Cưng Chiều Riêng Em - Thời Tinh Thảo

Chương 29

Thật không ngờ Nhạc Nịnh lại không biết chuyện này.

 

Cô luôn nghĩ rằng… Chu Nhiên vốn dĩ đã ở đây. Từ khi gặp lại đến bây giờ, Chu Nhiên thậm chí với những người xung quanh, chưa từng nói anh vừa mới được điều về, ngay cả Tạ Vi, người có quan hệ rất tốt với anh, dường như từ trước đến nay đã là cộng sự ăn ý.

 

Nhạc Nịnh suy nghĩ miên man, mẹ Chu cũng nhận ra mình hình như đã lỡ lời, bà khẽ hắng giọng rồi vỗ vỗ vai Nhạc Nịnh nói: “Đừng lo lắng quá, Chu Nhiên sẽ giải quyết được.”

 

“Vâng ạ.”

 

Nhạc Nịnh cười đáp, nhìn người mẹ Chu được chăm sóc rất tốt trước mặt: “Cảm ơn cô, cô chú cũng đi ngủ sớm đi ạ.”

 

“Ừ, Nịnh Nịnh ngủ ngon.” “Ngủ ngon ạ.”

Sau khi mẹ Chu rời đi, Nhạc Nịnh đóng cửa phòng rồi nằm lại trên giường.

 

Cô nghiêng người nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu, vẫn là nhịn không nhắn tin cho Chu Nhiên nhưng Nhạc Nịnh cảm thấy mình cần làm chút gì đó để phân tán sự chú ý.

 

Cô không muốn nghĩ nhiều nhưng đôi khi vấn đề bị người khác nhắc đến lại khiến cô không thể không nghĩ nhiều.

 

Thật rối rắm, cũng thật buồn bã.

 

Cô gãi gãi tóc rồi trực tiếp gọi điện thoại nhóm cho Nguyễn Thu và Quý Sơ Sơ.

 

Đợi hai phút, giọng Nguyễn Thu xuất hiện trước. “Sao vậy?”

Nhạc Nịnh nằm trên giường, cằm chống lên gối, thở dài một tiếng: “Tớ không biết.” Nguyễn Thu nghẹn lại, rất bất đắc dĩ hỏi: “Có chuyện gì sao, có phải xem tin trên mạng không?”

 

Nhạc Nịnh ngẩn người ra, còn chưa kịp phản ứng thì Nguyễn Thu đã bắt đầu hùng hổ mắng chửi những cư dân mạng gõ bàn phím vô trách nhiệm.

 

“Đã bảo cậu đừng xem lời của cư dân mạng rồi mà! Mấy kẻ chửi cảnh sát đều bị báo cáo hết rồi, rác rưởi! Chẳng đáng tin cậy chút nào, giỏi thì tự mình đi mà làm đi, cái vụ này nếu dễ phá như vậy thì cần gì cảnh sát nữa! Cạn lời…  ”

 

Nguyễn Thu không có nhiều từ ngữ để mắng người, lặp đi lặp lại đại khái cũng chỉ có mấy câu đó, thỉnh thoảng nói nhanh còn có thể vấp.

 

Nhưng Nhạc Nịnh nghe vậy thì đột nhiên tâm trạng thả lỏng. Cô khẽ cười, vừa định nói thì Quý Sơ Sơ cũng vào.

“Thu Thu, cậu phải cho chúng nó một đòn chí mạng.” “Hả?”

Nguyễn Thu ngẩn người: “Nói thế nào?”

 

Quý Sơ Sơ khẽ cười, thản nhiên nói: “Mắng chúng nó làm gì, trực tiếp bảo người ta khóa tài khoản là được.”

 

Nguyễn Thu: “……”

 

Cô nghẹn lại rồi khẽ giọng hỏi: “Khóa tài khoản thế nào?”

 

Quý Sơ Sơ: “Nhờ người giúp thôi, hack tài khoản của chúng nó là xong.”

 

Nguyễn Thu: “……”

 

Cái biện pháp đơn giản thô bạo này nghe sao mà sảng khoái thế.

 

Hơn nữa, họ thật sự có bạn bè có thể khóa tài khoản.

 

Đó là một người bạn thân của Quý Sơ Sơ, năm đó khi Nhạc Nịnh mới bắt đầu làm beauty blogger, trên mạng vẫn luôn nói cô chỉnh dung hay có đại gia chống lưng các kiểu, mỗi ngày nhận được tin nhắn toàn là mắng chửi cô, còn có rất nhiều ảnh xấu xí bị photoshop tung lên, nói tóm lại là không thể nhìn nổi.

 

Nhạc Nịnh lúc đó trái tim cũng không mạnh mẽ như bây giờ, có một thời gian bị những chuyện đó làm cho tức đến phát điên.

 

Nhưng cô không phải kiểu người bị người khác chửi là sẽ nhận thua. Nếu các người chửi tôi thì tôi sẽ khiến các người không thể chửi nữa. Các người có biện pháp của các người, tôi cũng có thủ đoạn của tôi.

Vừa hay lúc đó bạn Quý Sơ Sơ về nước, là một cao thủ máy tính, hay còn gọi là… hacker.

 

Nhạc Nịnh trực tiếp gửi những tài khoản đó qua, giết gà dọa khỉ.

 

Mấy kẻ nhảy nhót hăng say nhất sau khi bị xử lý thì trực tiếp bị khóa tài khoản, không đăng nhập được, cũng không thể gửi tin nhắn cho Nhạc Nịnh, càng không thể đăng Weibo.

 

Dần dần dần dần, liền có tin đồn nói Nhạc Nịnh có bối cảnh, là kiểu người không thể đụng vào.

 

Vừa hay Nhạc Nịnh cũng mở một buổi phát sóng trực tiếp, dùng sức xoa xoa mặt mình, tùy tiện lăn lộn… những người xem buổi phát sóng trực

 

tiếp đó rồi thì sẽ không nói cô chỉnh dung nữa.

 

Với cái cách cô đối xử với khuôn mặt mình trong buổi phát sóng trực tiếp đó thì không phải vừa lắp vào là lại bung ra sao.

 

Nhắc đến chuyện này, ba người đều vô thức nghĩ tới.

 

Nhạc Nịnh bật cười, cong cong khóe môi: “Sơ Sơ vẫn đơn giản thô bạo như vậy.”

 

Nguyễn Thu cạn lời: “Thôi được rồi, được an ủi rồi chứ gì?” Nhạc Nịnh cười: “Rồi.”

Cô nhìn thời gian: “Sơ Sơ cậu vừa về đến nhà à?” “Không sai biệt lắm.”

Quý Sơ Sơ mơ hồ nói: “Nói với các cậu, sau này phải nói với con cái mình, làm nghề gì cũng được, ngàn vạn lần đừng học y.”

 

Hai người: “……”

 

Nguyễn Thu cười ha ha: “Không lo, tớ còn chưa có đối tượng.” “À, vậy Nhạc Nịnh đi.”

Nhạc Nịnh nghẹn lại, phản bác: “Tớ cũng không lo.”

 

Hai người khẽ cười rồi bỗng dưng Quý Sơ Sơ hỏi: “Đàn anh Chu Nhiên còn chưa về à?”

 

Nguyễn Thu không chút khách khí nói: “Anh ấy về chắc chẳng có thời gian trò chuyện với chúng ta đâu.”

 

“……Ừm.”

 

Nhạc Nịnh điểm này thì không phủ nhận, cô nhìn thời gian nói: “Chắc đang bận.”

 

“Bình thường.”

 

Quý Sơ Sơ dừng một chút rồi nói: “Tớ nhắc cậu một câu, cảnh sát với bác sĩ chúng tớ giống nhau, có khi không có thời gian rảnh đâu, dù bây giờ cậu nghĩ gì về Chu Nhiên thì nếu muốn yêu đương, hãy suy nghĩ kỹ rồi quyết định.”

 

Cô ấy đứng ở góc độ bạn thân để suy nghĩ vấn đề, rất lý trí.

 

Trong ba người họ, Quý Sơ Sơ vĩnh viễn là người lý trí nhất, cô ấy hiếm khi để bản thân rơi vào tình huống khó khăn, ngay cả yêu đương cũng rất ít rất ít.

 

“Cậu là người tương đối thiếu thốn tình cảm.” Nhạc Nịnh muốn phản bác nhưng hình như không có cách nào, những gì cô ấy nói đều là sự thật.

 

“Nghề nghiệp của đàn anh Chu Nhiên định sẵn anh ấy không thể thường xuyên ở bên cậu, cậu xem tin tức rồi đấy, người nhà của cảnh sát và quân nhân đôi khi nhà có chuyện lớn, thậm chí là liên quan đến sinh mệnh thì tín niệm của họ vẫn là – quốc gia là trên hết, nhân dân là thứ hai, họ không rời bỏ vị trí của mình, có tín ngưỡng của riêng họ.”

 

Lời này vừa nói ra thì Nguyễn Thu cũng không dám lên tiếng.

 

Nhạc Nịnh im lặng rất lâu, ngón tay vẫn luôn cuộn tròn vạt chăn, đây là một cách để cô phân tán sự chú ý khi suy nghĩ căng thẳng.

 

Cô nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu rồi đợi đến khi Quý Sơ Sơ nói xong mới đáp: “Tớ biết rồi.”

 

Cô mím môi cười: “Thuận theo tự nhiên đi.”

 

“Vậy được, không nói nhiều với các cậu nữa, tớ đi tắm rồi ngủ đây.” “Ừm.”

Cúp điện thoại, Nhạc Nịnh trở mình nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà một hồi lâu, nghe tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ rồi mơ màng ngủ thiếp đi.

 

Sáng hôm sau, Nhạc Nịnh tỉnh dậy sớm.

 

Khi xuống lầu chỉ có mẹ Chu và ba Chu ở đó.

 

Thấy cô, hai người cười chào: “Nịnh Nịnh xuống rồi à.” “Chào buổi sáng bác trai bác gái.”

“Mau đến đây ăn sáng đi cháu.” “Vâng ạ.”

 

Nhạc Nịnh ngồi xuống rồi nhìn quanh một vòng: “Chu Nhiên vẫn chưa về ạ?”

 

Ba Chu gật đầu nhìn cô: “Nó còn đang bận.” “Vâng ạ.”

Nhạc Nịnh không hỏi nhiều, mẹ Chu thì muốn nói thêm nhưng nhìn thấy cảm xúc của Nhạc Nịnh như vậy cũng không nói gì nữa.

 

Ăn sáng xong, Nhạc Nịnh trở về phòng.

 

Cô vừa vào phòng chưa được năm phút thì cửa phòng bị gõ.

 

Nhạc Nịnh ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đứng ở cửa ngẩn người ra, đột nhiên đôi mắt sáng lên: “Anh vừa về à?” Chu Nhiên khẽ cụp mắt nhìn cô rồi đột nhiên cười: “Ừ.”

 

Anh liếc nhìn: “Không đóng cửa à?” Nhạc Nịnh: “…… Cũng chẳng có ai.”

Cô khẽ giọng nói: “Tôi ở một mình trên tầng hai, đóng cửa làm gì?”

 

Nghe vậy, Chu Nhiên nhướng mày cũng không nhắc nhở cô rằng cái người vào phòng rồi đóng cửa kia là ai.

 

Anh cong môi nhìn Nhạc Nịnh một lát: “Tối qua ngủ ngon không?” Nhạc Nịnh: “……”

 

Cô trừng mắt nhìn Chu Nhiên, mặt không đỏ tim không đập nói: “Tôi ngủ siêu ngon.”

 

Đôi mắt sâu thẳm của Chu Nhiên thoáng hiện lên một nụ cười, ngón tay thô ráp của anh đột nhiên đưa lên chạm vào vị trí dưới mí mắt cô, khẽ giọng mỉm cười hỏi: “Vậy quầng thâm mắt sao lại nghiêm trọng thế này?”

 

“Anh――”

 

Nhạc Nịnh ngước mắt, vừa định liếc anh một cái thì Chu Nhiên đột nhiên đưa tay ôm trọn người cô.

 

Nhạc Nịnh hoảng hốt, hoàn toàn không phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra.

 

Tay Chu Nhiên vòng chặt sau lưng cô, ôm chặt cô vào lòng khiến cô không thể nhúc nhích.

 

“Chu Nhiên.” “Ừ.”

Giọng người đàn ông trầm thấp khàn khàn, chắc là cả đêm không ngủ, giọng mũi còn hơi nặng.

 

Nghe thấy giọng nói này, đôi mắt Nhạc Nịnh lấp lánh, cuối cùng vẫn không đẩy anh ra.

 

Thôi kệ, cho Chu Nhiên lần cuối cùng này chiếm tiện nghi vậy.

 

Cô nghĩ lung tung, hoàn toàn không biết lúc này tâm trạng Chu Nhiên thế nào.

 

Khi nhìn thấy người mình yêu bình yên ổn ổn ở trong nhà, Chu Nhiên dường như chưa bao giờ cảm thấy thả lỏng như vậy.

 

Không thể nói là vì sao nhưng chính là sợ hãi.

 

Đặc biệt là sau khi lại xảy ra sự cố tương tự, anh vô cùng sợ cô xảy ra chuyện.

 

Hai người cứ đứng im ôm nhau thật lâu ở cửa, đến khi Nhạc Nịnh cảm thấy mỏi chân mới đẩy đẩy vai người trước mặt rồi đùa nói: “Đội trưởng Chu,được rồi.”

 

Chu Nhiên cười rồi buông cô ra: “Cũng gần xong rồi.”

 

Hai người liếc nhau, Nhạc Nịnh chỉ chỉ hỏi: “Anh có muốn về tắm rửa gì đó trước không?”

 

Chu Nhiên gật đầu: “Lát nữa có việc à?” “Không có chuyện lớn.”

Chu Nhiên gật đầu: “Vậy anh đi tắm đã, lát nữa anh qua tìm em.” Nhạc Nịnh nheo mắt nhìn anh: “Anh không cần nghỉ ngơi à?” Chu Nhiên: “…… Không cần.”

 

Không phải không cần nghỉ ngơi mà là không muốn nghỉ ngơi, chỉ muốn ở bên cạnh cô.

 

Nhạc Nịnh cạn lời, cũng không biết anh đang nghĩ gì, xua xua tay nói: “Ừ, vậy anh đi trước đi.”

 

“Ừm.”

 

Tốc độ tắm rửa của Chu Nhiên nhanh hơn Nhạc Nịnh tưởng nhiều.

 

Cô đang lướt điện thoại thì người đàn ông đã lại xuất hiện trong phòng cô.

 

Nhạc Nịnh ngẩng đầu lên, tóc Chu Nhiên còn chưa khô, mặc đồ thường xuất hiện, so với lúc mặc thường phục hay cảnh phục thì bớt đi vẻ sắc bén mà thêm phần ôn hòa.

 

Cô trừng mắt nhìn anh rồi khẽ giọng nói: “Sao anh không sấy khô tóc đi?”

 

Chu Nhiên không để ý nói: “Không sao đâu.”

 

Nhạc Nịnh im lặng rồi đứng dậy đến phòng tắm lấy máy sấy ra. “Đây.”

Chu Nhiên cười nhận lấy.

 

Đợi hai người đều ngồi xuống nghỉ ngơi thì Nhạc Nịnh mới quay đầu nhìn anh: “Vẫn chưa có manh mối gì sao?”

 

“Ừm.”

 

Mí mắt Nhạc Nịnh giật giật, không yên tâm hỏi: “Tối qua người bị hại là tình huống thế nào? Trên mạng đăng hết rồi.”

 

Chu Nhiên nói những gì có thể nói, những gì không thể thì Nhạc Nịnh cũng không hỏi.

 

Sau khi nghe xong, Nhạc Nịnh nhíu mày: “Bên hồ à?” “Thật ra không nhất định.”

“Ý gì?”

 

Chu Nhiên liếc nhìn những hộp phấn mắt mà cô mở ra trên bàn, về cơ bản cái nào cũng giống cái nào, không hiểu sao con gái lại mua nhiều thứ giống hệt nhau như vậy.

 

Nhạc Nịnh vừa định nói thì chú ý thấy ánh mắt Chu Nhiên đang nhìn vào hộp phấn mắt của mình.

 

Cô nhướng mày: “Đội trưởng Chu, anh hứng thú với cái này à?”

 

Chu Nhiên hờ hững liếc cô một cái: “Không có, vừa nãy em định nói gì?”

 

Nhạc Nịnh nghĩ nghĩ rồi nhìn Chu Nhiên nói: “Anh có nghĩ đến một khả năng không?”

 

“Em nói đi.”

 

Nhạc Nịnh nghĩ: “Nếu thi thể ở bên hồ nhưng không có bất kỳ dấu vết nào cho thấy là từ bên hồ ném xuống, anh có nghĩ đến khả năng thi thể bị gió thổi từ nơi khác đến không?”

 

Tay Chu Nhiên đang cầm điện thoại khựng lại, trong đầu anh có thứ gì đó lóe qua nhưng rất nhanh lại biến mất.

 

Anh nhìn Nhạc Nịnh rồi lắc đầu: “Không thể nào.”

 

Anh nói: “Bên anh đã xem xét hết camera giám sát ở bên hồ rồi, ngay cả những con đường đi đến hồ cũng đã kiểm tra kỹ lưỡng.”

 

Tất cả những khả năng mà Nhạc Nịnh nói đều không tồn tại. Trừ khi có người vì ném thi thể mà đào hầm từ đáy hồ lên.

Nhưng khả năng này cũng không tồn tại, đây không phải là tiểu thuyết huyền huyễn, làm sao có thể có những chuyện đó được.

 

Nghe vậy, Nhạc Nịnh cũng không nghĩ ra được gì nữa.

 

Cô nằm bò trên bàn nhìn người đàn ông bên cạnh, im lặng vài giây định nói gì đó thì phát hiện Chu Nhiên thế mà đã ngồi ngủ gật rồi.

 

???

 

Nhạc Nịnh đến gần hơn một chút rồi gọi: “Chu Nhiên.” “Ừm.”

 

Nhạc Nịnh khẽ cười, cong khóe môi: “Đội trưởng Chu, anh đang tỉnh hay đang ngủ vậy?”

 

Cô đưa tay vừa định chạm vào mặt Chu Nhiên thì tay đã bị anh nắm chặt.

 

Cô ngẩn người.

 

Chu Nhiên nói: “Đừng sợ.”

 

Đôi mắt Nhạc Nịnh run rẩy, nhìn bàn tay bị anh nắm chặt của mình một hồi lâu rồi cuối cùng cũng không rút ra được.

 

Thôi thì nể tình cảnh sát nhân dân vất vả như vậy, để anh nắm mười phút vậy.

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment