đoán được.”

 

Nguyễn Thu: “…… Sao hôm nay đột nhiên lại dùng loại nước hoa ngọt ngào như vậy?”

 

Nhạc Nịnh hờ hững “À” một tiếng, giả vờ hỏi: “Ngọt sao?”

 

Nguyễn Thu liếc mắt nhìn cô, ý tứ sâu xa nói: “Khác với phong cách trước đây của cậu.”

 

Nhạc Nịnh đáp: “Tớ biết.”

 

Cô chỉ là hôm nay thích dùng thì dùng thôi.

 

Nguyễn Thu nhướng mày, mắt đảo quanh rồi ghé vào tai Nhạc Nịnh nói nhỏ một câu.

 

Ngay lập tức, Nhạc Nịnh nổi cáu.

 

Chu Nhiên đang xem điện thoại cũng theo phản xạ nhìn sang hai người đối diện.

 

Cả khuôn mặt Nhạc Nịnh đỏ bừng, ngay cả cổ cũng ửng hồng.

 

Sau khi vào quán bar, Nhạc Nịnh đã cởi áo khoác ngoài, bên trong chỉ mặc một chiếc váy bó sát người, tôn lên vóc dáng hoàn hảo của cô.

 

Ánh mắt Chu Nhiên di chuyển xuống dưới, khi dừng lại ở vị trí trắng nõn nào đó thì theo bản năng đứng dậy.

 

Một lát sau, Nhạc Nịnh thấy chiếc áo khoác đã được khoác lên người mình.

 

Nhạc Nịnh:…… Nguyễn Thu:……

Hai người nhìn nhau vài giây, Nhạc Nịnh khẽ hắng giọng, kéo kéo áo mình, cũng không náo loạn với Nguyễn Thu nữa.

 

Nguyễn Thu cố nhịn cười, khẽ nói: “Mấy hôm nữa có sự kiện, tớ có thể đi cùng cậu.”

 

Nhạc Nịnh “Ừ” một tiếng: “Đợi có lịch cụ thể rồi nói.” “Được.”

Nhạc Nịnh không ở quán bar lâu, thư giãn một chút rồi trở về.

 

Sau khi lên xe, cô không chủ động nói chuyện, Chu Nhiên cũng vậy.

 

Về đến nhà, Nhạc Nịnh xuống xe đi vào phòng, Chu Nhiên theo sát phía sau.

 

Khi cô sắp đẩy cửa phòng bước vào thì phía sau truyền đến giọng nói trầm khàn của người đàn ông: “Nhạc Nịnh.”

 

Nhạc Nịnh khựng lại, quay đầu nhìn anh.

 

Chu Nhiên cụp mắt nhìn chằm chằm cô, yết hầu khẽ động: “Không có gì.”

 

Anh dừng lại một chút rồi nghiêm túc nói: “Chỉ là nôm nay em rất xinh đẹp, tôi nói thật.”

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment