Phòng khách sáng sủa, thời tiết hôm nay vô cùng tốt. Rèm cửa được kéo ra, ánh nắng chiếu vào. Ấm áp, giữa mùa đông có vẻ đặc biệt hiếm hoi.
Nhạc Nịnh ngồi trên ghế sô pha, tiếp nhận sự đánh giá của mẹ Chu, ngượng ngùng muốn lập tức tìm cái lỗ nào chui xuống. Sao lại… trùng hợp như vậy. Cô chỉ muốn quay lại tối hôm qua nói với chính mình, ngàn vạn lần đừng ngủ chung phòng với Chu Nhiên. Ở phòng khách của nhà Chu Nhiên, và ngủ trong phòng anh, hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.
Nhạc Nịnh thầm thở dài.
Mẹ Chu nhìn cô chằm chằm một lúc, rồi dời ánh mắt đi: “Nịnh Nịnh, ăn sáng chưa cháu?”
“Chưa ạ.”
Mẹ Chu cười, gương mặt tràn đầy vui mừng: “Buổi sáng muốn ăn gì? Dì làm cho cháu.” Bà nói: “cháu mau đi rửa mặt đi.”
Nhạc Nịnh không thể làm gì khác, gật đầu: “Dì ơi, dì ngồi đi ạ, cháu tự làm được rồi.”
“Không không không, không sao đâu.” Mẹ Chu cười: “Dì làm cũng như nhau thôi, cháu đi rửa mặt trước đi.”
“… Vâng ạ.” Không còn cách nào khác, Nhạc Nịnh vào nhà vệ sinh phòng khách.
Quá xấu hổ. Tuy mẹ Chu chẳng hỏi gì, nhưng Nhạc Nịnh cảm thấy bà đã nhìn ra hết rồi. Tưởng tượng đến đây, cô liền xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu. Nhạc Nịnh liếc nhìn điện thoại bên cạnh, không chút nghĩ ngợi bấm số gọi cho Chu Nhiên.
Rất nhanh, bên kia đã bắt máy.
“Tỉnh rồi à?” Giọng Chu Nhiên hơi trầm, qua dòng điện nghe còn có chút gợi cảm khó nói, lại dịu dàng.
Nhạc Nịnh: “Tỉnh rồi.” Cô nghiến răng: “Mẹ anh hôm nay qua đây có nói với anh không?”
Chu Nhiên sững sờ: “Mẹ anh?”
“Đúng!” Nhạc Nịnh vừa nghe lời này biết anh cũng không rõ, vội vàng nói: “Em sắp xấu hổ chết mất, lúc mẹ anh đến em vừa từ phòng anh đi ra.”
Tạ Vi gõ cửa đi vào, đưa một tập tài liệu cho Chu Nhiên. Khóe miệng Chu Nhiên ngậm cười: “Để đó trước đi.”
Tạ Vi gật đầu: “Đội trưởng Chu, cái này cần ký tên, lát nữa em qua lấy.” “Ừm.”
Sau khi Tạ Vi rời đi, Chu Nhiên mới cười khẽ: “Sợ cái gì.” Anh nói: “Mẹ anh vốn dĩ đã thích em rồi.”
Nhạc Nịnh: “Đây không phải vấn đề sợ hay không sợ.” Cô chỉ cần tưởng tượng đến ánh mắt vui mừng mẹ Chu nhìn mình vừa rồi, liền rất muốn rất muốn tìm chỗ trốn đi. Sao chuyện xấu hổ nhất thế giới lại cứ để mình gặp phải chứ.
Chu Nhiên cúi mắt cười: “Không nghiêm trọng như vậy đâu, mẹ anh hỏi em cái gì à?”
“Chẳng hỏi gì cả, nhưng mẹ anh cái gì cũng nhìn ra rồi.”
Chu Nhiên nghe giọng điệu này của cô, vui vẻ một lúc: “Sao lại căng thẳng như vậy.” Giọng anh mang theo tiếng cười, an ủi Nhạc Nịnh: “Đừng căng thẳng, mẹ anh chắc sẽ không hỏi gì đâu, em cứ nói chuyện phiếm với bà là được.”
Nhạc Nịnh: “… Anh nói thì dễ.” Nào có đơn giản như vậy. Nếu cô thật sự có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, bây giờ cũng sẽ không đứng trong nhà vệ sinh gọi cú điện thoại này.
Đang nghĩ ngợi, Nhạc Nịnh nghe thấy tiếng gõ cửa. Là mẹ Chu. “Nịnh Nịnh, bữa sáng sắp xong rồi.”
Nhạc Nịnh mơ hồ đáp: “Vâng, cháu ra ngay ạ.”
Chu Nhiên nghe thấy, khẽ cong khóe miệng: “Mẹ anh làm bữa sáng cho em à?”
“… Vâng.”
“Đi ăn trước đi, lát nữa không phải muốn ra ngoài sao?”
“Buổi chiều cơ!” Nhạc Nịnh nói xong, cũng không nói nhiều với Chu Nhiên nữa: “Cúp máy trước đây.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Nhạc Nịnh dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt xong, sau đó như gặp nạn đi ra phòng khách, cùng mẹ Chu ăn bữa sáng.
Tạ Vi lại lần nữa từ bên ngoài ló đầu vào, nhìn về phía Chu Nhiên. “Đội trưởng Chu, em có thể gọi chị Nhạc Nịnh là chị dâu được chưa ạ?”
Chu Nhiên liếc cậu ta: “Được.”
Tạ Vi nhận lấy văn kiện, liếc nhìn rồi hỏi: “Đúng rồi đội trưởng Chu, về vụ án kia…”
Chu Nhiên ngẩng mắt nhìn cậu ta: “Có vấn đề gì à?” “Không phải.” Tạ Vi nói: “Kết quả sắp có rồi.”
Chu Nhiên nhìn cậu ta. Tạ Vi nói: “Mấy ngày nữa có phiên tòa công khai, anh có muốn đi nghe không?”
Chu Nhiên lắc đầu: “Không đi.”
Tạ Vi: “… Vâng ạ.” Cậu ta xoay người đi ra ngoài.
“Khoan đã.” Chu Nhiên ngước mắt nhìn cậu ta: “Để tôi hỏi Nhạc Nịnh một chút.” Tuy không chắc lắm, nhưng Chu Nhiên nghĩ, có lẽ cô sẽ muốn đi.
“Vâng, đội trưởng Chu.”
Chờ Tạ Vi rời đi, Chu Nhiên xoay cây bút trong tay một hồi, cầm điện thoại gửi một tin nhắn đi rồi mới thôi.
――――
Nhạc Nịnh đang ăn sáng. Mẹ Chu đối với Nhạc Nịnh trước nay đều tốt, từ ban đầu đến bây giờ, cô vẫn luôn biết. Chỉ là nhìn bàn ăn lớn với đủ món được bày ra trong nửa giờ trước mặt, Nhạc Nịnh vẫn có chút thụ sủng nhược kinh .
“Dì ơi, nhiều quá ạ.”
“Không nhiều đâu.” Mẹ Chu ngồi đối diện cô, gương mặt tràn đầy vui mừng: “Cũng không biết hôm nay cháu muốn ăn gì, dì xem tủ lạnh nguyên liệu không ít, nên làm đại thôi.”
Nhạc Nịnh: “…” Cô bật cười, nhìn mẹ Chu: “Cảm ơn dì ạ.”
“Nên làm mà, mau nếm thử xem.” Tay nghề nấu nướng của mẹ Chu vẫn luôn rất tốt, điều này Nhạc Nịnh biết từ trước. Bữa sáng cũng rất ngon. Có lẽ cũng vì đói, tối qua cô chẳng ăn gì đã ngủ rồi. Cho nên lúc này Nhạc Nịnh ăn trông rất ngon miệng.
Mẹ Chu len lén liếc cô một cái, lại cười trộm thu hồi ánh mắt. Bà biết ngay mà, Chu Nhiên sẽ không làm bà thất vọng. Nghĩ vậy, khóe môi mẹ Chu nhếch lên, niềm vui trong mắt hoàn toàn là kiểu thấy được rõ ràng.
Để Nhạc Nịnh không cảm thấy quá xấu hổ, mẹ Chu cũng rất biết ý cúi đầu nghịch điện thoại. Bà nhìn điện thoại một lúc, đột nhiên hỏi: “Nịnh Nịnh, lát nữa có muốn ra ngoài không cháu?”
“Có ạ.” Nhạc Nịnh nói: “Hôm nay cháu hẹn gặp một đàn anh” Mẹ Chu “Ồ” một tiếng: “Đàn anh à?”
Nhạc Nịnh cười khẽ: “Chỉ là chút chuyện trên mạng thôi ạ, cháu nhờ đàn anh giúp đỡ, anh ấy là luật sư của cháu.”
Nghe vậy, mẹ Chu gật đầu: “Dì biết rồi, dì không hiểu lầm gì đâu, người trẻ các cháu nên giao nhiều bạn bè.” Bà hỏi: “Mấy giờ cháu ra ngoài?”
“Hẹn buổi chiều ạ.” Mẹ Chu hiểu rõ.
Ăn sáng xong, Nhạc Nịnh chủ động thu dọn bát đũa. Tuy mẹ Chu cứ ngăn lại, nhưng cô không thể quá lười, dù… cô thừa nhận mình lười. Cũng may hai người rất nhanh đã chuyển chủ đề, mẹ Chu tỏ ra hứng thú với việc trang điểm của cô, vì buổi chiều phải ra ngoài, Nhạc Nịnh hủy buổi livestream, dù sao cũng không hứa hẹn gì, nhưng lại cùng mẹ Chu tụm lại, bắt đầu thử nghiệm kỹ thuật trang điểm mới học được cho bà xem.
Hai người chơi đùa, chút xấu hổ ban đầu nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi. Buổi trưa, Nhạc Nịnh còn học được một món ăn từ mẹ Chu.
Tuy chỉ là món khoai tây sợi xào đơn giản, nhưng đối với cô mà nói, đã rất tốt rồi. Nghĩ vậy, Nhạc Nịnh còn cố ý đăng lên Khoảnh khắc (Moments/Story) “khoe”.
Nhạc Nịnh: Lần đầu nấu ăn!! [Ảnh].
Vừa đăng lên, Nguyễn Thu lập tức bấm like, sau đó bình luận.
Nguyễn Thu: Oa!!! Cũng không biết ai may mắn như vậy, có thể ăn được món khoai tây sợi xào của Chanh nhà ta! Món khoai tây sợi này nhìn thôi đã thấy rất ngon, đẹp mắt, ăn vào tuyệt đối mỹ vị, là món ngon khó gặp a.
Nhạc Nịnh trả lời: ? Cậu điên à?
Ngay sau đó, còn có không ít bạn học và bạn bè, đối với thành quả lần đầu vào bếp của cô tỏ vẻ hài lòng. Nhạc Nịnh xem mà bật cười. Bỗng dưng, cô còn nhìn thấy Chu Nhiên bấm like.
Chu Nhiên: Giỏi thật đấy.
Nhạc Nịnh nhìn ba chữ kia, sao cô cảm thấy Chu Nhiên như đang dỗ trẻ con. Cô khẽ nhếch môi, bấm vào WeChat của Chu Nhiên.
Nhạc Nịnh: [Anh đang làm gì đấy.] Chu Nhiên: [Ăn cơm?]
Nhạc Nịnh: [Không, còn món cuối cùng chưa xong, mẹ anh đang làm, em khoe món khoai tây sợi của em trước đã.]
Chu Nhiên: [Trình bày không tồi.] Nhạc Nịnh: [Chắc chắn ăn cũng ngon.] Chu Nhiên: [Ừm, anh muốn ăn.]
Nhạc Nịnh bật cười, liếc nhìn đĩa khoai tây sợi trông chẳng ngon lành gì mấy, cũng khó cho Chu Nhiên có thể nói ra những lời như vậy. Cô thu lại ánh mắt gõ chữ: [Vậy lần sau làm cho anh ăn.]
Chu Nhiên: [Được.]
Không lâu sau, mẹ Chu đi ra. Nhạc Nịnh cùng mẹ Chu ăn cơm trưa xong, mẹ Chu rời đi trước. Trước khi đi, còn kéo tay Nhạc Nịnh vỗ vỗ, ý vị sâu xa nói: “Nịnh Nịnh, nếu Chu Nhiên bắt nạt cháu, cháu cứ nói với dì, dì giúp cháu đánh nó.”
Nhạc Nịnh gật đầu: “Vâng ạ, cảm ơn dì.”
Mẹ Chu đưa tay ôm cô: “Cảm ơn Nịnh Nịnh.” Chu Nhiên từ nhỏ tính cách đã lãnh đạm, hiếm khi thấy chuyện gì làm cảm xúc anh dao động, điều duy nhất mẹ Chu có ấn tượng, là hồi cấp ba có mấy ngày như vậy, và cả bây giờ. Từ sau khi Nhạc Nịnh xuất hiện, Chu Nhiên dường như không chỉ tính cách thân thiện hơn với cô, mà ngay cả với người nhà cũng đột nhiên quan tâm hơn. Sự thay đổi này, quá khiến người ta vui mừng. Mẹ Chu sao có thể không vui chứ.
Mẹ Chu đi rồi, Nhạc Nịnh bò lại lên giường ngủ một giấc, đến giờ hẹn với Cố Duy, mới ra khỏi nhà. Văn phòng luật sư của Cố Duy là do vài người cùng nhau hợp tác mở, bản thân anh ấy hình như là đối tác. Nhưng Nhạc Nịnh không hiểu biết lắm, chỉ mơ hồ nghe bạn học bàn tán qua. Cô nhìn văn phòng luật sư với phong cách thiết kế đặc biệt trước mắt, nhướng mày đi vào.
Vừa vào, lễ tân liền đứng lên: “Chào chị.”
Nhạc Nịnh tháo kính râm, gật đầu: “Chào cô, tôi tìm luật sư Cố Duy.” Mắt lễ tân sáng lên, rõ ràng là nhận ra cô. “Chị Nhạc đúng không ạ?” “Đúng vậy.”
“Mời chị đi lối này.” Lễ tân cười nói: “Luật sư Cố của chúng tôi dặn rồi, nếu chị đến thì cứ trực tiếp đến văn phòng anh ấy là được.”
“Cảm ơn.”
Chờ Nhạc Nịnh đi vào, mấy trợ lý nhỏ nhìn nhau, không giấu được vẻ kinh ngạc.
“Đây là Nhạc Nịnh à?”
“Mặt cô ấy tự nhiên thật đấy, hơn nữa người thật hình như còn đẹp hơn trên màn ảnh, tại sao trên mạng nhiều người nói cô ấy livestream dùng filter các kiểu nhỉ?”
“Đúng vậy, hơn nữa dáng người đẹp ghê, cảm giác siêu có khí chất.”
“Khó trách luật sư Cố từ sáng đến giờ cứ là lạ, hóa ra là Nhạc Nịnh sắp đến à.”
“Sao thế?” Mấy người khác quay đầu nhìn cậu ta: “Có gì không đúng sao?”
Người đó cười: “Các cậu thật sự không biết à? Luật sư Cố và Nhạc Nịnh học chung đại học, nghe nói luật sư Cố thích Nhạc Nịnh nhiều năm rồi, nhưng vẫn luôn không theo đuổi được.”
“… Thật sao?” Vài người nhìn nhau, hoàn toàn không thể tin được. “Lát nữa xem sẽ biết.”
Vào văn phòng Cố Duy, Nhạc Nịnh cũng không biết người bên ngoài đang nói gì. Cố Duy vừa lúc đang gọi điện thoại, nhìn thấy cô liền chỉ tay: “Đợi anh một lát?”
Nhạc Nịnh cười: “Không vội ạ.” Cô thuận thế ngồi xuống bên cạnh, nhắn tin báo cho Chu Nhiên.
Nhạc Nịnh: [Em đến văn phòng luật sư rồi.] Chu Nhiên có lẽ đang bận, không thể trả lời ngay. Nhạc Nịnh liếc nhìn Cố Duy vẫn đang gọi điện
thoại, hít sâu một hơi mở khung chat của Nguyễn Thu. Nhạc Nịnh: [Tớ đến văn phòng Cố Duy rồi.]
Nguyễn Thu: [Chúc cậu may mắn.] Nhạc Nịnh: [?]
Nguyễn Thu: [Sao nào, có phải cậu đang căng thẳng không, không có tớ đi cùng, biến thành tiểu đáng thương rồi nha, đáng thương quá, có phải nhớ tớ không, có muốn qua thăm đoàn phim của tớ không.]
Nhạc Nịnh nho nhỏ trợn mắt trắng: [Cậu tự luyến quá rồi đấy.]
Nguyễn Thu: [Tự luyến chỗ nào, đàn anh Cố mà có gì không đúng, cậu gọi điện cho tớ ngay nhé.]
Nhạc Nịnh: [cậu gọi cho tớ đi, lát nữa tớ phát tín hiệu cho.] Nguyễn Thu: [Ok.]
“Nhạc Nịnh.” Cố Duy cúp điện thoại, cầm tài liệu đi tới. Anh ngồi đối diện Nhạc Nịnh, thấp giọng nói: “Đây là tài liệu của những người đó, lúc ra tòa có lẽ cần đương sự có mặt.” Anh liếc nhìn Nhạc Nịnh: “Em thấy thế nào?”
Nhạc Nịnh nhận lấy những tài liệu đó xem qua, bên trên toàn là những lời lẽ bẩn thỉu trên Weibo, quả thực khó coi. Cô nhanh chóng xem một vòng, thấp giọng nói: “Đương nhiên là muốn.” Cô nói: “Không chính thức một chút, họ hình như luôn cho rằng em đang nói đùa.” Trước đó đã gửi thư cảnh cáo của luật sư, nhưng không ai coi là chuyện gì. Hiện tại môi trường internet chính là phức tạp như vậy, phần lớn mọi người đều cảm thấy mình lên tiếng, tùy tiện nói cái gì cũng sẽ không gây tổn
thương cho người khác, nhưng họ chưa bao giờ hiểu, có đôi khi chỉ vài câu nói đó, cũng đủ để đánh gục một người. Huống chi – Nhạc Nịnh cũng không cảm thấy cơn bão phẫu thuật thẩm mỹ, bám đùi lần trước lại chỉ là tin đồn. Đằng sau không có người thao túng, cô không tin như vậy. Cô muốn bắt người đứng sau.
Cô nhìn Cố Duy: “Bên em không có vấn đề gì, đến lúc đó cần em ra mặt thì gọi điện cho em là được.” Cô dừng một chút nói: “Cũng không cần những người này làm gì, bồi thường thì đến lúc đó chúng ta xem xét, nhưng nhất định phải xin lỗi.”
Cố Duy gật đầu: “Anh hiểu rồi.”
Hai người nói chuyện công việc một lúc, Cố Duy cúi đầu nhìn thời gian trên đồng hồ, ngẩng đầu nhìn cô: “Lát nữa còn có việc gì không?”
Nhạc Nịnh sững sờ, cười cười: “Có ạ.” Cố Duy ngẩn ra.
Nhạc Nịnh ngượng ngùng nói: “Lát nữa em phải đi đón bạn trai tan làm.”
Cố Duy dường như không hiểu rõ lắm, sững sờ hồi lâu mới đáp: “Vậy à.”
“Em có bạn trai lúc nào thế?” Anh nhìn Nhạc Nịnh thẳng thắn. Cố Duy từ lúc quen cô hồi đại học đến giờ, lần đầu tiên nghe nói cô có bạn trai. Có một khoảnh khắc, Cố Duy không rõ là vì anh ta biểu hiện không rõ ràng, hay là cô đang dùng cái cớ này để từ chối anh ta. Hoặc là, anh hành động quá trễ.
Nhạc Nịnh không tránh ánh mắt anh, cười nhạt nói: “Mới gần đây thôi ạ.”
Cố Duy gật đầu, trong giọng nói có chút nghi hoặc: “Phải không.”
“Vâng.” Nhạc Nịnh đứng dậy, nhìn anh: “Cảm ơn đàn anh Cố đã giúp đỡ, đến lúc đó có tin tức gì thì gọi điện cho em nhé, em đi trước đây.”
Cố Duy “Ừm” một tiếng: “Được, anh đưa em về?”
“Không cần đâu ạ.” Nhạc Nịnh cười: “Em bắt xe qua là được.”
Cố Duy nhìn nụ cười trên mặt cô hồi lâu, gật đầu: “Chú ý an toàn.” “Cảm ơn.”
Từ văn phòng luật sư đi ra, Nhạc Nịnh cảm thấy mình thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt của Cố Duy quá có cảm giác áp bức. Ngay lúc vừa rồi, cô thậm chí còn hơi lo Cố Duy sẽ tiếp tục dây dưa. May mà, nếu nói thêm gì nữa, Nhạc Nịnh cũng không biết nên trả lời thế nào.
Cô nghĩ, vừa định bắt xe, cách đó không xa có tiếng còi xe truyền đến. Nhạc Nịnh theo bản năng ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy người trong xe, cô cười. “Sao anh lại đến đây?”
Lên xe, Nhạc Nịnh quay đầu nhìn Chu Nhiên, đưa tay sờ mặt anh: “Đội trưởng Chu, không phải anh bận lắm sao?”
Chu Nhiên mặt không biểu cảm: “Thời gian đón em thì có.”
Nhạc Nịnh cười: “Oh, có phải anh đang lo lắng gì không?” Cô chọc chọc mặt Chu Nhiên, nổi hứng trêu chọc: “Nói đi, có phải căng thẳng vì em,
sợ em bị người khác cướp mất không?”
Chu Nhiên không nói gì. Nhưng Nhạc Nịnh muốn anh nói chuyện. Người đàn ông này quá kín đáo, ngoài lúc trên giường, khụ khụ… cũng không phải nói như vậy, ngoài những lúc nào đó anh sẽ thẳng thắn một chút ra, những lúc khác dù là ghen hay gì, đều không nói tiếng nào.
Nhạc Nịnh cười, lại chọc chọc mặt anh. “Anh nói hay không?” “Có phải không.”
Chu Nhiên giơ tay lên, một tay bắt lấy tay cô, thấp giọng hỏi: “Em không sợ chúng ta xảy ra tai nạn xe cộ à?”
Nhạc Nịnh: “…” Xem đi, cái gì gọi là phá hỏng bầu không khí, đây chính là. Cô cạn lời quay mặt sang hướng khác: “Anh vẫn chưa nói, sao anh biết chỗ này?”
“Tra được.” Chu Nhiên trả lời đâu ra đấy. Nhạc Nịnh nói không sai, anh đúng là không yên tâm. Nếu là luật sư bình thường, Chu Nhiên tự nhiên không phản ứng lớn như vậy, nhưng anh không thể xem nhẹ “Đàn anh Cố” trong miệng Nhạc Nịnh, lại là đàn anh bình thường. Chu Nhiên tỏ vẻ rất khó chịu. Cho nên chờ trong đội không có việc gấp, Chu Nhiên lái xe rồi tra địa chỉ qua đây.
Nhạc Nịnh khẽ cong môi: “Cho nên anh sợ em bị người khác cướp mất đúng không?”
Chu Nhiên khựng lại, ánh mắt trầm xuống nhìn cô: “Cướp không được.” Nhạc Nịnh: “… Ồ.”
“Lỡ như thì sao.”
Tiếng nói vừa dứt, mặt cô bị người véo nhẹ. “Không có lỡ như.”
Nhạc Nịnh nghe, khóe môi vô thức nhếch lên.
------oOo------