Cưng Chiều Riêng Em - Thời Tinh Thảo

Chương 25

Dư âm trên đỉnh đầu vẫn còn vương lại.

 

Nhạc Nịnh nằm trên giường lăn vài vòng vẫn không thể nào ngủ được. Cô suy nghĩ vài giây rồi chạy sang phòng Nguyễn Thu.

Hai người nhìn nhau, Nguyễn Thu buồn cười nhìn cô: “Không ngủ được à?”

 

Nhạc Nịnh gật gật đầu: “Một chút.”

 

Nguyễn Thu liếc mắt nhìn cô rồi nhường chỗ: “Không phải là một chút đâu nhỉ?”

 

Nhạc Nịnh im lặng không nói gì.

 

Trong phòng im ắng, phòng áp mái mà Cố Hành nâng cấp cho họ rất lớn, ngoài giường đôi ở mỗi phòng thì phòng nào cũng có thể nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài, vị trí cửa sổ sát đất vừa đúng tầm.

 

Hai người nằm trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, Nhạc Nịnh nghĩ nghĩ rồi nói: “Uống rượu vang đỏ không?”

 

Nguyễn Thu: “…… Uống.”

 

Hai người nhìn nhau, không chỉ đơn giản là uống rượu vang đỏ mà còn gọi cả cơm hộp.

 

Buổi tối hai người cũng không ăn được bao nhiêu, giờ thì thật sự có chút đói bụng.

 

Vừa mới gọi xong, Nhạc Nịnh nhìn Nguyễn Thu.

 

Nguyễn Thu khẽ giọng hỏi: “Muốn hỏi thăm Chu Nhiên không?” Nhạc Nịnh suy nghĩ vài giây rồi lắc đầu: “Chắc không nên đâu.”

Tuy rằng vừa nãy đã từng có ý nghĩ này nhưng vào lúc tối muộn như vậy mà gọi đàn ông đến phòng hai cô gái thì không thích hợp.

 

Huống chi… quan hệ giữa cô và Chu Nhiên bây giờ hình như có chút mập mờ.

 

Quan trọng nhất là Nhạc Nịnh cảm thấy bây giờ mình cần phải bình tĩnh lại.

 

Cơm hộp đến nhanh, hai người chậm rãi ăn, Nhạc Nịnh không nói gì thì Nguyễn Thu cũng không làm phiền cô.

 

Có rất nhiều chuyện… cần phải tự mình nghĩ thông suốt mới được. Sau khi ăn xong, Nhạc Nịnh đột nhiên cảm thấy mệt mỏi rã rời.

Nguyễn Thu dở khóc dở cười nhìn cô: “Vậy ra cậu chỉ đói bụng nên mới tìm tớ à?”

 

Nhạc Nịnh khẽ cười, cong cong khóe môi: “Đúng vậy.” “Ngày mai đàn anh Chu có hẹn cậu không?”

 

Nhạc Nịnh ngẩn người: “Không có.”

 

Nguyễn Thu mắt sáng rực lên: “Vậy chúng ta đi chơi hay là ở đây?”

 

Nhạc Nịnh không chút do dự: “Đi chơi, chúng ta mua vé bây giờ luôn đi, đi công viên giải trí.”

 

“Được thôi.”

 

Công việc của hai người đều rất tự do, chỉ cần không có hoạt động gì thì đều rất tùy ý.

 

Nhạc Nịnh tùy ý thì Nguyễn Thu đương nhiên cũng vậy, bằng không hai người cũng chẳng chơi được với nhau.

 

Điều duy nhất đáng tiếc là Quý Sơ Sơ không ở đây, bác sĩ Quý thật sự quá bận, không có thời gian đến.

 

Khi muốn đặt vé, Nguyễn Thu khẽ hỏi: “Cậu có hỏi… đàn anh Chu không?”

 

Nhạc Nịnh trầm ngâm vài giây rồi gật gật đầu: “Ngày mai mua vé cũng được, chắc giờ mọi người đang ngủ.”

 

“Cũng đúng.”

 

Hai người bàn bạc rồi cùng nằm trên một chiếc giường.

 

Mỗi khi Nhạc Nịnh không nghĩ ra một việc gì đó hoặc phải đối mặt với sự lựa chọn, trong tình huống bình thường cô đều tìm đến Nguyễn Thu.

 

Nguyễn Thu không phải là một người bạn giỏi khuyên nhủ nhưng cô ấy có thể ở bên cạnh Nhạc Nịnh.

 

Thật ra nói thế nào nhỉ, Nhạc Nịnh cũng không biết mình đang rối rắm điều gì, chỉ theo bản năng muốn trốn tránh vấn đề này.

 

Nghĩ nghĩ rồi cô bất giác ngủ thiếp đi.

 

Nhạc Nịnh mơ một giấc mơ, mơ thấy lần đầu tiên cô rung động vì Chu Nhiên.

 

Tuổi cô còn nhỏ nhưng so với những bạn học cùng trang lứa thì tư tưởng của cô có thể coi là chín chắn.

 

Có lẽ vì mẹ mất sớm nên tư tưởng của Nhạc Nịnh nhạy cảm và chín chắn hơn rất nhiều.

 

Vừa mới vào cấp ba, với danh tiếng của một thiên tài thiếu nữ, không ít thầy cô đặc biệt chú ý đến cô, ngay cả bạn học cũng vậy.

 

Sự chú ý của các bạn học có phần khác biệt, có một bộ phận thật lòng cảm thấy cô lợi hại, cũng có một bộ phận… thỉnh thoảng sẽ hỏi Nhạc Nịnh về phương pháp học tập.

 

Nhạc Nịnh thật sự không có phương pháp học tập gì đặc biệt, chỉ là mỗi ngày nghiêm túc nghe giảng, đến lúc chơi thì chơi, thật không khác biệt gì.

 

Đôi khi nói ra, bạn học cũng không mấy tin.

 

Dần dà, Nhạc Nịnh cũng không giải thích nhiều nữa, cũng vì vậy mà tạo thành hình tượng lạnh lùng, kiêu ngạo của cô.

 

Ngày cô gặp Chu Nhiên là trên đường tan học về nhà.

 

Mỗi ngày tan học Nhạc Nịnh đều một mình đi bộ về, lúc đó Đường Quang Viễn tương đối bận nên không có thời gian đến đón cô.

 

Phía trước cô có mấy nam sinh, là Chu Nhiên và bạn học, vai kề vai, đang trò chuyện cười đùa.

 

Cô nhận ra Chu Nhiên nhưng không thân quen, chỉ là nghe các bạn học nói đây là nhân vật nổi tiếng của trường.

 

Nhạc Nịnh nắm chặt cặp sách chậm rãi đi tới, đi mãi đi mãi phía trước cũng chỉ còn lại một mình Chu Nhiên.

 

Cô đang đi trong dòng suy nghĩ thì Chu Nhiên đột nhiên quay đầu lại nhìn cô.

 

Hai người liếc nhau, Nhạc Nịnh không nói gì, Chu Nhiên cũng im lặng. Một lát sau, anh thu hồi ánh mắt.

Hai người lần đầu tiên giao thoa ở chỗ này, sau đó, qua Nguyễn Thu và Hồ Dật mà quen biết, họ còn cùng nhau đi ăn cơm một lần.

 

Nhưng lúc đó cô thật sự không có ý nghĩ gì với Chu Nhiên, chỉ đơn thuần cảm thấy Chu Nhiên rất đẹp trai.

 

Lần cô nảy sinh ý nghĩ đó là vào một buổi chiều hoàng hôn.

 

Hôm đó trời mưa, Nhạc Nịnh vừa ra khỏi khu giảng đường thì trời đã tối hẳn.

 

Cô nhìn điện thoại, Đường Quang Viễn có việc nên đến muộn, nói là lát nữa mới có thể đến đón cô.

 

Nhạc Nịnh rất bình tĩnh trả lời một câu “Vâng” rồi an tĩnh ngồi ở đại sảnh tầng một đọc sách.

 

Khu giảng đường của trường họ có một sảnh rất lớn, cũng coi như là lối đi thông ra phía sau dãy nhà.

 

Lối đi rất rộng, trời mưa thì phần lớn học sinh đều sẽ ở đây trú mưa.

 

Lúc đầu người còn rất đông, sau đó thì phần lớn mọi người đều đã về hết.

 

Những bạn không về thì đều có bạn bè đi cùng.

 

Nhạc Nịnh đọc sách một lúc rồi ngẩng đầu lên thì vừa lúc nhìn thấy Chu Nhiên cầm một chiếc ô màu đen đi trong mưa.

 

Cảnh tượng đó… đến mãi về sau Nhạc Nịnh vẫn có thể nhớ lại một cách trọn vẹn.

 

Anh chắc là đang gọi điện thoại, vẻ mặt dịu dàng hơn ngày thường một chút, dáng vẻ thanh tú, mặc áo thun đen, gió thổi qua lộ ra vòng eo thon chắc, đôi chân dài càng thêm thu hút.

 

Mấy nữ sinh đang trú mưa đứng cách Nhạc Nịnh không xa nhìn rồi nhỏ giọng kinh hô bàn tán.

 

Nhạc Nịnh lúc đó thật sự không biết kiềm chế, cũng không hiểu rõ lắm về sự xấu hổ, cứ trừng mắt nhìn Chu Nhiên.

 

Có lẽ ánh mắt cô quá trắng trợn nên người đang đi trong mưa cảm nhận được, liếc mắt nhìn lại.

 

Ánh mắt hai người chạm nhau, khoảng vài giây sau, Chu Nhiên đột nhiên đi về phía cô rồi dừng lại trước mặt Nhạc Nịnh.

 

“Đàn anh Chu.”

 

Nhạc Nịnh không nhúc nhích, vẫn ngồi nguyên tại chỗ.

 

Giọng Chu Nhiên lúc đó vẫn còn mang nét trẻ con, mát lạnh dễ nghe. “Không về à?”

Nhạc Nịnh gật gật đầu: “Vâng, không mang ô.”

 

Chu Nhiên khẽ cười, nhìn cuốn tạp chí trong tay cô rồi nhướng mày: “Định cứ đợi mãi thế này sao?”

 

Nhạc Nịnh ngước đầu nhìn anh, im lặng.

 

Bỗng dưng, Chu Nhiên khom lưng xách cặp sách của cô lên rồi khẽ giọng nói: “Đi thôi, tôi đưa em ra bến xe.”

 

Rõ ràng lúc đó hai người đều không tính là quen thuộc, Nhạc Nịnh vẫn đi theo anh.

 

Ô của Chu Nhiên không lớn lắm, hai người đứng dưới còn hơi chật chội.

 

Có lẽ là để tránh hiềm nghi, Chu Nhiên là người cầm ô nhưng anh đã nghiêng phần lớn ô về phía Nhạc Nịnh.

 

Bến xe đông người, rất chen chúc.

 

Chu Nhiên nhíu mày rồi quay đầu nhìn cô: “Nhà em ở đâu?” Nhạc Nịnh nói địa chỉ.

Chu Nhiên đáp một tiếng rồi đưa tay chặn một chiếc taxi, quay đầu nhìn cô: “Đi thôi.”

 

Nhạc Nịnh ngẩn người, kinh ngạc nhìn anh: “Hả?”

 

Chu Nhiên mở cửa xe, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô: “Lên xe đi, tôi đưa em về.”

 

Nhạc Nịnh há hốc mồm, hồi lâu mới nói được một câu: “…… Không cần đâu, em tự bắt xe về được.”

 

Nghe vậy, Chu Nhiên khẽ cười, thản nhiên nói: “Không yên tâm.”

 

Anh đùa nói: “Lỡ có chuyện gì thì chẳng phải tôi sẽ là người bị nghi ngờ lớn nhất sao.”

 

Nhạc Nịnh: “……”

 

Anh nghiêng đầu ra hiệu cho cô lên xe.

 

Cuộc trò chuyện của hai người tài xế cũng nghe thấy, sau khi hai người lên xe ngồi, tài xế có chút bất mãn nói: “Xe của tôi rất an toàn, cậu nhóc đừng có nói bậy!”

 

Chu Nhiên ngồi ở ghế phụ, tính tình cũng khá tốt nên nói: “Chú à, cháu không có ý nói chú đâu.”

 

Anh nói: “Bạn cháu còn nhỏ nên cháu muốn dặn cô bé cẩn thận hơn thôi.”

 

Anh mỉm cười quay đầu lại, trên mặt mang theo nụ cười nghịch ngợm, vẻ thiếu niên ngông cuồng nhưng lại có một sự dịu dàng kín đáo mà người khác khó phát hiện.

 

“Nghe thấy chưa?” Nhạc Nịnh gật đầu.

Chu Nhiên bổ sung: “Sau này bắt xe nhớ chụp ảnh gửi cho người nhà, đừng tùy tiện lên xe.”

 

“…… Vâng.”

 

Những việc này Đường Quang Viễn hiếm khi nhắc nhở Nhạc Nịnh.

 

Ông bận công việc, thỉnh thoảng cũng sẽ dặn dò vài câu nhưng những việc nhỏ nhặt như vậy rất khó để ý.

 

Tuy rằng Nhạc Nịnh cũng biết nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

 

Bác tài cũng là người tốt bụng, nghĩ nghĩ rồi gật đầu: “Ừ, đúng thế.”

 

Ông nhìn Nhạc Nịnh: “Đây là anh trai cháu à?”

 

Ông nhỏ giọng lẩm bẩm: “Bây giờ người trẻ tuổi mà còn chu đáo như vậy, tốt quá tốt quá.”

 

“……”

 

Nhạc Nịnh im lặng một lát rồi không hiểu sao đáp: “Vâng.” Chu Nhiên nhướng mày nhưng không phản bác.

Mưa vẫn không ngừng rơi, đến trước cửa khu nhà Nhạc Nịnh vẫn mưa.

 

Cô vừa định đẩy cửa xuống xe thì Chu Nhiên đã đưa chiếc ô của mình cho cô.

 

“Cầm lấy.”

 

Đôi mắt Nhạc Nịnh lấp lánh nhìn anh.

 

Chu Nhiên cong môi nói: “Hôm nay đàn anh làm người tốt đến cùng, mau về đi thôi.”

 

“Cảm ơn đàn anh.”

 

Cô cầm chiếc ô của Chu Nhiên, chiếc ô đó về sau này Nhạc Nịnh cũng không trả lại cho anh.

 

Vài ngày sau, Nhạc Nịnh mới từ miệng Nguyễn Thu biết được – Chu Nhiên bị sốt phải xin nghỉ ở nhà.

 

Nhạc Nịnh không đến thăm anh nhưng khi anh quay lại trường học, cô đã nghĩ sẽ cố tình đi ngang qua để gặp.

 

Chỉ là không có cơ hội.

 

Gặp lại anh là ở trận đấu bóng rổ, chàng thiếu niên lại tràn đầy sức sống đã trở lại.

 

Lúc đó Nhạc Nịnh đứng ở không xa nghe thấy mấy người trêu chọc anh, đại khái là hỏi ô của anh đâu rồi, chẳng phải cô đã để lại cho anh một cái sao.

 

Anh xoay bóng trong tay, vẻ mặt không để ý. “Đưa cho bạn nhỏ rồi.”

Hoàng hôn chạng vạng đẹp rực rỡ.

 

Nhưng chính vào khoảnh khắc đó, Nhạc Nịnh đột nhiên cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường, trái tim tươi trẻ như muốn nhảy lên.

 

Về sau này Nhạc Nịnh mới hiểu.

 

Hai việc mà Chu Nhiên đã làm… đã khiến cô khuất phục.

 

Là khuất phục vì rung động, cũng là khuất phục vì sự dịu dàng.

 

Sự chu đáo và dịu dàng mà chàng thiếu niên đó vô tình thể hiện ra đã khiến cô lún sâu.

 

Từng cảnh tượng hồi cấp ba, cô đều rất khó quên.

 

Điều này cũng dẫn đến việc khi hai người gặp lại… thái độ thay đổi của Chu Nhiên khiến cô không thoải mái, khiến trong lòng cô có chút xa cách.

 

……

 

Khi tỉnh lại, Nguyễn Thu đã nửa nằm bên cạnh chơi điện thoại. Cô ấy nhìn Nhạc Nịnh khẽ giọng hỏi: “Tỉnh rồi à.”

“Ừm.”

 

Nhạc Nịnh dụi dụi mắt rồi vùi đầu vào gối cọ cọ, giọng có chút khàn khàn: “Mấy giờ rồi?”

 

Nguyễn Thu nhìn đồng hồ: “Mười giờ, đàn anh Chu gửi tin nhắn bảo cậu gọi lại, tớ nhận rồi.”

 

Nhạc Nịnh ngáp một cái rồi uể oải đáp: “Sau đó thì sao?”

 

Nguyễn Thu liếc nhìn cô: “Sau đó hỏi cậu muốn ăn gì, bảo cậu tỉnh dậy thì nhắn tin lại cho anh ấy.”

 

“…… À.”

 

Nhạc Nịnh trả lời tin nhắn cho Chu Nhiên rồi mới cùng Nguyễn Thu rời giường chuẩn bị.

 

Hai người muốn đi công viên giải trí, sau khi hỏi Chu Nhiên thì bốn người quyết định cùng đi.

 

Chu Nhiên liếc nhìn người bên cạnh, khẽ giọng hỏi: “Ngủ không ngon à?”

 

Nhạc Nịnh nghĩ nghĩ rồi lắc đầu lại gật đầu. “Cũng tạm.”

Mơ thấy quãng thời gian cấp ba đã lâu, thật ra cũng khá tốt.

 

Những cảnh tượng đó đều là những kỷ niệm Nhạc Nịnh trân trọng như báu vật.

 

Nghĩ vậy, cô nhìn Chu Nhiên: “Tôi có một câu hỏi muốn hỏi anh.” “Em nói đi.”

Nhạc Nịnh mím môi rồi khẽ giọng hỏi: “Có phải anh đã từng bị ai đó thay đổi không?”

 

Chu Nhiên ngạc nhiên nhìn cô.

 

Nhạc Nịnh nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao tôi cảm thấy anh thay đổi nhiều quá vậy.”

 

Chu Nhiên: “……”

 

Chu Nhiên dở khóc dở cười nhìn vẻ mặt của cô rồi bất đắc dĩ cười: “Không có.”

 

“Thật sao?”

 

“Ừm.”

 

Nhạc Nịnh nói: “Giống như thành người khác vậy.” “Không có.”

Chu Nhiên phủ nhận. Nhạc Nịnh im lặng.

Hai người phía trước đều vô thức dựng thẳng tai lên, thật ra… họ cũng có chút tò mò.

 

Sự thay đổi của Chu Nhiên thật không phải là nhỏ.

 

Không lâu sau, bốn người đến công viên giải trí, sau khi mua vé vào cửa thì Tạ Vi và Nguyễn Thu rất biết điều không làm bóng đèn, kiếm cớ rồi chạy mất.

 

Ngay lập tức, bên này chỉ còn lại Nhạc Nịnh và Chu Nhiên.

 

Hai người nhìn nhau, Chu Nhiên khẽ cười: “Nhìn vào nỗ lực của mọi người như vậy, cho anh một cơ hội nhé?”

 

“Hả?”

 

Nhạc Nịnh ngạc nhiên nhìn anh.

 

Chu Nhiên đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cô, giọng khàn khàn hỏi: “Vẫn luôn quên hỏi em.”

 

Anh cúi đầu đến gần trước mặt Nhạc Nịnh, ánh mắt sáng quắc nói: “Cho anh một cơ hội đường đường chính chính theo đuổi em nhé, được không?”

 

Anh bổ sung: “Trước đây nói với mọi người là theo đuổi em hình như cũng chưa được em đồng ý.”

 

“Bây giờ anh hỏi, được chứ?” Nhạc Nịnh: “……”

Trạm 520: Đổi xưng hô cho ngọt ngào tí được hông, chứ thấy anh cũng tội á =)

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment