Cưng Chiều Riêng Em - Thời Tinh Thảo

Chương 24

Khi Nhạc Nịnh và Nguyễn Thu trở lại khách sạn đã hơi muộn, sau khi cô trả lời tin nhắn của Chu Nhiên thì chắc anh đã vội đi rồi.

 

Nhạc Nịnh cũng không nóng vội. “Nịnh Nịnh.”

“Hả?”

 

Nhạc Nịnh quay đầu nhìn về phía Nguyễn Thu, chớp chớp mắt: “Sao vậy?”

 

Nguyễn Thu ghé vào khe cửa, cười đầy ẩn ý: “Tớ có nên ra ngoài thuê phòng khác không nhỉ?”

 

Nhạc Nịnh khựng lại rồi nhìn ánh mắt ái muội của cô ấy… gần như ngay lập tức hiểu ra ý cô ấy là gì.

 

Cô khẽ hắng giọng, mặt không khỏi đỏ lên: “Nói gì vậy.”

 

Nguyễn Thu vẻ mặt vô tội: “Tớ không phải sợ quá chói mắt làm phiền đến hai người sao.” Nhạc Nịnh liếc mắt nhìn cô ấy rồi nói thẳng: “Chuyện còn chưa đâu vào đâu cả.”

 

Nguyễn Thu nhướng mày, vẻ mặt bừng tỉnh: “Cái này còn… chưa có gì hết à?”

 

“……”

 

Hai người nhìn nhau, Nguyễn Thu buồn cười hỏi: “Vậy thế nào mới tính là có gì?”

 

Nhạc Nịnh vừa định nói thì điện thoại vang lên. Hai người ngẩn ra, cúi đầu nhìn.

Nguyễn Thu vỗ vỗ vai cô: “Tớ về phòng tắm rửa ngủ đây, tối nay cố gắng không ra đây làm phiền cậu –”

 

Cô ấy dừng một chút rồi cố ý nói: “Muốn mở cửa hay đang làm gì, tớ đều không nghe thấy đâu nhé.”

 

Nhạc Nịnh nhìn bóng lưng cô bạn mình biến mất, không biết làm sao mà khẽ cười.

 

“Alo, ba.”

 

Đường Quang Viễn “Ai” một tiếng rồi liếc mắt nhìn người bên cạnh: “Đừng có gấp.”

 

Chu Minh Diễm sao có thể không nóng nảy, con gái bà ở thành phố S đã bị đưa đến đồn cảnh sát, bà có thể không lo sao?!

 

“Nịnh Nịnh, hôm nay con có đi tham gia sự kiện không?”

 

Nhạc Nịnh khẽ cười: “Ba không để ý đến hoạt động của con à?”

 

Đường Quang Viễn nghẹn lại, chột dạ sờ mũi nói: “Ba chưa kịp xem, tối nay có bữa tiệc.”

 

Nghe vậy, Nhạc Nịnh cũng không tức giận.

 

Cô đáp hờ hững: “À, con còn tưởng ba gọi điện thoại đến hỏi con… tại sao mặc váy hở hang như vậy chứ, ba tìm con có chuyện gì không?”

 

Đường Quang Viễn nghe thấy giọng điệu này của cô thì đại khái đoán được Nhạc Nịnh nghĩ gì.

 

Ông trừng mắt nhìn Chu Minh Diễm bên cạnh, tránh khỏi hành động muốn giật điện thoại của bà: “Hôm nay con mặc váy gì, ba xem nào.”

 

Nói rồi, Đường Quang Viễn mở máy tính trước mặt ra rồi trực tiếp đăng nhập Weibo.

 

Ông có một tài khoản Weibo riêng, là nick phụ, chỉ theo dõi một mình Nhạc Nịnh, mỗi ngày đều khen ngợi cô không ngừng, còn là một đại gia

 

có tiền trong fan club của Nhạc Nịnh.

 

Đường Quang Viễn thuần thục tìm kiếm tên Nhạc Nịnh, vừa nhấn vào đã hiện ra… cảnh cô đứng chung với Chu Nhiên vui vẻ kia.

 

Ông trợn tròn mắt, lúc này thì hoàn toàn quên mất chuyện vừa định hỏi. “Nịnh Nịnh! Người đàn ông này là ai?!”

Nhạc Nịnh cố ý để điện thoại cách xa mình hai mươi centimet để không bị tổn thương lỗ tai.

 

Đường Quang Viễn trừng mắt nhìn Chu Nhiên trong video, giận không thể kiềm chế: “Đây là ai? Con có bạn trai rồi à?”

 

Nhạc Nịnh im lặng một lát: “Chưa có.” Đường Quang Viễn: “Thế đó là ai?”

Nhạc Nịnh cười: “Ba gọi điện thoại cho con chỉ để hỏi cái này thôi à?”

 

“…… Không phải, nhưng bây giờ chuyện này mới là quan trọng.”

 

Nghe vậy, Nhạc Nịnh im lặng cong khóe môi, hạ giọng cười hỏi: “Ba không sợ gia đình không hòa thuận sao?”

 

Đường Quang Viễn vừa định trả lời thì điện thoại đã bị người khác giật mất.

 

Chu Minh Diễm vẻ mặt sốt ruột cầm lấy điện thoại, nói thẳng: “Nhạc Nịnh! Con biết em gái con bị cảnh sát bắt đi rồi đúng không, cái anh

 

cảnh sát đó còn là người theo đuổi con! Con có thể bảo cảnh sát thả em gái con ra được không……”

 

Nhạc Nịnh đặt điện thoại sang một bên, vừa tẩy trang vừa nghe. Sau khi nghe xong, cô kiệm lời đáp lại hai chữ: “Không thể.” “Tại sao không thể?”

Chu Minh Diễm hét lên: “Dù sao nó cũng là em gái con!” “À.”

Nhạc Nịnh thản nhiên nói: “Em gái không có quan hệ huyết thống.” Chu Minh Diễm tức đến th* d*c.

“Con――”

 

Bà hít sâu một hơi rồi nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Con nhất định phải tuyệt tình như vậy sao?”

 

Nhạc Nịnh khẽ cười nhạo rồi sờ lên khuôn mặt mịn màng của mình: “Tình cảm gì cơ?”

 

Cô nhàn nhạt nói: “Thứ nhất, nếu Đường Hà không phạm tội thì cảnh sát tự nhiên sẽ thả cô ta về bình an, thứ hai, dì có phải đã quên rồi không, quan hệ giữa tôi và con gái dì cũng không tốt đẹp gì, vậy tôi phải vì sao phải làm phiền bạn của mình vì con gái dì?”

 

Nói xong, Nhạc Nịnh chẳng thèm để ý mà trực tiếp cúp điện thoại.

 

Ngay khi nhìn thấy điện thoại của Đường Quang Viễn gọi đến, cô đã biết nội dung cuộc gọi này là gì.

 

Nhìn chiếc điện thoại bị cô bỏ qua, hình như cũng… đúng như dự đoán.

 

Nhạc Nịnh khẽ khép mắt, làm việc mà cô vẫn làm trước khi đi ngủ mỗi đêm.

 

Không nhanh không chậm, đó là cuộc sống nhàn nhã mà cô thích.

 

……

 

Bên phía đồn cảnh sát.

 

Chu Nhiên và mọi người tạm thời xin đến đây, vừa hay bên này cũng có liên hệ nên cũng không mấy khó khăn.

 

Khi Đường Hà bị đưa vào, vẻ mặt kinh ngạc và sợ hãi. Chân cô ta run rẩy.

“Tôi thật sự không có làm chuyện gì phạm pháp!” Cô ta la hét: “Tôi muốn mời luật sư!”

Tạ Vi nhìn rồi đến bên cạnh Chu Nhiên hỏi: “…… Cô em gái này của chị Nhạc Nịnh, khác chị ấy nhiều như vậy sao?”

 

Chu Nhiên đáp gọn: “Không có quan hệ huyết thống.”

 

Tạ Vi lắc đầu, không nhịn được nói: “Hàng nhái này cũng quá kém chất lượng.”

 

“Tôi vừa xem video hóa trang của cô ta xong, cảm giác không đến mức đó.”

 

Chu Nhiên gật đầu tỏ vẻ hiểu. “Đi sắp xếp một chút.” “Vâng.”

Đến phòng thẩm vấn, đồng tử Đường Hà mở to, vẻ mặt kinh hãi nhìn Chu Nhiên và mọi người.

 

Cô ta còn muốn kêu lên đã bị Tạ Vi ngăn lại.

 

“Cô Đường, chúng tôi không làm gì cả, chỉ là muốn hỏi cô vài câu thôi.” Anh ta khẽ mỉm cười nói: “Cô cứ bình tĩnh một chút, chỉ cần không có vấn đề gì chúng tôi sẽ thả cô về ngay.”

 

Anh ta nhìn thời gian: “Chúng ta giải quyết nhanh gọn được không?”

 

Đường Hà bình tĩnh vài giây rồi lẩm bẩm: “Tôi thật sự không có làm gì trái pháp luật.”

 

Nhiều nhất… là mua chút thủy quân để mắng Nhạc Nịnh thôi.

 

Vừa lúc, Chu Nhiên trong tay cũng có toàn bộ thông tin của Đường Hà.

 

Trước đó anh chỉ vội vàng xem qua, bây giờ nghiêm túc nhìn bản ghi chép qua lại và những thông tin khác mà Tạ Vi điều tra được, sắc mặt Chu Nhiên trầm xuống.

 

Nhưng rất nhanh, anh lại che giấu đi.

 

Tạ Vi ở bên cạnh nhìn mà kinh hồn bạt vía, anh thật sợ Chu Nhiên không kiềm chế được… sẽ hỏi những vấn đề không liên quan đến vụ án.

 

“Chu đội, bắt đầu chứ?” “Ừm.”

Ánh mắt Chu Nhiên sắc bén nhìn về phía người phụ nữ đối diện, hết câu hỏi sắc sảo này đến câu hỏi sắc sảo khác được tung ra, khiến Đường Hà căn bản không có chút sức lực nào để chống đỡ.

 

……

 

Khi thẩm vấn kết thúc thì đã là nửa đêm.

 

Người vừa đi, Tạ Vi liền quay đầu nhìn Chu Nhiên: “Chu đội, chúng ta làm như vậy có đánh rắn động cỏ không?”

 

Chu Nhiên nhướng mày, khẽ giọng nói: “Không đâu.” Anh muốn, chính là hiệu quả đánh rắn động cỏ này

Tạ Vi nhìn anh một cái rồi ngay lập tức hiểu ý Chu Nhiên.

 

Thật ra cả hai đều biết Đường Hà không làm được chuyện này, cô ta cũng không liên quan nhiều đến toàn bộ vụ án, nhưng ở chỗ cô ta vẫn có không ít thông tin hữu ích.

 

Chu Nhiên liếc nhìn Tạ Vi rồi khẽ giọng dặn dò vài câu. Mắt Tạ Vi sáng rực lên, vội vàng nói: “Em hiểu rồi.”

Chu Nhiên “Ừ” một tiếng rồi nhìn thời gian: “Được rồi, hôm nay về nghỉ ngơi trước đi.”

 

“Vâng.”

 

Hai người đặt khách sạn chung với Nhạc Nịnh và Nguyễn Thu, có Cố Hành ở đó nên muốn hai phòng cũng không thành vấn đề.

 

Đêm khuya thanh vắng, luôn có người vì chân tướng mà bôn ba.

 

Khi tin nhắn của Chu Nhiên đến thì Nhạc Nịnh đã dưỡng da xong nằm trên giường xem video.

 

Cô đang xem lại những khoảnh khắc ở sự kiện tối nay, chuẩn bị lát nữa đăng một bài Weibo.

 

Nhận được không ít tin nhắn, tất cả đều hỏi về chiếc váy và cách trang điểm của cô.

 

Trước khi ra ngoài hôm nay cô không phát sóng trực tiếp nên bây giờ tính viết một bài hướng dẫn chi tiết cho người hâm mộ, cũng tiện thể quảng bá cho nhãn hàng về sự kiện hôm nay.

 

Đang làm thì điện thoại rung lên, là tin nhắn của Chu Nhiên.

 

Chu Nhiên: 【Ngủ rồi à?】

Nhạc Nịnh nhướng mày: 【Ngủ rồi.】

 

Chu Nhiên vừa vào khách sạn, nhìn tin nhắn rồi khẽ cười: 【Mộng du à?】

 

Nhạc Nịnh nhìn tin nhắn của anh, quả thực là không nói nên lời. Mộng du cái khỉ gì chứ.

Cô là người hay mộng du sao?!

 

Đang nghĩ thì Nhạc Nịnh trong đầu đột nhiên hiện ra giấc mơ mấy ngày trước.

 

Nghĩ đến đó, mặt Nhạc Nịnh nóng bừng.

 

Hình như cô… cũng không thể phản bác chuyện mình không mộng du. Những chuyện ngốc nghếch trước đây coi như là cô mộng du đi.

Chưa kịp trả lời thì tiếng chuông cửa vang lên.

 

Nhạc Nịnh khựng lại rồi chưa kịp đứng dậy ra mở cửa thì điện thoại đã rung lên.

 

Nguyễn Thu: 【A a a a a a a mau đi mở cửa! Có người tìm cậu kìa! Tớ làm bóng đèn nên không dậy đâu.】

 

Nhạc Nịnh:……

 

Cô đi tới cửa mở, vừa ngẩng đầu lên đã chạm phải vẻ mặt như cười như không của người đàn ông kia……

 

Như muốn nói – xem, em vẫn mở cửa cho anh. Nghĩ vậy, Nhạc Nịnh càng thêm bối rối.

“Đội trưởng Chu.”

 

Cô nhìn Chu Nhiên, người đàn ông vẫn mặc bộ quần áo giống như khi rời khỏi hội trường, chỉ là một bộ đồ mỏng manh.

 

Nhạc Nịnh nhíu mày: “Anh không mang quần áo khác à?” Chu Nhiên nhướng mày cười: “Lo lắng cho tôi à?”

“Đừng có tự luyến.” Nhạc Nịnh không chút nghĩ ngợi nói: “Tôi chỉ là không muốn mang cái tội danh làm cảnh sát bị cảm lạnh thôi.”

 

Nghe vậy, Chu Nhiên cũng không vạch trần cô. Miệng cứng lòng mềm.

“Chưa kịp.”

 

Chu Nhiên cúi đầu nhìn cô, sau khi tẩy trang xong, khuôn mặt người trước mặt trắng trẻo sạch sẽ, trông trẻ hơn tuổi thật vài tuổi, da căng mịn, vừa xinh xắn vừa mềm mại.

 

Thật ra Chu Nhiên vẫn luôn tò mò, da phụ nữ đều mềm mại như vậy sao. Hình như cũng không phải.

Ánh mắt anh dừng lại một lát rồi lặng lẽ dời đi: “Sao còn chưa ngủ?” Không hiểu sao, Nhạc Nịnh nghe ra một ý khác.

Câu này hỏi… hình như đang nói em vẫn chưa ngủ, là đang đợi anh sao?

 

Đương nhiên, cũng có thể là Nhạc Nịnh tự mình suy diễn quá nhiều, nhưng lúc này… cô cứ không khống chế được việc suy diễn.

 

Nghĩ vậy Nhạc Nịnh nói thẳng: “Tôi mở cửa cho anh chỉ là vì muốn hỏi một chút tình hình của Đường Hà thôi, không có ý gì khác.”

 

Chu Nhiên nhìn cô rồi đột nhiên cười, giọng mang theo trêu chọc: “Tôi đâu có nói em mở cửa cho tôi là vì cái gì.”

 

Anh cong môi dưới, mắt ánh lên nụ cười nhìn cô: “Nhạc Nịnh――” Không đợi Chu Nhiên trêu chọc xong, Nhạc Nịnh đã giận quá hóa thẹn. Một tay đẩy anh ra ngoài rồi sập cửa lại.

Đội trưởng Chu ăn quả dưa bở vừa buồn cười vừa tức giận xoa xoa mi cốt, dở khóc dở cười.

 

Chu Nhiên: 【Giận quá hóa thẹn à?】

 

Nhạc Nịnh: 【Tôi muốn đi ngủ.】

Chu Nhiên: 【Không quan tâm đến tiến triển sự việc sao?】 Nhạc Nịnh thật sự giận rồi nha!!

Cô lại lần nữa mở cửa ra, Chu Nhiên vẫn dựa vào khung cửa. “Nhanh nói.”

Chu Nhiên khẽ cười, cũng không đùa cô nữa. Anh khẽ giọng nói vài câu: “Cụ thể không thể nói nhiều, Đường Hà chắc không sao.”

 

Nghe vậy, Nhạc Nịnh gật gật đầu: “Đã biết.”

 

Cô ngước mắt nhìn Chu Nhiên, đáy mắt người đàn ông lộ rõ vẻ mệt mỏi, ngay cả quầng thâm mắt cũng hiện ra, giọng nói cũng có chút khàn khàn.

 

Cô hơi giật mình rồi mím môi: “…… Vậy anh về ngủ đi.” Chu Nhiên gật đầu, khẽ đáp: “Ừm.”

Anh đưa tay xoa đầu Nhạc Nịnh, như dỗ trẻ con: “Ngủ ngon.”

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment