Nhưng nói thật, bị người khác nắm tay sẽ có cảm giác không quá thoải mái.
Chu Nhiên sức lực có chút lớn, tay Nhạc Nịnh bị gắt gao nắm chặt, cô muốn động cũng không động đậy được.
Người bên cạnh rõ ràng là ngủ rồi, cứ như vậy ngồi ngủ.
Nhạc Nịnh trừng mắt nhìn anh, cũng chỉ có lúc này, trắng trợn táo bạo nhìn người bên cạnh, cô không hề cố kỵ.
Vẻ mệt mỏi trên mặt người đàn ông rõ ràng có thể thấy được, trong khoảng thời gian này ngoài vụ án này ra, Chu Nhiên và mọi người còn có những công việc khác đang tiến hành, không phải chỉ có một chuyện này.
Tối hôm qua có thể tranh thủ thời gian đưa cô đi ăn một bữa cơm đã là rất khó khăn.
Nhạc Nịnh suy nghĩ miên man, lung tung nghĩ.
Cô thật ra cũng không biết sâu trong nội tâm mình rốt cuộc có ý nghĩ gì, có chút rối rắm, còn có chút mông lung.
Chuyện tình cảm, rất nhiều khi đều như vậy. Cô không quá tin tưởng vào tình cảm.
Hồi cấp ba thì ngây thơ, cảm thấy thích là đủ rồi. Nhưng bây giờ không giống.
Nhạc Nịnh có tư tưởng chín chắn, cũng có ý niệm suy nghĩ cho tương lai.
Nghĩ rồi điện thoại cô rung lên, là tin nhắn của Nhạc Lạc gửi tới.
Trong khoảng thời gian này bị Nhạc Nịnh đuổi về nhà, cũng khá lâu rồi không tìm cô.
Nhạc Lạc: 【Chị! Em nghe nói hôm qua lại có án mạng, chị có khỏe không, chị có muốn dọn về nhà ở không?】
Nhạc Nịnh cười, dùng tay trái đánh chữ: 【Không cần, bây giờ chị đang ở nhà bạn.】
Nhạc Nịnh: 【Dạo này em học hành thế nào?】
Nhạc Lạc: 【Khá tốt ạ, em cố ý tìm thầy xin điện thoại, mấy ngày nữa bọn em được nghỉ, chị có thể về nhà ăn một bữa cơm không?】
Nhạc Nịnh nghĩ nghĩ rồi đồng ý: 【Được, đến lúc đó chị đến trường đón em, tối thứ sáu về nhà ăn cơm nhé.】
Nhạc Lạc: 【Vâng ạ.】
Trả lời tin nhắn Nhạc Lạc xong, Nhạc Nịnh quay đầu nhìn Chu Nhiên, vẫn chưa tỉnh.
Cô suy nghĩ một lúc rồi đơn giản dùng tay trái chơi điện thoại.
Tin tức trên mạng vẫn chưa có gì mới nhưng độ hot rõ ràng không bằng tối qua.
Những hình ảnh chụp liên quan đến cảnh sát cũng đều bị xóa sạch.
Đôi mắt Nhạc Nịnh lấp lánh, lướt Weibo một lúc rồi chuyển sang trang cá nhân.
Cô nhận được không ít tin nhắn, còn có không ít lời mời linh tinh, thậm chí còn có người mời cô làm quảng cáo sản phẩm.
Nhạc Nịnh liếc nhìn nhãn hiệu kia, là một hãng vừa làm mỹ phẩm trang điểm vừa làm mỹ phẩm dưỡng da, suy nghĩ giây lát cô trả lời tin nhắn.
Không lâu sau, hai bên có thêm phương thức liên lạc.
Đang trò chuyện, Nhạc Nịnh đột nhiên nhận được tin nhắn của một người bạn trong giới.
Là Thư Âm, cũng là beauty blogger như cô, bất quá hai người có tính chất khác nhau, Thư Âm đi theo con đường bán hàng hoàn toàn.
Chỉ phát sóng trực tiếp bán sản phẩm, mỗi ngày mệt muốn chết không sống.
Cơ hội hẹn Nhạc Nịnh ra ngoài là vô cùng ít ỏi, cô nhìn thời gian, lần cuối hai người liên lạc là một tháng trước, chỉ nói chuyện dăm ba câu thôi.
Thư Âm: 【Chanh ơi, dạo này cậu có rảnh không?】 Nhạc Nịnh: 【Sao vậy?】
Thư Âm: 【Có một sự kiện muốn cậu tham gia, hỏi cậu có được không.】
Nhạc Nịnh: 【Sự kiện nào?】
Thư Âm: 【Một sự kiện quảng bá cho sinh viên, tớ muốn kéo cậu đi để tăng thêm hình ảnh cho tớ.】
Nhạc Nịnh cười: 【Tớ có giúp gì được không?】
Thư Âm: 【Cậu coi thường bản thân à, cậu chắc chắn giúp được.】
Nhạc Nịnh nghĩ nghĩ rồi quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh: 【Tớ hỏi một chút, cậu gửi thời gian đã sắp xếp cho tớ trước đi, tớ báo cậu tối nay nhé.】
Thư Âm: 【Được.】
Nhạc Nịnh liếc nhìn địa chỉ và thời gian Thư Âm gửi tới rồi có chút kinh ngạc.
Cô nhíu mày suy tư thì bên cạnh truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông: “Đang xem gì vậy?”
Nhạc Nịnh quay đầu: “Tỉnh rồi à?”
Chu Nhiên “Ừ” một tiếng, không nhìn tin nhắn của cô, anh liếc nhìn hai bàn tay đang nắm chặt nhau rồi dừng một chút buông ra: “Xin lỗi.”
Nhạc Nịnh khẽ cười, cố ý nói: “Đội trưởng Chu, anh nên về ngủ đi.” Chu Nhiên thản nhiên cười: “Lát nữa,em đang xem gì vậy?”
“Một người bạn gửi tin nhắn thôi.”
Nhạc Nịnh nói: “Đến trường đại học làm diễn thuyết quảng bá sản phẩm, muốn tôi đi cùng.”
“Trường đại học nào?” “Đại học C.”
Chu Nhiên dừng lại một chút rồi bỗng dưng quay đầu nhìn cô: “Em có đi hay không?”
“Hỏi anh một chút, bây giờ tôi chắc đã được gột rửa nghi ngờ rồi đúng không?” Nhạc Nịnh lập tức đem chuyện này ra nói.
Cô mím môi nói: “Đội trưởng Chu, nếu nghi ngờ đã được xóa bỏ thì có phải tôi… có thể về nhà không?”
Chu Nhiên ngẩn người ra, dường như không ngờ cô sẽ đề cập đến chuyện này.
Anh khựng lại rồi cúi đầu nhìn Nhạc Nịnh: “Ở đây không thoải mái à?” “Không phải.”
Nhạc Nịnh nghiêm túc nói: “Tôi rất thích nơi này, ba mẹ anh cũng rất tốt, nhưng… cứ ở mãi như vậy cũng không tốt lắm đúng không?”
Chu Nhiên im lặng.
Hai người im lặng nhìn nhau giây lát, Chu Nhiên khẽ hắng giọng nói: “Thật ra em cũng không phải là diện tình nghi gì.”
Nhạc Nịnh: “???”
Cô kinh ngạc nhìn Chu Nhiên.
Chu Nhiên thẳng thắn nói: “Việc anh sắp xếp em về nhà anh ở là vì tư tâm riêng.”
Nhạc Nịnh ngẩn người ra, không ngờ Chu Nhiên lại thẳng thắn như vậy.
Nói thật, từ ban đầu cô đã biết Chu Nhiên có ý khác, dù bản thân có bị nghi ngờ thì Nhạc Nịnh cũng có thể đến ở nơi khác, cũng có thể sắp xếp đi nơi khác, vì sao lại đến nhà Chu Nhiên.
Tuy rằng tất cả lý do đều có thể thuyết phục nhưng Nhạc Nịnh vẫn đến. Hai người đều ngầm hiểu giả vờ như đối phương không biết.
Bây giờ mở lời ra nói, nhất thời Nhạc Nịnh thật sự không biết nên đối diện thế nào.
Chu Nhiên không cho cô quá nhiều thời gian suy nghĩ, khẽ giọng nói: “Một phần là do anh cố ý tiếp cận em.”
Đôi mắt Nhạc Nịnh lấp lánh rồi cô quay đầu nhìn sang chỗ khác: “Ừm.” Chu Nhiên cười rồi khẽ giọng hỏi: “Không giận à?”
Nhạc Nịnh liếc nhìn anh: “Giận chứ, đều nhớ kỹ hết tội của anh.” “Được.”
Chu Nhiên mỉm cười đáp: “Anh từ từ trả nợ.” Nhạc Nịnh: “……”
Cô sâu sắc nghi ngờ, Chu Nhiên chính là cố ý, cái gì mà từ từ trả, chẳng phải là khiến họ càng thêm vướng vào nhau sao.
Cô kiêu ngạo hừ một tiếng, vừa định nói thì điện thoại rung lên. Hai người cúi đầu nhìn thì là một tin nhắn @ trên Weibo.
Nhìn dòng tin trên, Chu Nhiên nhíu mày: “Fan gửi à?” “Coi như vậy, cũng không hẳn.”
Nhạc Nịnh nhấp vào Weibo rồi giải thích: “Fan này tôi khá quen thuộc, quen nhau từ nhiều năm trước rồi.”
Chu Nhiên liếc nhìn cô.
Nhạc Nịnh dừng một chút rồi nói thẳng:
“Hồi tôi mới làm beauty blogger thì bạn ấy là một fan nhỏ, cũng rất thích trang điểm, thỉnh thoảng còn @ hỏi tôi vài chuyện.”
Chu Nhiên trầm ngâm một lát rồi khẽ hỏi: “Có bắt chước em trang điểm không?”
“Hả?”
Hai người nhìn nhau, mí mắt Nhạc Nịnh giật giật, không dám tin nói: “Chắc không đến mức đó đâu.”
Cô nói: “Người này chỉ là một fan nhỏ thôi.”
Chu Nhiên lắc đầu: “Không phải ý nghi ngờ, bình thường em có nhiều fan nhắn tin riêng không?”
“Lần trước anh chẳng phải thấy rồi sao?”
Nhạc Nịnh nói: “Không nhiều lắm, tôi cũng không có nhiều thời gian xem tin nhắn, cơ bản thấy tin nào khẩn cấp mới trả lời.”
Fan của cô không tính là quá đông nhưng cũng không ít.
Nhạc Nịnh cũng không phải người quá tốt bụng, không đến mức kiểu ai nhắn gì cũng trả lời, không có thời gian cũng không có sức lực.
Fan này là vì quen từ hồi ban đầu, hai người giao lưu cũng đa phần về đồ trang điểm nên Nhạc Nịnh sẽ nhiệt tình hơn.
Chu Nhiên gật đầu tỏ vẻ hiểu.
Nhạc Nịnh nhìn anh: “Bây giờ các anh có manh mối gì không?”
Đôi mắt Chu Nhiên sâu thẳm nhìn cô: “Hôm qua phát hiện hiện trường vụ án chính là một đôi tình nhân.”
“Sau đó thì sao?” “Không có manh mối.”
Nhạc Nịnh nghẹn lại rồi bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi, vậy anh đi nghỉ một lát đi.”
“Ừm.”
Chu Nhiên về phòng ngủ, Nhạc Nịnh cùng fan nhắn tin một lúc, ban đầu đề tài còn bình thường, sau đó không biết thế nào lại lệch đi.
Fan: 【Chị ơi, hai ngày trước em thấy tin tức nói chị với chủ kênh Đường Hà…】
Nhạc Nịnh nhướng mày: 【Sau đó thì sao?】
Fan: 【Không có gì ạ, chỉ là cảm thấy bây giờ cách trang điểm và phối đồ của cô ấy ngày càng giống chị.】
Nhạc Nịnh cười an ủi fan nhỏ: 【Không có đâu, chỉ là vừa hay thích giống nhau thôi, đừng nghĩ nhiều.】
Fan: 【Vâng ạ, vậy tỷ tỷ em đi học tiếp đây ạ.】 Nhạc Nịnh: 【Ừm.】
Bỏ điện thoại xuống, Nhạc Nịnh cũng không nghĩ gì nữa.
Cô ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, khu nhà vào thời điểm này rất yên tĩnh, không có nhiều người ở ngoài.
Cảnh sắc ngoài cửa sổ rất đẹp, sống ở nơi này có thể khiến lòng người đặc biệt tĩnh lặng, quên đi những chuyện phiền não.
Mấy ngày tiếp theo, Chu Nhiên đi sớm về muộn, cơ hội hai người gặp nhau rất ít.
Thoáng một cái đã đến thứ sáu.
Nhạc Nịnh nói với Chu Nhiên rồi lái xe đến trường đón Nhạc Lạc. Chưa đến nơi cô đã nhận được điện thoại của Chu Nhiên.
“Đến chưa?”
Nhạc Nịnh dở khóc dở cười: “Chưa, tôi vừa ra khỏi nhà mười phút, sao anh đã gọi điện rồi?”
Chu Nhiên “Ừ” một tiếng, thản nhiên nói: “Không yên tâm lắm.” Nhưng anh cũng không yên lòng được.
Nhạc Nịnh im lặng rồi kìm nén khóe miệng đang muốn cong lên, nhắc nhở: “Yên tâm đi đội trưởng Chu,tôi đâu có xuống xe, có chuyện gì được chứ?”
Chu Nhiên đáp: “Đến rồi thì báo anh một tiếng.” “Ừ.”
Nhạc Nịnh rất phối hợp trong chuyện này, cô biết ý Chu Nhiên.
Bây giờ nghi ngờ của cô đã được xóa bỏ nhưng những điểm đáng ngờ trước đó vẫn còn, tại sao người nọ lại bắt chước cô, lớn lên giống hệt cô, đây là điều mà đến bây giờ tất cả mọi người đều chưa nghĩ thông suốt.
Khi Nhạc Nịnh đến trường Nhạc Lạc thì vẫn chưa tan học.
Cô không xuống xe mà ngồi trong xe chơi điện thoại, còn tiện thể báo bình an cho Chu Nhiên.
Tin nhắn vừa gửi đi chưa được bao lâu thì Nhạc Lạc đã ra. “Chị.”
“Đây này.”
Nhạc Lạc lên xe nhìn cô: “Nửa tháng không gặp chị, chị lại xinh đẹp ra.” Nhạc Nịnh trợn mắt.
“Đi học chẳng học được gì, nịnh nọt thì giỏi thật.” Nhạc Lạc cười.
Cậu cầm điện thoại chơi rồi không nhịn được nói: “Chị, chị xem tin tức đi, chị có hỏi thăm tình hình anh Chu không ạ?”
Nhạc Nịnh khựng lại, ánh mắt mơ hồ: “Hỏi thăm tình hình gì cơ?” Nhạc Lạc: “Thì vụ án đó ạ.”
Cậu nói: “Bây giờ chuyện này khiến người ta hoang mang quá, đáng sợ thật.”
Theo bản năng, cậu buột miệng nói: “Ba em còn định giới thiệu một người bạn đến bảo vệ chị.”
Nhạc Nịnh đang nhìn đoạn đường phía trước, không rõ lắm cậu nói những lời này.
“Em vừa nói gì cơ?”
Nhạc Lạc ngẩn người ra, muốn nói lại thôi nhìn cô vài lần rồi mím môi hỏi: “Chị, nếu em nói ra,chị có đuổi em xuống xe ngay không, không cho em về nhà ăn cơm?”
Nhạc Nịnh khẽ cười nhạo: “Để xem em muốn nói gì đã.”
Nhạc Lạc khẽ hắng giọng rồi quay đầu nhìn chằm chằm Nhạc Nịnh một hồi lâu, đang cân nhắc rốt cuộc là nên nói hay không.
Vài giây sau cậu nói: “Không có gì.”
Nhạc Lạc nói: “Chỉ là cảm thấy có người bảo vệ chị thì càng tốt hơn.” Đang nói chuyện thì Nhạc Lạc đã đăng lên trang bạn bè cầu cứu.
Chu Nhiên đang ở văn phòng thì đột nhiên nghe thấy Tạ Vi kêu một tiếng: “Đội trưởng Chu!”
Anh ngẩng đầu lên nhìn: “Chuyện gì?”
Tạ Vi khẽ hắng giọng, uyển chuyển nói: “……Anh có thể xem trang bạn bè của Nhạc Lạc.”
Một lát sau, Chu Nhiên nhìn những tin tức mới hiện ra trên trang bạn bè, rơi vào trầm tư.
Nhạc Lạc: Ba tôi sắp xếp cho chị gái tôi đi xem mắt, nhưng chị tôi không biết, bây giờ chị tôi sắp bị tôi lừa về nhà ăn cơm, rốt cuộc tôi có nên nói cho chị tôi biết trước không! Mọi người mau cho tôi ý kiến!
Online chờ đây, gấp gấp!
------oOo------