Hai người liếc nhau, Nhạc Nịnh chớp chớp mắt nhìn Chu Nhiên.
Cô nghẹn lại, dường như không ngờ Chu Nhiên lại dùng cách này để tỏ ra đáng thương.
Hai người im lặng đối diện, Nhạc Nịnh cố gắng kìm nén khóe miệng đang muốn cong lên: “Thật vậy sao?”
Cô biết rõ còn cố hỏi: “Vậy sao anh không gọi tôi dậy?” Chu Nhiên gật đầu, khẽ giọng nói: “Không dám.”
Anh nhìn Nhạc Nịnh nói: “Sợ em tuyệt giao với anh.” Nhạc Nịnh: “……”
Cô nghẹn một hồi lâu, dở khóc dở cười: “Đội trưởng Chu, bạn bè anh biết anh là người như thế này không?”
Chu Nhiên nhướng mày: “Kiểu nào?”
Nhạc Nịnh liếc nhìn anh, kiêu ngạo nói: “Biết rõ còn cố hỏi.” Hai người đi về phía bên trong khách sạn, vừa đi vừa trò chuyện.
Tầng lầu của hai người vừa hay ở cạnh nhau, tương đối mà nói… còn rất tiện.
Nhạc Nịnh đoán chắc, đây là sắp xếp của Cố Hành. Nghĩ vậy, cô nhìn Chu Nhiên: “Đúng rồi, Cố tổng……”
Chu Nhiên từ khi cô mở miệng đã biết Nhạc Nịnh muốn nói gì, anh khẽ cười, thản nhiên nói: “Anh sẽ xử lý, không cần cảm thấy có áp lực.”
“Làm phiền anh ấy quá.”
Nhạc Nịnh nói: “Anh có mời người ta ăn cơm không?”
Chu Nhiên cười: “Không cần, mấy ngày này cậu ấy bận, để sau đi.” “À.”
Hai người vào thang máy, Chu Nhiên liếc nhìn cô: “Nghỉ ngơi sớm đi.” “Ừm.”
Về đến phòng, Nhạc Nịnh không nghĩ đến những chuyện lung tung rối loạn đó nữa.
Chơi cả ngày thật sự có chút mệt mỏi.
Sáng hôm sau, bốn người cùng chuyến bay rời đi.
Vì hung thủ vẫn chưa bắt được nên Nhạc Nịnh được đưa về khu nhà anh, cô còn cố ý mua quà cho ba mẹ Chu.
Chu Nhiên nhìn, khá ngạc nhiên quay đầu nhìn Nhạc Nịnh. Anh cũng không biết Nhạc Nịnh mua từ khi nào.
Nhạc Nịnh nhìn về phía mẹ Chu: “Cô xem có thích không ạ?”
Cô mua cho mẹ Chu một chiếc áo choàng, tông màu đậm, là mẫu mới thu đông năm nay của một thương hiệu lớn.
Mẹ Chu nhìn rồi mắt sáng rực lên: “Thích thích!”
Bà cầm chiếc áo choàng nói: “Đây là lần đầu tiên cô nhận được quà là áo choàng đấy.”
Lời này là thật, tuy rằng Chu Nhiên xem như một người con trai không tệ nhưng trong chuyện quà cáp thì tuyệt đối không có tâm tư như con gái.
Mỗi năm sinh nhật mẹ, Chu Nhiên về cơ bản đều chuyển cho mẹ một khoản tiền.
Hoặc là mua những thứ mẹ Chu chỉ định, dù sao những thứ như áo choàng hay quần áo linh tinh thế này anh chưa từng tặng.
Nghe vậy, Nhạc Nịnh cười: “Vậy cô thử xem ạ.” “Được.”
Ba Chu tạm thời không có nhà nhưng Nhạc Nịnh cũng đã chuẩn bị.
Chỉ là một bộ trà cụ, cô ở nhà Chu mấy ngày biết ba Chu thích uống trà.
Nhạc Nịnh chọn quà không phải kiểu thấy đắt là mua, cô có những cân nhắc riêng.
Chu Nhiên ở một bên nhìn, có chút bất ngờ nhưng cũng nằm trong dự đoán.
Vì chiếc áo choàng của Nhạc Nịnh mà buổi trưa ăn cơm, mẹ Chu hào hứng xuống bếp, nói muốn chúc mừng lần đầu tiên nhận được món quà như vậy, lúc nói chuyện cao hứng còn liếc xéo Chu Nhiên mấy cái.
Chu Nhiên dở khóc dở cười nhưng lại không thể phản bác.
Nhân lúc mẹ Chu và dì giúp việc đi vào bếp, Chu Nhiên nhìn về phía Nhạc Nịnh: “Em chuẩn bị khi nào vậy?”
“Cái gì?”
Chu Nhiên chỉ vào món quà bên cạnh.
Nhạc Nịnh cười nói: “Ngay ngày anh đi đó, tôi với Nguyễn Thu đi dạo phố mua.”
Chu Nhiên gật gật đầu, im lặng một lát rồi hỏi: “……Sao lại mua đắt như vậy?”
Nhạc Nịnh liếc nhìn anh: “Đắt hơn quần áo trên người anh à?”
Chu Nhiên: “……”
Quần áo của Chu Nhiên về cơ bản đều do mẹ Chu đặt mua, nhà Chu có tiền, dù không tính chức vị của ba Chu thì nhà Chu vẫn rất giàu.
Cô đi học đã biết điều này, chỉ là không quá để ý thôi.
Ngay cả chiếc áo hôm đó Chu Nhiên khoác cho cô cũng mấy vạn tệ, nói vậy… một cảnh sát chắc chắn không có thu nhập nhiều như vậy.
Nhạc Nịnh chỉ cần suy nghĩ một chút là biết chuyện gì đang xảy ra.
Cô cười nhìn Chu Nhiên: “Đội trưởng Chu, hôm nay anh không cần đến cục sao?”
“Ăn cơm xong sẽ đi.”
Nhạc Nịnh gật đầu rồi đột nhiên nhớ đến tiến triển vụ án: “Bây giờ tình hình thế nào rồi, anh có thể nói không?”
Chu Nhiên lắc đầu: “Không được tiết lộ.” “Ừ Ừ.”
Nhạc Nịnh cũng không hỏi nhiều nữa.
Cô gật gật đầu rồi thu dọn đồ đạc lên lầu. Chu Nhiên thuận tay giúp cô mang lên.
Đến khi xuống lầu, Chu Nhiên muốn nói lại thôi nhìn Nhạc Nịnh vài lần.
Nhạc Nịnh đều coi như không thấy.
Sau khi ăn xong, mẹ Chu kéo Nhạc Nịnh nói chuyện phiếm, Chu Nhiên hoàn toàn không có cơ hội chen vào.
Cuối cùng, anh chỉ có thể bất đắc dĩ xoa xoa mi cốt rồi nhìn hai người nói: “Anh đi về cục đây, có việc gì gọi cho anh.”
“Vâng.”
Chu Nhiên đi rồi, Nhạc Nịnh ở lại trò chuyện với mẹ Chu một lúc rồi về phòng nghỉ ngơi.
Khi tỉnh lại, điện thoại nhận được không ít tin nhắn, có của Nguyễn Thu và Quý Sơ Sơ, cũng có của những người bạn khác không quá quen thuộc.
Cô ngẩn người ra rồi nhấp vào xem.
Nguyễn Thu thu: 【Nịnh Nịnh Nịnh Nịnh! Đường Hà lên hot search rồi!】
Nguyễn Thu thu: 【Ngủ rồi à! Nhớ xem điện thoại nha!】
Sơ sơ chính là sơ sơ: 【Oa, chuyện ở thành phố S của các cậu k*ch th*ch vậy sao, Đường Hà có thật làm chuyện đó không hay là không?】
……
Nhạc Nịnh lướt xem một lượt rồi thấy Nguyễn Thu gửi lại phân tích liên tiếp.
Cô nheo mắt rồi nhấp vào xem.
Đường Hà đúng như cô mong muốn đã lên hot search nhưng không phải bằng cách mà cô ta khát khao nhất.
Chuyện hôm trước không biết bị ai ở hội trường tiết lộ ra ngoài, rõ ràng lúc đó Chu Nhiên móc giấy chứng nhận ra đã tránh ống kính nhưng vẫn bị người ta chụp được.
Nội dung chính trên hot search là – một blogger làm đẹp có chút tiếng tăm bị cảnh sát bắt đi, thực hư chuyện phạm pháp.
Còn chuyện gì thì đương nhiên là tùy mọi người suy đoán.
Nhạc Nịnh liếc nhìn bức ảnh được tiết lộ, phát hiện Chu Nhiên… thế mà cũng ở trong đó, tuy không chụp được mặt chính diện nhưng góc nghiêng cũng rất rõ.
Cô nhấp vào khu bình luận, bình luận ngoài việc mắng Đường Hà… còn có…???
Muốn gả cho Chu Nhiên?!
【A a a a a má ơi! Người đàn ông kia là cảnh sát sao!! Quá đẹp trai đi!】
【Ô ô ô quả nhiên đàn ông đẹp trai đều nộp cho nhà nước hết rồi!】
【A a a a a cảnh sát ca ca em nguyện ý em nguyện ý!】
【Nhìn em nhìn em!】
【Vậy người đàn ông này xuất hiện ở đó là vì đến bắt Đường Hà? Còn cô Chanh vui vẻ thì không liên quan?】
【……Không phải, tôi xem buổi phát sóng trực tiếp hôm đó, người đàn ông này khoác áo cho Nhạc Nịnh, vậy rốt cuộc anh ta là bạn trai Nhạc Nịnh hay là cảnh sát vậy.】
……
Nhất thời, cư dân mạng bàn tán xôn xao.
Suy đoán liên tục, ngay cả Nhạc Nịnh… cũng bị cuốn vào đó.
Nhạc Nịnh lướt một vòng thì bất ngờ không nhận được tin nhắn của Đường Quang Viễn.
Cô nhướng mày, coi như cũng thoải mái một chút. Bất quá –
Nhạc Nịnh nhìn chằm chằm điện thoại một lát rồi gửi tin nhắn cho Chu Nhiên.
Nhạc Nịnh: 【Anh đang bận à?】
Chu Nhiên: 【Hỏi chuyện trên Weibo à?】
Nhạc Nịnh: 【Đúng vậy, chuyện này có thể ảnh hưởng gì đến anh không, tôi nhớ là các anh rất coi trọng sự riêng tư.】
Chu Nhiên: 【Sẽ xóa thôi, có người đang xử lý.】 Nhạc Nịnh: 【À, vậy anh tiếp tục bận đi.】
Chu Nhiên đang xem tài liệu, khi nhìn thấy tin nhắn của Nhạc Nịnh, anh nhướng mày hỏi: 【Tối nay em muốn ăn gì?】
Nhạc Nịnh nghẹn lại rồi hỏi: 【Tôi là heo à?】
Chu Nhiên: 【.】 Nhạc Nịnh: 【Cả ngày cứ ăn thôi.】 Chu Nhiên rất vô tội.
Thật ra không phải vậy, chỉ là trong chuyện theo đuổi người ta, Chu đội trưởng vẫn còn có chút lúng túng.
Ngoài việc mời Nhạc Nịnh đi ăn cơm, anh thật sự không biết lấy lý do gì để hẹn cô ra ngoài.
Nghĩ vậy, Chu Nhiên sờ sờ mũi, có chút bất đắc dĩ. Bỗng dưng, Tạ Vi bước vào.
Cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của đội trưởng mình, Tạ Vi ngẩn người rồi khẽ giọng hỏi: “Đội trưởng Chu, sao vậy?”
Chu Nhiên trầm ngâm một lát rồi khẽ giọng hỏi: “Theo đuổi người ta, ngoài việc mời đi ăn cơm thì còn có thể làm gì?”
Tạ Vi: “……” “???”
Anh ta nghẹn lại rồi nhìn Chu Nhiên đang vẻ mặt mờ mịt trước mặt, đột nhiên cảm thấy khá thú vị.
Anh ta cười rồi kiên nhẫn nói: “Anh, lúc này cần lên mạng nhiều hơn, anh có thể hẹn chị Nhạc Nịnh đi xem phim, cũng có thể hẹn chị ấy đi dạo phố linh tinh.”
Nghe vậy, mắt Chu Nhiên sáng lên một chút: “Gần đây có phim gì hay không?”
“Có có có.” Tạ Vi tích cực nói: “Cái này, chị Nhạc Nịnh chắc chắn thích.”
Năm phút sau, Nhạc Nịnh nhận được tin nhắn của Chu Nhiên: 【Tối nay em muốn đi xem phim không?】
Nhạc Nịnh cầm điện thoại xoay tròn, suy nghĩ, cũng không phải là không được.
Nhạc Nịnh: 【Có thể.】
Chạng vạng tối, Chu Nhiên về đến nhà đón Nhạc Nịnh ra ngoài xem phim.
Khi nhìn thấy người bước ra, trong mắt Chu Nhiên thoáng hiện lên một tia kinh diễm.
Nhạc Nịnh rất yêu cái đẹp, dù là đi ra ngoài cùng Chu Nhiên cô cũng sẽ trang điểm, trong những chuyện như vậy cô vô cùng vô cùng cẩn thận.
Phụ nữ trang điểm vì người mình thích vẫn luôn là con đường cô đi.
Vì đi xem phim, cô cố ý tìm một bộ váy len ra mặc, đặc biệt tôn dáng, trước ngực đầy đặn sau lưng cong, khí chất cũng độc đáo.
Khi ra khỏi cửa, ngay cả bảo vệ cũng nhìn nhiều thêm hai mắt.
Cô nhìn về phía người đàn ông đang đứng cách đó không xa, khóe môi cong lên.
“Đội trưởng Chu, buổi tối tốt lành.”
Chu Nhiên gật đầu, đút tay vào túi đứng bên cạnh cô, khẽ giọng hỏi: “Mặc ít vậy, không lạnh à?”
Nhạc Nịnh nhướng mày: “Không đâu.”
Cô nói rất có lý: “Xinh đẹp là quan trọng nhất.” Chu Nhiên: “……”
Anh không mấy hiểu kiểu suy nghĩ này của Nhạc Nịnh, nhíu mày nói: “Giữ ấm là quan trọng nhất.”
Bây giờ đã là mùa thu rồi.
Nhạc Nịnh nghẹn lại rồi cũng không tranh cãi với anh về vấn đề này. “Bây giờ đi xem phim nhé?”
“Đi ăn cơm trước.”
Nhạc Nịnh không ngờ rằng… địa điểm Chu Nhiên chọn ăn cơm lại tao nhã đến vậy.
Thế mà lại là ăn đồ Tây.
Cô khẽ cười, nhìn người đàn ông đối diện: “Sao anh lại muốn ăn đồ Tây?”
Chu Nhiên ngẩn người hai giây rồi khẽ giọng hỏi: “Không thích à?” “Không phải.”
Nhạc Nịnh cười: “Thích chứ, nhưng tôi tưởng anh không thích.”
Chu Nhiên “Ừ” một tiếng rồi khá thành thật nói: “Lục Gia Tu nói bít tết ở đây không tệ, em sẽ thích.”
“…… À.”
Nhạc Nịnh cong khóe môi, trong mắt tràn ngập ý cười: “Cảm ơn, tôi rất thích.”
Nhà hàng Tây có tiếng nhạc du dương, thật ra ăn cơm cùng Chu Nhiên, Nhạc Nịnh không có chút căng thẳng nào, ngược lại rất thoải mái dễ
chịu.
Người này một khi đã thông suốt thì những hành vi cử chỉ và lời nói đều đặc biệt khiến người ta thoải mái.
Nhạc Nịnh ăn miếng bít tết trước mặt, thật lòng cảm thấy ngon hơn trước kia, càng hợp khẩu vị hơn.
Không tự chủ được, cô còn ăn nhiều hơn một chút. Vừa ăn xong thì người phục vụ đột nhiên đi tới.
Nhạc Nịnh còn chưa kịp phản ứng thì trên tay đã bị nhét một cành hoa. Cô ngẩn người ra, nhìn người phục vụ rồi quay đầu nhìn Chu Nhiên.
Người phục vụ cười nói: “Là vị tiên sinh này tặng cô.”
Nhạc Nịnh ngỡ ngàng vài giây rồi nhìn Chu Nhiên bật cười: “ Đội trưởng Chu.” Cô trêu chọc: “Anh học được ở đâu vậy nha?”
Chu Nhiên ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô, giọng trầm xuống nói: “Rất xinh đẹp.”
Nhạc Nịnh cười, vừa định nói thì chuông điện thoại của Chu Nhiên vang lên.
Hai người theo bản năng nhìn qua, Chu Nhiên nhận máy, chỉ nghe thấy bên kia Tạ Vi sốt ruột hô lên: “Đội trưởng Chu, phát hiện án mới!”
------oOo------