Thanh âm Tạ Vi không lớn, nhưng cũng không nhỏ, Nhạc Nịnh vừa lúc đứng dậy, đương nhiên cũng nghe thấy.
Chu Nhiên nhìn cô một cái, lúc này mới thấp giọng nói: “Ừ, lập tức lại qua đó.”
Cúp điện thoại, anh nhìn về phía Nhạc Nịnh.
Nhạc Nịnh xua xua tay, cười khẽ một tiếng: “Mau đi đi.” Chu Nhiên khựng lại, “Xin lỗi.”
Nhạc Nịnh buồn cười nhìn anh: “Xin lỗi cái gì.”
Cô nghiêm túc nói: “Anh mau chóng qua đi, đừng chậm trễ.” “Anh đưa em về trước.”
“Không cần.”
Nhạc Nịnh nghiêm túc nói: “Tôi tự về được.” “Anh không yên tâm.”
Hai người nhìn nhau, mỗi người đều quật cường.
Im lặng giây lát, Nhạc Nịnh dở khóc dở cười nói: “Vậy tôi bảo Nguyễn Thu đến đón tôi được không?”
Cô nói: “Trước khi Nguyễn Thu đến, tôi tuyệt đối không rời khỏi nhà hàng này.”
Chu Nhiên trầm tư vài giây, bất đắc dĩ gật đầu: “Được.”
Anh ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Nhạc Nịnh, nhẹ giọng nói: “Về đến nhà nhắn tin cho anh.”
“Biết rồi.”
Chu Nhiên nhanh chóng rời đi, không có thời gian để anh ở lại trì hoãn nữa.
Nhạc Nịnh nhìn chằm chằm bóng lưng anh một lát, nhìn vài giây sau mới móc điện thoại ra gọi cho Nguyễn Thu.
“Sao vậy?”
Nguyễn Thu lúc này đang cùng bạn bè ở quán bar chơi.
Nhạc Nịnh nghe thấy tiếng ồn bên cô ấy thì nhướng mày hỏi: “Cậu ở quán bar à?”
“Đúng vậy.”
Nguyễn Thu ngẩn người: “Sao vậy?”
Nhạc Nịnh khẽ hắng giọng: “Không có gì.”
Nguyễn Thu nghẹn lại, bất đắc dĩ nói: “Mau nói đi, có phải cãi nhau với đàn anh Chu Nhiên không? Bây giờ ở đâu?”
“Bên ngoài.” “Hả?”
“Nhà hàng Tây.”
Nguyễn Thu chớp chớp mắt, có chút mộng bức.
Nhạc Nịnh dở khóc dở cười nói: “Có muốn tìm Sơ Sơ cùng nhau đi xem phim không, bên cậu có đi được không?”
“Được chứ.”
Nguyễn Thu cười với bạn bên cạnh rồi lập tức cầm lấy túi xách: “Sao lại không đi được chứ, cậu ở chỗ nào?”
“Tớ gửi địa chỉ cho cậu, có chút chuyện, Chu Nhiên bảo tớ ở đây đợi cậu đến rồi cùng đi.”
“Hả?”
Nhạc Nịnh nói ngắn gọn, Nguyễn Thu “Má ơi” một tiếng: “Vậy tớ lập tức qua đó, cậu đừng đi đâu trước, chú ý an toàn.”
“Được, đợi cậu.”
Cúp điện thoại, Nhạc Nịnh không ngờ vừa quay đầu lại đã thấy người quen.
Từ sau lần kỷ niệm ngày thành lập trường, cô chưa từng gặp lại Khâu Vĩ.
Hai người liếc nhau, Khâu Vĩ cười nói: “Lâu rồi không gặp.” Nhạc Nịnh “À” một tiếng, có chút bất ngờ: “Cậu vừa đến sao?”
Khâu Vĩ lắc đầu, chỉ chỉ bên kia nói: “Tôi đến lâu rồi, thấy cậu nói chuyện với đàn anh Chu vui vẻ quá nên không qua.”
Nghe vậy, Nhạc Nịnh có chút ngượng ngùng. Cô mím môi rồi cười nhạt đáp: “Vậy sao.”
Khâu Vĩ gật đầu: “ Đàn anh Chu có việc gì phải đi à?” “Ừm, có chút việc riêng.”
Về công việc của Chu Nhiên, chỉ cần không bị tiết lộ ra ngoài, Nhạc Nịnh đều sẽ không nhắc đến nhiều.
Cô nhìn người đàn ông đối diện, sau lần kỷ niệm ngày thành lập trường, Nhạc Nịnh còn cố ý tìm ảnh lớp hồi xưa ra xem.
Giật mình, cô mới mơ hồ nhớ ra một chút ấn tượng về Khâu Vĩ.
Khâu Vĩ thích cô, thật ra coi như chuyện các bạn trong lớp hay trêu đùa, còn thật hay giả thì Nhạc Nịnh thật sự không dám chắc.
Khâu Vĩ hồi cấp ba ở lớp thuộc kiểu người hằng ngày bị xem nhẹ nhưng thành tích của anh ta rất tốt, hơn hẳn người bình thường.
Trường học của Nhạc Nịnh phần lớn là con nhà giàu và có địa vị, cùng với… những học sinh có thành tích đặc biệt xuất sắc.
Năm đó Khâu Vĩ hình như chính là người có thành tích tốt nhất khóa, chỉ sau Nhạc Nịnh.
Hai người thường xuyên thay nhau đứng nhất nhì.
Nhạc Nịnh cũng không phải lúc nào cũng chiến thắng, thỉnh thoảng vẫn có sai sót, vị trí nhất khối thường xuyên bị soán ngôi, cô lật xem lại tài liệu cũ mới phát hiện… những lúc cô không đứng nhất thì người đứng nhất chính là Khâu Vĩ.
Còn chuyện Khâu Vĩ thích cô lan truyền từ khi nào thì cô thật sự không có nhiều ấn tượng.
Mơ hồ chỉ nhớ rõ Khâu Vĩ đối với cô… hình như thật sự khá tốt.
Bất quá lúc đó cô vội vàng theo đuổi Chu Nhiên, ngoài Nguyễn Thu và Quý Sơ Sơ ra thì những người khác cô đều bỏ qua hết.
Nghĩ vậy, Nhạc Nịnh có chút xấu hổ.
Cô khẽ hắng giọng rồi nhìn người đối diện cười: “Bạn cậu đâu?” Khâu Vĩ chỉ chỉ: “Đi trước rồi, tôi thấy cậu một mình ở đây nên qua.”
“À.”
“Cậu còn chưa đi à?”
Nhạc Nịnh nói: “Tôi đợi Nguyễn Thu đến.”
Khâu Vĩ cười rồi nhìn chằm chằm vào mắt cô nói: “Tôi ở đây đợi cậu cùng đi, từ sau khi tốt nghiệp cấp ba thật sự đã lâu không gặp.”
“Đúng vậy.”
Nhạc Nịnh cười đáp: “Nghe nói bây giờ cậu là giáo sư rồi.” Cô chân thành nói: “Chúc mừng cậu.”
Khâu Vĩ gật đầu: “Cảm ơn, chỉ là kiếm cơm ăn thôi.” Nhạc Nịnh cười: “Không đến mức đó chứ.”
Hai người im lặng một lát, Nhạc Nịnh cũng không biết nói gì, nhưng Khâu Vĩ tìm được vài chủ đề, đều là về cuộc sống cấp ba, cô cũng có thể tiếp lời.
Cuối cùng, Nhạc Nịnh cười hỏi: “Tôi quên mất, cậu học ở trường đại học nào vậy?”
Khâu Vĩ cười, giọng điệu ôn hòa: “Đại học C.”
Nghe vậy, mắt Nhạc Nịnh sáng lên, kinh ngạc nói: “Oa, làm giáo sư chuyên ngành gì vậy?”
Khâu Vĩ: “Cậu thật sự quên rồi à?” “Hả?”
Khâu Vĩ vừa định nói thì giọng Nguyễn Thu vang lên. “Nịnh Nịnh.”
Hai người quay đầu nhìn qua, Nguyễn Thu ngẩn người ra rồi nhìn Khâu Vĩ kinh ngạc: “Khâu Vĩ?”
Khâu Vĩ gật đầu rồi đứng dậy.
“Hai cậu cứ nói chuyện đi, tôi đi trước.” “…… Được.”
Nhìn bóng dáng Khâu Vĩ biến mất trong nhà hàng, Nguyễn Thu cúi đầu nhìn cô: “Sao thế này, sao cậu lại ở đây với Khâu Vĩ?”
Nhạc Nịnh bất lực nói: “Cậu ta cũng ăn ở nhà hàng này, thấy Chu Nhiên đi rồi nên đến.”
Nguyễn Thu nháy mắt với Nhạc Nịnh rồi nhỏ giọng nói: “Cậu không sợ đàn anh Chu Nhiên ghen à?”
Nhạc Nịnh liếc mắt nhìn cô ấy: “Đi thôi.” “Đi đâu?”
“Đón Sơ Sơ rồi đi xem phim.” Nguyễn Thu: “……”
Ở bên này Nhạc Nịnh đợi Nguyễn Thu đến thì Chu Nhiên bên kia cũng đã đến hiện trường vụ án.
Đêm xuống gió lạnh, bên hồ càng lạnh hơn.
Mấy chiếc xe dừng ven đường, xung quanh hàng rào cảnh sát cũng đã được căng lên.
Khi Chu Nhiên lái xe đến, Từ Chứng và Tạ Vi đang ở đó.
Vừa xuống xe đã cảm nhận được cơn gió lạnh buốt giá thổi tới. Chu Nhiên đi tới, Tạ Vi nhanh chóng nói: “Đội trưởng.”
Chu Nhiên vẻ mặt nghiêm nghị, khẽ giọng hỏi: “Pháp y bên kia có kết quả chưa?”
“Có rồi.”
Tạ Vi trầm giọng nói: “Giống vụ án lần trước, cưỡng h**p rồi giết, sau đó vứt xuống hồ.”
Anh nói: “Là có người hẹn hò bên hồ báo án sao.” “Thời gian bao lâu rồi?”
Tạ Vi dừng một chút rồi nhìn Chu Nhiên nói: “Pháp y giám định thời gian tử vong là một ngày trước nhưng ở trong hồ chắc cũng được nửa ngày rồi.”
Chu Nhiên ngạc nhiên quay đầu nhìn anh: “Cái gì?” Tạ Vi bất đắc dĩ lắc đầu: “Hứa Trí đưa kết quả.” Chu Nhiên im lặng rồi lập tức đi về phía thi thể.
Xung quanh toàn là cảnh sát, tiếng còi không ngừng vang lên. Dần dần, trên không trung còn rơi cả mưa phùn.
Chu Nhiên nhíu mày, ngồi xổm xuống hỏi một cảnh sát: “Sao lại mưa thế này, hôm qua cũng vậy, rồi cả tối.”
Anh khựng lại một bước rồi nhìn về phía Từ Chứng: “Hôm qua cũng mưa à?”
Từ Chứng ngẩn người rồi gật đầu: “Đúng vậy.”
Hôm qua… Chu Nhiên và Nhạc Nịnh đều ở thành phố S, anh thật sự không để ý bên này có mưa hay không.
“Mưa đến mấy giờ?”
Từ Chứng ngẩn người rồi lập tức phản ứng lại: “Sáng sớm mới tạnh, buổi sáng trời nắng, mặt đất khô hết cả.”
Anh nói: “Thời tiết mấy ngày nay thay đổi nhanh thật.”
Chu Nhiên gật đầu tỏ vẻ hiểu.
Hứa Trí từ một bên đi tới, nhìn anh: “Còn ác hơn lần trước.”
Anh ta chửi một câu tục tĩu: “Mẹ nó, cái thằng này rốt cuộc có tâm lý b**n th** gì vậy!”
Chu Nhiên nhìn thi thể đang trương phềnh trước mặt, một mùi hôi thối khó chịu theo gió lan tỏa, mọi người đều có chút chịu không nổi.
Chu Nhiên dừng một chút rồi nhìn anh: “Người báo án đâu?” Tạ Vi: “Ở bên kia.”
Chu Nhiên đi qua, phát hiện là một đôi tình nhân trẻ, lúc này đang ôm nhau run rẩy sưởi ấm.
Anh dừng một chút rồi nhìn hai người: “Đừng căng thẳng, chỉ là muốn biết một chút tình hình lúc đó, hai bạn hẹn hò ở đây rồi phát hiện ra sao?”
Nam sinh gật gật đầu, vội vàng nói: “Vâng… bọn tôi hẹn hò ở đây, sau đó nhìn thấy.”
Giọng anh ta run rẩy: “Không phải bọn tôi làm đâu.” Nữ sinh cũng khóc lóc: “Không phải chúng em.”
Chu Nhiên gật đầu, giọng trầm thấp: “Không có ý nghi ngờ hai bạn, chỉ là muốn hai bạn kể lại tình hình lúc đó thôi.”
Anh dừng một chút rồi nhìn về phía Tạ Vi.
Tạ Vi hiểu ý, khẽ nói: “Hai bạn này là sinh viên, đang hẹn hò ở đây.”
Chu Nhiên liếc nhìn thông tin cá nhân của hai người rồi trầm ngâm giây lát: “Thời tiết như thế này, sao hai bạn lại hẹn hò ở đây?”
Nam sinh ngẩn người, ngại ngùng nói: “…… Tại vì hai bọn em đều không có tiền, hơn nữa cảnh đêm ở đây đẹp nên bọn em đến đây hẹn hò.”
Anh nói xong vội vàng bổ sung: “Rất nhiều bạn học của bọn em cũng hẹn hò ở đây.”
“Ở đây… có cảnh đêm gì?”
Chu Nhiên quay đầu nhìn qua, mơ hồ có thể nhìn thấy thành phố lớn ở đằng xa, là sự ồn ào của ban đêm, sự náo nhiệt của trung tâm thành phố.
Nữ sinh nuốt nước miếng rồi khẽ giọng nói: “…… Hai bọn em đều nhà nghèo, đến đây hẹn hò thật ra cũng là để ngắm nhìn, muốn nhìn một chút đối diện, cũng muốn biết khi nào mình mới có thể đến những nơi như thế để đi dạo phố hẹn hò……”
Họ có rất nhiều kỳ vọng vào tương lai, cũng khao khát trở thành những người tương đối có thể tùy tâm sở dục ở thành phố này nhưng rất khó.
Đến đây hẹn hò đơn giản là để bản thân có thêm niềm tin thôi.
Cô dừng một chút rồi lúng túng nói: “Hơn nữa hẹn hò ở đây không tốn tiền.”
“Cũng không có quá nhiều người.” Điểm này thì đúng.
Chu Nhiên nhìn quanh một vòng, đây là một cái hồ, trống trải nhưng hai bên đều có ghế dài và một hàng rào dài để phòng ngừa mọi người sơ ý rơi xuống hồ.
So sánh mà nói, cảnh sắc nơi này vào buổi tối không tệ, cũng có thể hiểu được.
Anh gật gật đầu tỏ vẻ hiểu.
Sau khi hỏi xong tất cả thông tin, một cảnh sát xuất hiện: “Chu đội, thân phận người bị hại bước đầu đã xác minh.”
Chu Nhiên quay đầu lại.
“Tên là Tôn Hảo, là một nhà thiết kế làm việc ở tòa nhà Bình An, năm nay vừa nhận giải thưởng nhà thiết kế trẻ tài năng, vừa tròn 24 tuổi, gia đình khá giả, vừa đi du học về chưa được nửa năm.”
Chu Nhiên nheo mắt lại, khẽ giọng hỏi: “Những thông tin khác đâu?” “Đều ở đây.”
Chu Nhiên đưa tay nhận lấy, khi nhìn thấy chiều cao và cân nặng của người bị hại trên tài liệu, ánh mắt anh dừng lại rất lâu.
“Camera giám sát gần đây đều bị phá hủy à?”
“Khu vực này có camera giám sát nhưng trước mắt chưa phát hiện bất kỳ điểm đáng ngờ nào.”
“Được rồi.”
……
Chu Nhiên đi theo xem xét hiện trường một lượt, dù đã có cảnh sát rà soát vài lần trước đó nhưng anh vẫn không bỏ sót một chi tiết nào.
Đợi đến khi xem xong toàn bộ rồi rời đi thì đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua.
Nhạc Nịnh từ ngoài rạp chiếu phim trở về khu nhà, rửa mặt rồi đi ngủ, Chu Nhiên vẫn chưa về.
Mẹ Chu nghe được tin tức cũng chỉ bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Nhạc Nịnh xoa xoa huyệt thái dương, vừa định cắt video để phân tán sự chú ý thì điện thoại rung lên.
Cô cầm lên xem thì là tin nhắn Weibo. Thế mà lại là về… chuyện vụ án.
Không đợi phía cảnh sát đưa ra kết quả đã có người tung tin nóng – nói bên hồ lại phát hiện thi thể mới, lại là một phụ nữ trẻ đẹp.
Nhạc Nịnh theo bản năng nhấp vào, vừa nhấp vào đã thấy phía dưới rất nhiều lời mắng chửi cảnh sát và hung thủ.
【Má ơi hung thủ là b**n th** hả!】
【Trời ơi, sau này mọi người ra ngoài chú ý an toàn nha, thật là đáng sợ.】
【Tôi muốn nói cảnh sát có phải nên đổi người không, bao nhiêu lâu rồi còn chưa có kết quả, rốt cuộc phải đợi bao nhiêu người chết nữa mới có kết quả?】
【Cảnh sát ăn sh*t à?】
【Mấy người trên mạng có bệnh à, cảnh sát cũng cần điều tra chứ, có hung thủ giỏi thì biết làm sao, các người nghĩ cảnh sát không vất vả à?】
【Tôi chỉ muốn nói…… Các người ở trên mạng sủa có ích gì, các người đến hiện trường chưa, các người biết cảnh sát vất vả không?】
【Báo cáo những kẻ chửi cảnh sát đi.】
……
Nhạc Nịnh nhìn mà cảm thấy rất khó chịu.
Sau khi tiếp xúc cô mới biết Chu Nhiên và mọi người khó khăn đến nhường nào.
Ai mà chẳng muốn nhanh chóng phá án, vấn đề là hung thủ quá xảo quyệt, không để lại một chút manh mối nào, bọn họ có thể làm gì bây giờ.
Đột nhiên, Nhạc Nịnh cảm thấy vô cùng thương xót cho Chu Nhiên. Anh sẽ thất vọng và buồn bã lắm.
Nếu các cảnh sát tốn bao nhiêu tâm huyết, thức đêm điều tra manh mối mà lại nhận được một kết luận và bình luận như vậy thì chắc chắn sẽ thất vọng và buồn bã.
Cô nhìn điện thoại, suy nghĩ một lát rồi vẫn không gửi tin nhắn cho Chu Nhiên.
Sợ làm phiền anh.
Bỗng dưng, cửa phòng bị gõ. Nhạc Nịnh đứng dậy.
Là mẹ Chu.
“Nịnh Nịnh, đi ngủ sớm một chút.”
Bà mỉm cười nhìn Nhạc Nịnh, khẽ giọng nói: “Thường thì có án là Chu Nhiên không về đâu.”
Nhạc Nịnh gật gật đầu: “Cháu biết rồi ạ, lát nữa cháu ngủ.”
Mẹ Chu ừ một tiếng rồi nắm tay cô cười nói: “Nói thật, trước đây Chu Nhiên cũng ít khi về nhà lắm, dù có án hay không thì nửa tháng một tháng mới về nhà ăn một bữa cơm. Đây vẫn là do bị thuyên chuyển về, hai năm trước có khi cả năm cô cũng không thấy nó.”
Nghe vậy, Nhạc Nịnh hoảng hốt một chút, cô nhìn mẹ Chu: “Thuyên chuyển về ạ?”
Mẹ Chu ngẩn người rồi nhìn về phía cô: “Cháu không biết sao?” “Chu Nhiên năm nay mới được điều về đấy.”
------oOo------