Nhạc Nịnh nghi ngờ…… Chu Nhiên đang đi theo con đường ôn nhu cổ điển.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa mà được khen, hết lần này đến lần khác ca ngợi như cầu vồng, tuyệt đối tuyệt đối là muốn mê hoặc cô, dụ dỗ cô vào hang sói. Sau đó lại đối xử tệ bạc với cô.
Thật đó.
Đây là kết luận Nhạc Nịnh nghĩ ra sau khi trở về phòng.
Người đàn ông này…… Trước đây những lời này sẽ không bao giờ nói, nói một câu là có thể khiến cô nghẹn họng không nói được, sao đột nhiên lại như bị khai thông kinh mạch, lời hay tuôn ra như suối.
Nhạc Nịnh chậm rãi duỗi tay, xoa xoa vành tai đang nóng lên của mình. Không thể được!
Đừng chìm đắm! Tất cả đều là cạm bẫy!!!
Sau khi tự thôi miên mười phút, Nhạc Nịnh thất bại bò lên giường.
Cô khua chân lung tung, tự nhét mình vào trong chăn, cố gắng tìm cách giải tỏa.
Vài phút sau, Nhạc Nịnh đỏ mặt lật tung chăn, thở hồng hộc. Thất bại.
Cô trở mình, tức giận đấm xuống tường! Đều tại Chu Nhiên…… Đột nhiên lên cơn nói những lời như vậy.
Bỗng dưng, chiếc điện thoại đặt trên giường rung lên.
Nhạc Nịnh cầm lên xem…… Vẫn là tin nhắn của gã đàn ông đáng ghét đó gửi tới.
Chu Nhiên: 【Sao vậy?】
Nhạc Nịnh: 【?】
Chu Nhiên: 【Ảo giác, hình như nghe thấy tiếng em gõ tường.】 Nhạc Nịnh: 【........................ 】
Cô nhìn tin nhắn của Chu Nhiên, kinh ngạc không thôi mà quay đầu nhìn bức tường trước mặt.
Cái này cũng có thể nghe thấy?!
Phòng ở trong khu nhà này trang hoàng tệ đến vậy sao?! Nhạc Nịnh kinh hãi!!
Hay là nói…… Chu Nhiên thật ra không nghe thấy, chỉ là cố ý tìm cớ dò hỏi!
Nhạc Nịnh không khỏi nghĩ theo hướng này. Nghĩ vậy, cô nhẹ nhàng gõ xuống tường.
Không có phản ứng. Nhạc Nịnh vừa định rụt tay về thì đối diện đột nhiên truyền đến âm thanh giống hệt tiếng cô vừa gõ.
Như thể đang đáp lại một mật mã nào đó. Nhạc Nịnh:……
Mặt ngơ ngác.jpg.
Cô nhìn điện thoại, đột nhiên gửi một tin nhắn cho Chu Nhiên: 【…… Nhà anh lúc làm phòng ở …… Công nhân có bớt xén vật liệu không vậy?】
Bớt xén vật liệu thì không đến mức, nhưng Chu Nhiên không nói cho Nhạc Nịnh biết, căn phòng cô đang ở cùng với căn phòng của anh ban đầu là một phòng lớn nối liền với phòng để quần áo.
Sau này vì công việc Chu Nhiên bị gọi đi, không được ở nhà, chuyển ra ngoài ở khiến mẹ Chu giận dỗi.
Mẹ Chu tính tình có chút trẻ con, liền âm thầm chia phòng của Chu Nhiên thành hai phòng nhỏ hơn, với lý do tốt đẹp là anh ta cũng chưa có đối tượng, không cần lãng phí tài nguyên.
Việc này mẹ Chu làm sau lưng Chu Nhiên, thỉnh thoảng anh về nhà ăn cơm nhìn thấy phòng mình bỗng nhiên nhỏ đi còn ngạc nhiên một chút.
Nhưng anh cũng không ở nhà nhiều nên không để ý lắm.
Tuy nhiên Chu Nhiên không ngờ rằng… mình sẽ đưa Nhạc Nịnh về nhà vào lúc này.
Mẹ anh còn tự tiện sắp xếp cho Nhạc Nịnh ở phòng bên cạnh.
……
Sau khi nghe giọng nói Chu Nhiên gửi tới, tim Nhạc Nịnh nghẹn lại vài giây.
Vậy là…… chỉ là trùng hợp!
Cô liếc nhìn bức tường trước mặt, không nhịn được hỏi: 【Có phải tôi đẩy nhẹ một cái là tường này đổ không?】
Chu Nhiên bật cười: 【Không đến mức đó đâu, chỉ là cách âm không tốt thôi, đây vẫn là một bức tường.】
Nhạc Nịnh: 【À.】
Chu Nhiên: 【Giận à?】
Nhạc Nịnh nhìn tin nhắn của anh, không biết nên nói thế nào. Giận sao?
Thật ra không có.
Cô có thể hiểu tâm lý của mẹ Chu, con trai vất vả lắm mới dẫn được một cô gái về nhà…… Không chừng còn nói chuyện gì đó, làm trợ công, bà ấy chắc chắn muốn làm thêm chút gì đó.
Nhạc Nịnh sẽ không vì chuyện nhỏ này mà giận. Điểm mấu chốt của cô bây giờ là vấn đề cách âm.
Với cái cách âm này, có phải cô làm gì đối diện đều có thể biết không?
Cứ như thể…… mọi hành động của mình đều bị người khác nhìn thấy vậy, không phải kiểu theo dõi…… Nhạc Nịnh nhất thời không biết diễn
tả thế nào.
Cô buồn bã nằm trên giường suy nghĩ, lấy điện thoại hỏi: 【Vậy tôi nói chuyện anh có nghe thấy không?】
Chu Nhiên: 【Không nghe rõ lắm.】 Ngay lập tức, Nhạc Nịnh yên lòng.
Bỗng dưng, Chu Nhiên hỏi: 【Có muốn qua xem bố cục phòng không?】
Nhạc Nịnh hơi giật mình, có một chút xíu rung động, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy quá ái muội, cô từ chối.
Cô cất điện thoại nằm trên giường, trên chăn có mùi hương của ánh nắng mặt trời, điều này cô đã biết từ hôm qua.
Mẹ Chu đối với sự có mặt của cô rất vui mừng và phấn khích.
Thật ra Nhạc Nịnh đã rất lâu rồi không cảm nhận được sự ấm áp này, mẹ cô mất khi cô còn học tiểu học, những năm đầu Đường Quang Viễn cũng rất bận, công việc công ty chất đống, Nhạc Nịnh được gửi đến nhà ông bà ngoại nuôi dưỡng.
Mãi đến sau này khi lớn hơn một chút, công việc kinh doanh của Đường Quang Viễn ổn định hơn, Nhạc Nịnh không còn cần tình thương của cha nữa.
Một mình cô cũng có thể sống rất tốt.
Cô thuộc kiểu người tự lập, tuy rằng không biết nấu cơm nhưng điều đó cũng không cản trở Nhạc Nịnh có quyết đoán trong những việc khác.
Đến cấp ba, Đường Quang Viễn có gia đình mới, tuy rằng không bỏ mặc cô nhưng tình thương của cha và tình thương của mẹ là khác nhau.
Đường Quang Viễn có cơ hội là sẽ cho Nhạc Nịnh tiền, mua quà vặt, những chi tiết nhỏ nhặt rất khó để ý.
Ngay cả việc phơi chăn trước khi cô về nhà cũng hoàn toàn không có khả năng.
Ngay cả phòng cũng là dì giúp việc trong nhà quét dọn.
Đương nhiên, Nhạc Nịnh cảm động không phải vì chuyện phơi chăn, mà là… mẹ Chu đã cho cô một loại ấm áp và tình thương của mẹ mà cô đã lâu không cảm nhận được.
Trước đây cô vẫn luôn cho rằng mình không thực sự cần, đến bây giờ – Nhạc Nịnh mới không khỏi thừa nhận, cô khao khát điều đó.
Năm đó sở dĩ đồng ý để Đường Quang Viễn cưới Chu Minh Diễm cũng là vì nguyên nhân này.
Chu Minh Diễm ban đầu đối xử với Nhạc Nịnh rất tốt, đưa đón cô đi học, ngay cả Đường Hà cũng bị lơ là, sinh nhật cô sẽ chuẩn bị quà, sẽ tự tay xuống bếp, sẽ mua cho cô đủ loại đồ trang sức tóc yêu thích vân vân.
Một vài món đồ không quá đắt tiền, vừa đúng là những thứ Nhạc Nịnh cần nhất.
Chỉ là sau này, sau khi kết hôn được một năm, dần dần đã xảy ra thay đổi.
Lúc bắt đầu có sự thay đổi, khoảng năm Nhạc Nịnh mười tám tuổi, Đường Quang Viễn tặng cho cô cổ phần công ty.
Chu Minh Diễm liền không còn hiền lành với cô như trước nữa, Nhạc Nịnh cũng không quá để ý, mãi đến một ngày vô tình nghe được một cuộc điện thoại, cô mới bàng hoàng nhận ra nguyên nhân của hàng loạt thay đổi từ tốt đến xấu này là gì.
……
Nghĩ vậy, Nhạc Nịnh xoa xoa đôi mắt đã hơi cay, rồi chui vào chăn ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, Chu Nhiên đi làm.
Ba mẹ anh buổi tối mới về, Nhạc Nịnh một mình ở trong phòng bày biện mấy đồ vật nhỏ của mình.
Buổi tối, Nhạc Nịnh lần đầu tiên gặp bố Chu Nhiên, hai người có vài nét giống nhau, có thể thấy hồi trẻ chắc chắn cũng là một người đàn ông tuấn tú.
Bố Chu tương đối nghiêm nghị hơn một chút, nhưng đối với sự có mặt của Nhạc Nịnh cũng rất thích.
Sau khi ăn cơm xong, Chu Nhiên sợ Nhạc Nịnh buồn nên đề nghị: “Có muốn ra ngoài đi dạo một chút không?”
Nhạc Nịnh vừa định hỏi đi làm gì thì bên ngoài đã truyền đến tiếng la của một người đàn ông lạ.
“Anh Châm, đi chơi bóng không?”
Nhạc Nịnh ngẩng đầu nhìn thì thấy ở cửa có hai người đàn ông, cả hai đều có ngoại hình nổi bật, vóc dáng cao ráo, trên mặt nở nụ cười.
Chu Nhiên dừng lại một chút, nhìn Nhạc Nịnh: “Có muốn đi xem không?”
Nhạc Nịnh im lặng một lát, vừa định từ chối thì ngoài cửa lại lần nữa truyền đến giọng nói quen thuộc: “em gái ở nhà chán lắm, đi xem bọn anh chơi bóng đi.”
Lục Gia Tu mặc đồ thể thao xuất hiện ở cửa cùng với Hồ Dật. Cô đột nhiên cười rồi gật gật đầu: “Được.”
Chu Nhiên nhướng mày, khẽ giọng nói: “Anh đi thay quần áo.” “Ừm.”
Lúc này thời gian cũng không quá muộn, mới khoảng 7 giờ.
Trời đã tối hẳn, nhưng đèn trong sân vẫn sáng, đi vài bước lại có một chiếc đèn đường.
Sân bóng rổ ở ngay bên trong, khoảng cách không xa lắm.
Nơi này có rất nhiều thiết bị tập thể dục, Nhạc Nịnh và Chu Nhiên cùng nhau đi qua, hai người vừa xuất hiện thì những người đang ở trên sân bóng đồng loạt quay đầu nhìn lại, nhưng không ai dám xàm xỡ.
Phải biết rằng, chỉ năm phút trước thôi.
Cả đám bọn họ đã nhận được một tin nhắn khó tin từ Chu Nhiên, trọng điểm là – không được trêu chọc Nhạc Nịnh, cô ấy sẽ ngại.
Mọi người tuy rằng có chút không nhịn được nhưng cũng cố gắng chịu đựng.
Đây là lần đầu tiên Chu Nhiên nhờ vả mọi người như vậy, anh em làm sao có lý do từ chối được.
Hơn nữa, để Nhạc Nịnh không cảm thấy nhàm chán, Chu Nhiên còn bảo Thiệu Quang Lâm gọi cả em gái mình đến.
Chu Nhiên giới thiệu với Nhạc Nịnh: “Đây là em gái Thiệu Quang Lâm.”
Thiệu Vũ vừa nhìn thấy Nhạc Nịnh thì mắt sáng rực lên, cô bé liếc mắt nhìn Chu Nhiên rồi nói: “Chào chị, em là Thiệu Vũ, cứ gọi em là Mưa Nhỏ cũng được.”
Nhạc Nịnh nhìn cô bé trước mặt, cười nói: “Được, chị là Nhạc Nịnh.”
Thiệu Vũ cũng là một người thích trang điểm, cô bé khẽ nói: “Em biết chị, em là fan của chị đó.”
Hai người nhìn nhau, Nhạc Nịnh vô cùng bất ngờ: “Thật vậy sao?” “Dạ đúng.”
Thiệu Vũ vội vàng móc điện thoại ra, khẽ nói: “Em đã theo dõi chị trên Weibo và trạm B rồi.”
Nhạc Nịnh vừa bất ngờ vừa vui mừng.
Cô không ngờ lại gặp được fan của mình ở đây.
Chu Nhiên nhìn dáng vẻ hai người trò chuyện vui vẻ, hoàn toàn bị bỏ qua.
Anh khẽ hắng giọng rồi nhìn Nhạc Nịnh: “Hai người cứ ngồi đây nói chuyện nhé, tôi qua kia.”
“Ừm.”
Nhạc Nịnh thái độ hờ hững, kéo Thiệu Vũ nhiệt tình trò chuyện. Chu Nhiên bất đắc dĩ sờ sờ mũi rồi xoay người đi về phía sân bóng.
Lục Gia Tu liếc nhìn hai cô gái ở phía đối diện rồi không chút khách khí mà cười lớn: “Hối hận không?”
Chu Nhiên nhìn về phía Thiệu Quang Lâm: “…… Em gái cậu thích mỹ phẩm từ bao giờ vậy?”
Thiệu Quang Lâm vẻ mặt mờ mịt: “Tôi không biết nữa.”
Em gái anh năm nay học đại học năm hai, Thiệu Quang Lâm cũng không thường xuyên về nhà nên thật sự không rõ lắm.
Chu Nhiên lạnh lùng liếc anh ta một cái.
Thiệu Quang Lâm vô tội hết sức, chuyện anh ta không biết thì có gì lạ đâu chứ.
Lục Gia Tu và Hồ Dật cũng hiếm khi trở về đây ở, sau khi trêu chọc vài câu thì liền vào đề chính.
Có lẽ vì có người đẹp ở bên cạnh nên hôm nay Chu Nhiên chơi bóng đặc biệt hăng say.
Tưởng Vĩnh Tân hô lớn: “Anh Châm, hôm nay anh uống thuốc k*ch th*ch à?”
Hồ Dật huýt sáo: “Thuốc k*ch th*ch thì không có nhưng hôm nay anh Châm của cậu có người còn khiến anh ấy k*ch th*ch hơn cả thuốc k*ch th*ch xuất hiện.”
Tưởng Vĩnh Tân: “……”
Chu Nhiên thần sắc hờ hững liếc nhìn anh ta một cái.
Lục Gia Tu liếc mắt nhìn về phía Nhạc Nịnh rồi có chút tiếc nuối trêu chọc: “Bất quá có chút thất bại là – thuốc k*ch th*ch của cậu hình như không chú ý bên này cho lắm.”
Giờ phút này, Nhạc Nịnh đang cùng Thiệu Vũ nói chuyện về chủ đề trang điểm.
Hai người không những theo dõi nhau trên Weibo mà Nhạc Nịnh còn xem ảnh trang điểm của Thiệu Vũ, tận tình chỉ dẫn cho cô bé, cuối cùng còn hẹn nếu Thiệu Vũ có thời gian thì mấy ngày này Nhạc Nịnh có thể tự mình dạy cô bé.
Thiệu Vũ đương nhiên là đồng ý.
Cô bé tuy đang học đại học nhưng vì trường học không quá xa nên buổi chiều không có tiết là lại chạy về nhà, cũng thường xuyên ở nhà.
Trò chuyện một hồi, Nhạc Nịnh bên tai đã không còn tiếng bóng rổ va chạm kịch liệt nữa.
Cô theo bản năng quay đầu nhìn về phía đó…… Không xa ở phía đó năm người đang đứng tụm lại một chỗ, rõ ràng ai cũng rất đẹp trai, khí chất và ngoại hình nổi bật, nhưng cô liếc mắt một cái nhìn qua thì người đầu tiên cô chú ý đến vẫn là người kia.
Chu Nhiên so với Lục Gia Tu và Hồ Dật có chút khác biệt, hai người kia vóc dáng cũng rất cân đối nhưng so sánh ra thì Chu Nhiên, người mỗi ngày rèn luyện như cảnh sát hình sự, vóc dáng càng đẹp hơn, vẻ nam tính trên người càng đậm nét.
Hôm nay anh mặc đồ thể thao, lộ ra cánh tay rắn chắc, cơ bắp cuồn cuộn. Kiểu cơ bắp của Chu Nhiên rất khác với huấn luyện viên phòng tập.
Cơ thể anh vừa vặn, mặc quần áo thì đẹp, cởi ra thì mê người. Vai rộng eo thon, vẻ nam tính mười phần, vừa mạnh mẽ vừa quyến rũ.
Thiệu Vũ cũng thấy được, không nhịn được mà kinh hô: “Trời ơi, vóc dáng anh Chu Nhiên cũng đẹp quá đi.”
Nhạc Nịnh: “……”
Cô cảm thấy mình thật là…
Thiệu Vũ không nhịn được nói: “Đẹp hơn tất cả các anh cảnh sát em từng thấy.”
Nhạc Nịnh tiếp tục im lặng.
Thiệu Vũ cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, quay đầu nhìn về phía cô: “Chị Nhạc Nịnh thấy thế nào?”
Nhạc Nịnh liếc mắt nhìn về phía đối diện rồi cười gượng: “…… Cũng được.”
Vừa dứt lời, Thiệu Vũ liền hô lớn: “Anh Chu Nhiên, sao mọi người không chơi bóng nữa đi?”
Chu Nhiên còn chưa kịp nói gì thì Lục Gia Tu đã huýt sáo nói: “Không có mỹ nữ cổ vũ thì anh Chu Nhiên của em không muốn đánh đâu.”
Thiệu Vũ: “……”
Nhạc Nịnh mặt không biểu cảm nhìn về phía bên kia.
Sau khi trêu chọc vài câu cho vui, nghỉ ngơi đủ rồi mọi người lại tiếp tục.
Lần này, lực chú ý của Nhạc Nịnh dường như không tự chủ được đặt trên sân bóng.
Chu Nhiên chơi bóng lúc này…… còn đẹp trai hơn cả hồi cấp ba.
Hồi cấp ba Chu Nhiên có một chút ngông nghênh, thỉnh thoảng ném một quả bóng ba điểm, trên mặt sẽ có nụ cười, sẽ theo bản năng nhìn về phía khán đài, tuy rằng Nhạc Nịnh cũng không hiểu anh rốt cuộc nhìn ai.
Nhưng cái tuổi đó chính là đẹp trai, tuổi trẻ bồng bột, cô rất thích cái vẻ bất cần của chàng thiếu niên đó.
Còn Chu Nhiên bây giờ…… trầm ổn hơn một chút, bất quá những thói quen thì một chút cũng không bỏ.
Cổ tay anh hơi cong lại, quả bóng rổ bay lên không trung rồi một quả ba điểm dứt khoát lọt vào rổ. Bất kể là thời điểm nào thì Chu Nhiên vẫn luôn tỏa sáng như vậy.
Nhạc Nịnh nhìn chằm chằm, Chu Nhiên quay đầu nhìn về phía cô. Ở khoảng cách không xa không gần, ánh mắt hai người chạm nhau. Không hiểu sao, Nhạc Nịnh bị Chu Nhiên nhìn mà đỏ mặt.
Ánh mắt anh quá mức nóng bỏng và trực diện, cô theo bản năng mím môi rồi chậm rãi dời mắt đi.
Chu Nhiên hình như đã cười một tiếng.
Nhạc Nịnh xoa xoa vành tai rồi cầm lấy chai nước bên cạnh uống một ngụm.
Thiệu Vũ nhìn cô, lại nhìn Chu Nhiên ở phía xa, vui vẻ ghé tai nói nhỏ: “Chị Nhạc Nịnh…… có phải chị là bạn gái anh Chu Nhiên không?”
“Không phải.”
Nhạc Nịnh rất bình tĩnh nói: “Chỉ là bạn học thôi.”
Thiệu Vũ nghi hoặc nhưng cũng không tiếp tục hỏi nữa. Cô bé là người hiểu chuyện.
Một lát sau, không đợi Chu Nhiên và mọi người nghỉ ngơi thì ở phía đối diện có hai người đi tới.
Thiệu Vũ hít sâu một hơi, khẽ nói: “Sao bọn họ lại tới đây?” Nhạc Nịnh ngẩng đầu nhìn qua, là một nam một nữ.
Cô có chút tò mò nhưng cũng không chủ động hỏi. Quả nhiên, giây tiếp theo hai người kia liền hô lớn. Lục Gia Tu và đám người dừng lại rồi đi về phía này. “Sao hai người lại tới đây?”
Người đàn ông đút tay vào túi cười nói: “Nghe nói mọi người ở đây chơi bóng nên qua xem.”
Anh ta hỏi: “Năm người đánh thế nào?”
Tưởng Vĩnh Tân cười nhạt nói: “Hôm nay bọn tôi bốn người đánh còn anh Châm một mình.”
Người đàn ông nhướng mày, giọng điệu ôn hòa: “Vậy à.”
Chu Nhiên thần sắc hờ hững, còn chưa kịp nói gì thì người phụ nữ xinh đẹp kia đã kinh ngạc kêu lên, vui mừng hỏi: “Thật vậy sao, tại sao hôm nay mọi người muốn bắt nạt anh Chu Nhiên vậy?”
Nhạc Nịnh nghe vậy, thần sắc không đổi.
Thiệu Vũ thì lại lén lút nhìn biểu cảm của Nhạc Nịnh, khẽ hắng giọng nói: “Không nói chuyện này nữa, anh chị có muốn uống nước không?”
Thiệu Quang Lâm khẽ hắng giọng rồi vội vàng nói: “Muốn.” Thiệu Vũ xoay người lấy chai nước đưa cho mọi người.
Đến chỗ Chu Nhiên, tay cô bé khựng lại, lén lút liếc mắt rồi lại đưa chai nước cho người phụ nữ vừa đến.
“Chị Khoan Thai, chị uống nước không ạ?”
Triệu Khoan Thai khựng lại, còn chưa kịp đưa tay nhận thì đã thấy Chu Nhiên xoay người.
Cô ta ngơ ngác nhìn, nhìn Chu Nhiên đi về phía người phụ nữ đang ngồi trên ghế, dừng lại trước mặt cô ấy.
Những người còn lại cũng quay đầu nhìn theo, ai nấy đều ngơ ngác kinh ngạc.
Triệu Khoan Thai là người nóng tính, mí mắt giật giật, siết chặt chai nước khoáng trong tay hỏi: “Người kia là ai vậy?”
Không ai trả lời.
Một bóng râm phủ xuống trước mặt, Nhạc Nịnh ngẩng đầu nhìn lên.
Chu Nhiên đứng im không nhúc nhích.
Cô bị anh nhìn chằm chằm đến mức không thể chơi điện thoại được nữa, không khỏi hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Chu Nhiên im lặng một lát rồi đột nhiên tỏ vẻ tủi thân: “Muốn uống nước.”
Nhạc Nịnh:?
Cô nhìn về phía bên kia: “Chẳng phải bên kia có nước sao?” Chu Nhiên nhấc mí mắt nhìn: “…… À.”
Nhạc Nịnh nghẹn lại rồi đột nhiên hiểu ý Chu Nhiên.
Cô mím môi nhìn người đàn ông bên cạnh: “Vừa nãy Thiệu Vũ chưa đưa nước cho anh sao?”
“Ừm.”
Chu Nhiên nhân cơ hội ngồi xuống bên cạnh Nhạc Nịnh, vẻ mặt tủi thân thảm thương.
Gió thổi qua, Nhạc Nịnh còn có thể ngửi thấy mùi hormone nam tính từ người anh phảng phất tới.
Không hề khó ngửi, rõ ràng trên người anh ta có mùi mồ hôi nhưng Nhạc Nịnh không hề cảm thấy khó chịu, thậm chí còn cảm thấy khá dễ chịu.
Cô cảm thấy mình có bệnh rồi.
Có lẽ là bị gió thổi lâu nên đầu óc không tỉnh táo.
Im lặng một lát, Nhạc Nịnh bị Chu Nhiên nhìn mà mặt dần dần nóng lên.
Cô cố gắng tránh né những ánh mắt đang nhìn chằm chằm xung quanh rồi đứng dậy đi về phía Thiệu Vũ tìm nước, nhưng bất ngờ… không còn chai nào nữa.
Cô nhìn về phía Thiệu Vũ, ngơ ngác vài giây: “Hết rồi à?”
Hồ Dật buồn cười nói: “Mỗi người một chai thôi, vừa rồi chai còn lại đã đưa cho Khoan Thai rồi.”
Triệu Khoan Thai ngẩn người rồi vội vàng đưa chai nước cho Chu Nhiên: “Anh Chu Nhiên, anh uống đi.”
Chu Nhiên liếc mắt nhìn rồi quay đầu về phía Nhạc Nịnh. Nhạc Nịnh không nhúc nhích.
Bỗng dưng, Chu Nhiên hô lớn: “Nhạc Nịnh.”
Lập tức, Nhạc Nịnh có lẽ cũng bị đầu óc lên cơn, cô khom lưng trực tiếp đưa chiếc chai nước mình vừa uống được nửa chai vào tay Chu Nhiên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Uống đi!”
Chu Nhiên cong môi dưới, với vẻ mặt được tiện còn khoe mẽ nói: “Cảm ơn.”
------oOo------