Cưng Chiều Riêng Em - Thời Tinh Thảo

Chương 56

Đương nhiên, dù có hay không “lỡ như”, Chu Nhiên không sợ. Người ở bên cạnh mình mà còn để cô chạy mất, vậy thì anh cũng đừng sống nữa.

 

Chu Nhiên quay đầu nhìn cô. “Muốn về nhà sao?”

 

Nhạc Nịnh liếc anh: “Anh không cần quay lại làm việc à?” Lúc này còn chưa đến 6 giờ.

 

Chu Nhiên “Ừm” một tiếng: “Không về.”

 

Nghe vậy, Nhạc Nịnh tựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài, nhìn đường phố náo nhiệt hồi lâu, cô cảm khái: “Một năm nữa lại sắp qua rồi.”

 

Chu Nhiên gật đầu: “Có cảm khái gì sao?”

 

Nhạc Nịnh cười: “Không có.” Mắt cô sáng rực lên, nhìn Chu Nhiên: “Chúng ta về trường học đi dạo nhé, giờ này chắc mọi người sắp tan học rồi.”

 

Chu Nhiên nhướng mày, có chút kinh ngạc khi cô muốn về trường xem, nhưng cũng không từ chối.

 

Hai người đến trường học, vừa lúc đến giờ tan học buổi chiều, không ít học sinh mặc đồng phục xanh trắng xen kẽ từ bên trong đi ra. Vì lạnh, không ít bạn học bên ngoài còn khoác thêm áo phao, trên mặt mỗi người đều mang theo cảm xúc rõ ràng. Có vui vẻ, cũng có không vui.

 

Chờ Chu Nhiên đỗ xe xong, Nhạc Nịnh nhanh chóng xuống xe. Cô nhìn các bạn học đi qua trước mặt, luôn cảm thấy có chút thần kỳ. Giống như không lâu trước đây cô mới tốt nghiệp từ , hiện tại nhìn những học sinh này, đã có tâm thái của một bà mẹ già… Đây là chuyện gì vậy. Nhạc Nịnh bị suy nghĩ của chính mình làm cho bật cười.

 

Chu Nhiên xuống xe, cúi đầu nhìn trang phục của cô: “Không lạnh à?”

 

Nhạc Nịnh nhìn chiếc áo khoác dạ trên người mình, dở khóc dở cười: “Em mặc rất dày mà.”

 

“Không dày.” Chu Nhiên tỏ vẻ bất mãn: “Sao không mặc áo phao?”

 

Nhạc Nịnh nhướng mày, “Áo phao xấu lắm.” Tuy cô sợ lạnh, nhưng càng yêu cái đẹp hơn.

 

Chu Nhiên không đồng tình với lý do này của cô, đưa tay sờ gáy cô. Nhạc Nịnh lạnh rụt người trốn vào lòng anh. “Anh cố ý phải không.” Cô nhìn Chu Nhiên, chỉ vào mấy bạn học đang nhìn qua cách đó không xa, đè thấp giọng nói: “Đội trưởng Chu, cầu xin anh đừng ở cổng trường dạy hư học sinh cấp ba được không.”

 

“…” Hai người tách ra, làm như chưa có chuyện gì xảy ra.

 

Cách đó không xa, đúng là có mấy nữ sinh đang nhìn về phía này, trong mắt tràn đầy tò mò. Lúc nhìn thấy Chu Nhiên và Nhạc Nịnh nhìn qua, vài người cũng làm như không có chuyện gì, yên lặng thu hồi ánh mắt xoay người đi rồi.

 

Sắc mặt Nhạc Nịnh ửng hồng, siết chặt áo Chu Nhiên. “Đi mau.” Nói xong, cũng không đợi Chu Nhiên, một mình đi đến phòng bảo vệ đăng ký vào trường.

 

Trường cấp hai và cấp ba của Nhạc Nịnh cũng không tệ, dùng chứng minh thư đăng ký xong là có thể đi vào, không phải hoàn toàn từ chối học sinh cũ vào trường. Sân trường không giống đường phố bên ngoài lắm, về cơ bản không có không khí đón năm mới gì cả.

 

Nhạc Nịnh và Chu Nhiên đi vào, hai người đứng ở ngã ba đường. “Đi bên nào?” Hai người đồng thanh nói.

Nhạc Nịnh bật cười, quay đầu nhìn Chu Nhiên: “Anh chọn đi.” Chu Nhiên cười: “Nghe em.”

Hai người liếc nhau, Nhạc Nịnh chỉ sang bên phải: “Vậy đi bên này đi, em muốn qua sân thể dục bên kia xem.”

 

“Được.”

 

Hai người đi về phía sân thể dục, lúc này người đông, hai người đứng giữa một đám người mặc đồng phục học sinh, trông đặc biệt thu hút sự chú ý. Không ít người liên tục ngẩng đầu nhìn về phía hai người.

 

Nhạc Nịnh có chút ngượng ngùng, len lén rúc vào bên cạnh cánh tay Chu Nhiên, giống như trẻ sơ sinh dính liền. Chu Nhiên nhìn động tác của

 

cô, không ngăn cản, nhưng lại cười thành tiếng.

 

“Trốn cái gì?” Anh nhìn người đang rúc bên cạnh, nắm lấy tay cô nhét vào túi áo khoác của mình: “Ngượng à?”

 

Nhạc Nịnh giọng buồn buồn đáp một câu: “Ừm… sao lại trùng hợp thế, nhiều người nhìn chúng ta quá.”

 

Chu Nhiên cười, bình thản tiếp nhận ánh mắt chú ý của mọi người. “Khá tốt.”

 

“Cái gì khá tốt?”

 

Chu Nhiên rất thản nhiên nói: “Nhiều người như vậy biết em là bạn gái anh.” Anh nói xong, dừng lại vài giây, nhấn mạnh lặp lại: “Thật sự khá tốt.”

 

“…” Nhạc Nịnh ban đầu thật sự có chút ngượng ngùng, nhưng bị Chu Nhiên nói vậy xong, cô hình như… cũng cảm thấy khá tốt. Nghĩ vậy, cô cũng không che che giấu giấu nữa. Cô đứng bên cạnh Chu Nhiên, hai người ngoại hình đẹp, khí chất tốt. Cứ thế mười ngón tay đan vào nhau đi trong sân trường, qua con đường đông người qua lại đó, đi đến sân thể dục.

 

Sân thể dục không nhiều người lắm lắm, cỏ xanh trên sân lúc này cũng đã ngả vàng, nhìn qua khá đáng thương. Nhạc Nịnh và Chu Nhiên nắm tay đi về phía đó. Cách đó không xa vẫn như cũ có học sinh đang chơi bóng rổ, xung quanh có một ít nữ sinh vây xem, thỉnh thoảng còn có tiếng hét chói tai và tiếng cổ vũ truyền đến.

 

Nhạc Nịnh nghe, khẽ cong môi dưới. Rất nhiều năm trước, cô cũng như thế này. Đứng ở bên cạnh, cầm nước, trông đặc biệt ngoan ngoãn. Tưởng tượng đến chuyện lúc đó, Nhạc Nịnh cảm thấy chua xót nhưng lại thú vị. Tuy bị Chu Nhiên từ chối rất thảm, nhưng cô không thể không thừa nhận

 

lúc đó, cô đã sống rất vui vẻ rất vui vẻ. Cảm giác đó lúc học đại học không thể nào có, rất lâu rất lâu về sau luôn không thể trải nghiệm được. Tuy bị từ chối, nhưng năm lớp 10 đối với Nhạc Nịnh mà nói, là khoảng thời gian ấn tượng sâu sắc nhất, khiến cô không thể quên được nhất.

 

Hai người chậm rãi đi tới, đi một lúc, Nhạc Nịnh nói: “Em khát.” Chu Nhiên: “Anh đi mua nước, muốn nước khoáng hay gì?” Nhạc Nịnh mỉm cười nhìn anh: “Muốn uống trà sữa.”

“…” Chu Nhiên cười: “Được, ở đây đợi anh?” “Vâng vâng.”

Nhìn bóng dáng Chu Nhiên biến mất, Nhạc Nịnh cong môi, nhìn hoàn cảnh quen thuộc lại xa lạ trước mắt, bất giác đi về phía sân bóng rổ.

 

Lúc Chu Nhiên quay lại, bạn gái mình đang bị mấy nhóc con chưa lớn vây quanh. Anh đứng cách đó không xa đếm thử. Rất tốt, có năm nam sinh đang nhìn bạn gái mình, nói chuyện với cô. Chu Nhiên nhướng mày, không vội đi qua, mà thong thả ung dung cầm điện thoại chụp một tấm ảnh, gửi cho Nhạc Nịnh.

 

Điện thoại rung lên, Nhạc Nịnh nhìn mấy nam sinh trước mặt cười cười: “Xin lỗi, chị xem tin nhắn một lát.” Cô vừa bấm mở, liền thấy ảnh Chu Nhiên gửi qua. Nhạc Nịnh không nhịn được, bật cười.

 

“Chị ơi, chị cười gì thế?”

 

“Chị ơi, chị có muốn tham gia cùng bọn em không, biết chơi bóng rổ không ạ?”

 

“Chị uống nước không ạ?”

 

Nhạc Nịnh cười, lắc đầu: “Không cần đâu.” Cô nhìn mấy cậu bé này: “Các em còn muốn thi đấu đúng không? Còn không qua đó sao?”

 

Vài người lắc đầu: “Tạm thời không vội.”

 

“Đúng vậy, nghỉ ngơi một lát, bên kia dù sao cũng sẽ thua thôi.”

 

Nhạc Nịnh đối với sự tự tin ở lứa tuổi này của họ tỏ vẻ khâm phục. Cô gật đầu, buồn cười: “Lợi hại vậy à, các em học lớp mấy?”

 

“Bọn em lớp 10 ạ.”

 

“Khó trách.” Chỉ có học sinh lớp 10 mới có thể cuồng vọng như vậy. Nói chung, học sinh lớp 11 sẽ tương đối bình tĩnh hơn một chút, học sinh lớp 12 không có nhiều thời gian chơi bóng, thỉnh thoảng đến cũng chỉ đơn thuần là để rèn luyện sức khỏe, sẽ không có nhiều thời gian ở đây.

 

“Khó trách cái gì vậy chị?” Vài người cười hì hì: “Chị có muốn xem bọn em chơi bóng rổ nữa không ạ?”

 

Nhạc Nịnh liếc nhìn người đàn ông cách đó không xa, gật đầu đồng ý: “Được chứ, chị cổ vũ cho các em.”

 

“Không thành vấn đề.” Các bạn học bên kia đang gọi, vài người chào Nhạc Nịnh rồi chạy qua.

 

Đợi người đi rồi, Chu Nhiên mới không nhanh không chậm đi tới. Anh chẳng nói gì cả, đưa cốc trà sữa đang cầm trong tay cho cô. Trà sữa còn

 

nóng. Tay Nhạc Nịnh vẫn còn hơi lạnh, lúc này ôm lấy ấm áp hơn một chút, rất thoải mái. Cô hỏi: “Vị gì thế ạ?”

 

Chu Nhiên: “Em nếm thử là biết.”

 

Nhạc Nịnh chọc ống hút vào uống một ngụm, cố ý nói: “Em biết rồi.” Cô cầm trà sữa lắc lắc trước mặt Chu Nhiên, mỉm cười nói: “Vị giấm.”

 

“…” Chu Nhiên không nhịn được, đưa tay véo má cô, giọng chua lè: “Nói chuyện với học sinh cấp ba vui lắm à.”

 

“Đương nhiên rồi.” Cô nói: “Anh không phải không biết Nhạc Lạc cũng là học sinh cấp ba sao, em với học sinh cấp ba có siêu nhiều chủ đề để nói.”

 

Chu Nhiên ậm ừ một tiếng, hai tay đút túi đứng bên cạnh cô: “Anh biết.” Anh ngước mắt nhìn về phía những thiếu niên hoạt bát trên sân cách đó không xa, đột nhiên nói một câu: “Hơi hối hận.”

 

“Cái gì?” Nhạc Nịnh kinh ngạc nhìn anh: “Hối hận cái gì?”

 

Chu Nhiên chỉ cười không nói. Nhạc Nịnh nghi ngờ nhìn chằm chằm anh một hồi, lại nhìn những thiếu niên nhiệt huyết trên sân, cô đứng bên cạnh xem thôi mà cũng có thể cảm nhận được sức sống đó của họ. Cấp ba, thật tốt.

 

“Hỏi anh đấy.” Nhạc Nịnh chọc chọc cánh tay anh: “Có phải hối hận hồi cấp ba đã từ chối em không.”

 

“Ừm.”

 

Nhạc Nịnh: “…” Cô há miệng, kinh ngạc nhìn Chu Nhiên: “… Nghiêm túc đó hả?”

 

Chu Nhiên mỉm cười nhìn cô: “Ah có bao giờ đùa giỡn với em?”

 

“Đùa nhiều lắm ấy chứ.” Nhạc Nịnh bắt đầu lật lại chuyện cũ: “Chính anh không nhớ thôi.”

 

Chu Nhiên cười, chủ động nhận lỗi. “Xin lỗi.” Anh vuốt tóc Nhạc Nịnh: “Sau này chuyện quan trọng, tuyệt đối không đùa giỡn với em.”

 

Nhạc Nịnh cười, gật đầu: “Xem là chuyện gì đã.”

 

“Thỉnh thoảng thì được.” Chủ yếu là Chu Nhiên nói chuyện hay nói quá, có đôi khi cô đã tức giận rồi, người này còn trêu chọc mình. Nghĩ vậy, Nhạc Nịnh tỏ vẻ tò mò về anh.

 

“Anh trước kia…” Cô nhìn đôi mắt sâu thẳm của Chu Nhiên, hỏi thẳng: “Anh trước kia có phải quá thẳng nam không, anh bắt em chạy năm km đó, có phải anh nên chạy lại cho em xem không?” Cô nói: “Năm km đó mà đổi thành người khác, sớm đã đá anh đi rồi.” Cô đến giờ vẫn còn nhớ năm km ở sân huấn luyện đó, cùng với đợt huấn luyện đặc biệt sau năm km đó. Sau này Nhạc Nịnh nhớ lại, luôn cảm thấy mình thật sự quá yếu đuối. Đối với Chu Nhiên quá không có điểm mấu chốt, khi đó lại dám để mình chạy năm km, dù là vì danh chính ngôn thuận cùng mọi người tiếp nhận huấn luyện, Nhạc Nịnh cảm thấy anh b**n th**. Đổi lại là nữ sinh cá tính mạnh một chút, tuyệt đối không chấp nhận được.

 

Chu Nhiên cười bất đắc dĩ: “Xin lỗi.” Ý định của anh là tốt, để Nhạc Nịnh rèn luyện nhiều hơn, nhưng hình như phương pháp sai rồi.

 

Nhạc Nịnh hừ hừ hai tiếng: “Tạm tha cho anh, nhưng em rất tò mò—” cô mím môi nhìn Chu Nhiên: “Sau này anh làm sao mà thông suốt vậy?” Loạt hành động sau đó của anh, thiếu chút nữa làm cô tưởng Chu Nhiên bị cái gì đó nhập vào người.

 

Chu Nhiên nghe lời này, dở khóc dở cười. “Thông suốt chỗ nào?” “Tự anh biết.”

Chu Nhiên im lặng một hồi, thấp giọng nói: “Không hẳn là thông suốt.” Khi đó anh thật sự không biết làm sao để hòa hợp với con gái, Chu Nhiên quen biết cực kỳ ít nữ sinh. Trường cảnh sát và trong đội nữ sinh đều là nữ mạnh mẽ… Khi đó anh có một khoảng thời gian, thật sự không biết nên theo đuổi người ta thế nào, nên hòa hợp với cô ra sao. Sau này nói chuyện này với Thẩm Nam, Thẩm Nam cười anh mấy ngày liền.

Cuối cùng nói, không thể dùng cách đối xử với đồng nghiệp và bạn học để đối với Nhạc Nịnh, lúc anh bắt Nhạc Nịnh chạy năm km, có nghĩ tới thật ra thể lực Nhạc Nịnh không tốt như vậy,thật ra cô căn bản không chịu nổi. Hoặc là nói, anh có cân nhắc Nhạc Nịnh có thích hay không. Không thể nói đồng nghiệp bên cạnh anh thích thì chắc chắn Nhạc Nịnh sẽ thích, sở thích hứng thú của mỗi người luôn khác nhau. Anh đang theo đuổi bạn gái, không phải đang hòa hợp với đồng nghiệp. Điểm này Chu Nhiên đương nhiên biết, anh đối với đồng nghiệp trước nay chỉ cho một thái độ, bất kể nam nữ. Chỉ là khi đó thật sự cũng không biết thương hoa tiếc ngọc. Đến sau này bị Thẩm Nam dạy cho mấy bài học, mới thông suốt ra.

 

Đương nhiên, chuyện mất mặt này anh sẽ không nói cho Nhạc Nịnh biết.

 

Nhạc Nịnh đầu mày đè nặng nụ cười, đôi mắt sáng long lanh nhìn anh: “Không hẳn là thông suốt à, chị Túy Túy nói anh gọi điện thoại cho chồng chị ấy cầu cứu, thật không?”

 

Chu Nhiên nhìn nụ cười trong mắt cô, nhưng thật ra không giấu giếm. “Có.”

 

Nhạc Nịnh vui vẻ. Cô cắn ống hút: “Hỏi cái gì thế?” Chu Nhiên liếc cô: “Không hỏi gì cả.”

 

“Không thể nói cho em biết sao?”

 

Chu Nhiên gật đầu: “Tạm thời không thể.” Nhạc Nịnh cạn lời.

Hai người đang nói chuyện, hiệp hai trên sân bóng rổ đã kết thúc. Chu Nhiên ngước mắt nhìn, mấy cậu nam sinh còn định qua bên này lại thấy anh thì chậm lại một chút.

 

“Sao em lại nói chuyện được với họ?”

 

Nhạc Nịnh cười như không cười liếc anh: “Em còn tưởng anh sẽ không hỏi chứ.”

 

Chu Nhiên mặt không biểu cảm.

 

Nhạc Nịnh giải thích đơn giản: “Trận đấu vừa rồi, họ ném một quả bóng qua bên này, qua nhặt bóng thì quen thôi.”

 

“…” Đối với cách làm quen này, Chu Nhiên thật sự có chút cạn lời.

 

Nhạc Nịnh nhìn mấy người đang đi tới, vẫy tay: “Cố lên, chị đi trước nhé.” Vừa dứt lời, cô đã bị Chu Nhiên nắm chặt kéo đi. Nhạc Nịnh cảm nhận được áp suất thấp từ người đàn ông, không nhịn được tự mình cười. Cô cọ cọ cánh tay Chu Nhiên, mỉm cười hỏi: “Sao anh lại hay ghen thế?”

 

Đáp lại cô, chỉ có sự kìm kẹp càng thêm chặt của Chu Nhiên, như muốn hòa tan cả người cô vào máu thịt của anh.

 

Rời khỏi trường học, Nhạc Nịnh đói bụng. “Ăn gì đây?”

 

“Qua bên kia, quán ăn lần trước chúng ta đi ấy, không biết còn mở không.”

 

Chu Nhiên đáp: “Còn.”

 

Nhạc Nịnh nhướng mày: “Sao anh biết?” Chu Nhiên không nói gì, chỉ dùng lực vuốt tóc cô.

 

Hai người qua đó, phần lớn học sinh đã ăn tối xong về trường rồi. Nhạc Nịnh trước kia rất thích ăn cá ở quán này, cá nướng của quán này đặc biệt ngon, vàng giòn rụm, cô đặc biệt thích. Cá nướng, cô không thích chỗ mềm, chỉ thích ăn chỗ nướng cháy cạnh. Tuy Nguyễn Thu vẫn luôn than thở khẩu vị độc đáo của cô, nhưng không có cách nào, Nhạc Nịnh thích.

 

Hai người đi vào, vẫn là ông chủ và bà chủ trước kia. Nhìn thấy Chu Nhiên, còn rất thân quen chào hỏi. “Lại về trường à cháu.”

 

Chu Nhiên gật đầu: “Lâu rồi không gặp ạ.”

 

Bà chủ liếc nhìn Nhạc Nịnh, đột nhiên “Ai” một tiếng nói: “Cháu có phải cũng là học sinh trường này không?”

 

Nhạc Nịnh sững sờ, bất ngờ hỏi: “Bác còn nhớ ạ?”

 

Bà chủ nhìn cô chằm chằm hồi lâu, gật đầu nói: “Nhớ chứ nhớ chứ, xinh đẹp thế này bác đều nhớ.”

 

Nhạc Nịnh cười. Bà chủ nói: “Các cháu trước kia là một nhóm người, sáu người thường xuyên qua đây đúng không?”

 

Nhạc Nịnh gật đầu: “Đã đến vài lần ạ.”

 

Bà chủ cười nói: “Mấy đứa các cháu đều xinh đẹp, bác ấn tượng sâu sắc lắm.” Nghe vậy, Nhạc Nịnh thật sự cảm thấy kinh ngạc. Nhiều năm như vậy, nhiều học sinh như vậy, thế mà vẫn còn nhớ.

 

Bà chủ nhìn hai người: “Hóa ra các cháu vẫn còn bên nhau à.” Nhạc Nịnh: “… A?”

Bà chủ đưa thực đơn cho hai người, cười nói: “Khi đó đã thấy hai đứa là một đôi tình nhân yêu sớm rồi.”

 

“…” Nhạc Nịnh hơi ngượng, liếc nhìn người đàn ông đối diện.

 

Chu Nhiên rất bình tĩnh gật đầu: “Vâng, bọn cháu bây giờ vẫn vậy ạ.”

 

Nhạc Nịnh: “…” Cô rất muốn hỏi một chút… Đội trưởng Chu – từ khi nào anh lại mặt dày như vậy.

 

Gọi món xong, Nhạc Nịnh đá nhẹ anh dưới gầm bàn. Chu Nhiên ngước mắt nhìn cô, vẻ mặt nghi hoặc: “Sao thế?”

 

Nhạc Nịnh nghiến răng: “Anh trước kia có quay lại quán này à?” “Ừm.”

“Anh nói gì với bà chủ thế?” Nhạc Nịnh nghiến răng: “Cái gì mà chúng ta còn ở bên nhau.”

 

Chu Nhiên cười khẽ, bình tĩnh nói: “Có lẽ bà chủ khi đó đã cảm thấy chúng ta giống một đôi rồi.”

 

Nhạc Nịnh: “Anh xem em có tin không?”

 

Trong mắt Chu Nhiên hiện lên ý cười: “Tin chứ.”

 

Nhạc Nịnh cạn lời. “Em không tin.” Cô nhìn Chu Nhiên: “Sau này anh còn quay lại làm gì?” Cô nhìn quanh một vòng, quán ăn đã được trang trí lại, nhưng phần lớn nơi vẫn giữ lại phong cách thiết kế ban đầu, rất có ý tứ. Tuy trông cũ kỹ, nhưng lại khiến người ta có cảm giác hoài niệm.

 

Chu Nhiên rót cho cô một ly nước ấm, đưa cho cô: “Ủ ấm tay.”

 

Nhạc Nịnh nhận lấy: “Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của em đâu.” Chu Nhiên bất đắc dĩ: “Quay lại nhìn vài lần.”

Nhạc Nịnh nhìn chằm chằm biểu cảm của anh hồi lâu, đột nhiên có một nghi ngờ. Cô nhìn cốc nước ấm đang cầm trong tay, hít sâu một hơi hỏi: “… Anh khi đó, không lẽ là quay về hoài niệm à?”

 

Chu Nhiên nhấp một ngụm nước ấm, hơi nóng miệng. Anh đáp một tiếng, thật ra cũng không sợ trả lời. “Coi như đúng, cũng không đúng đi.” Anh nói: “Anh cũng không tốt đẹp như em nghĩ đâu.” Anh nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: “Đúng là đã quay lại vài lần, cũng từng nghĩ liệu có thể tình cờ gặp được em không, nhưng không phải kiểu ngày nào cũng qua đây tình cờ gặp, chờ em đâu, không đến mức như vậy.” Đó không phải tính cách của Chu Nhiên.

 

Anh đúng là đã quay lại vài lần, nói thế nào nhỉ, thường là lúc không có việc gì, thỉnh thoảng sẽ nhớ đến chuyện hồi cấp ba, bất giác liền đi đến bên này. Chu Nhiên ban đầu không thích ăn cá lắm, nhưng Nhạc Nịnh

 

thích. Khi đó Nguyễn Thu và Quý Sơ Sơ đặc biệt chiều cô, dù sao tuổi cũng nhỏ hơn một chút, cho nên ăn gì, về cơ bản đều là theo ý Nhạc Nịnh. Nhạc Nịnh thích ăn cá, Nguyễn Thu và Quý Sơ Sơ luôn đi ăn cá cùng. Dẫn đến Chu Nhiên và Lục Gia Tu khi đó ăn cơm cùng họ,bữa nào ăn cũng là cá. Có mấy lần Lục Gia Tu còn từ chối lời mời ăn cơm cùng của Nguyễn Thu vì không muốn ăn cá. Đương nhiên, đây là Chu Nhiên sau này mới nghe nói.

 

Anh khi đó cũng không thích lắm, nhưng sau này ăn nhiều lần, xem Nhạc Nịnh ăn ngon lành như vậy, Chu Nhiên đối với cá cũng sinh ra lòng hiếu kỳ. Thứ nhiều xương, ăn lại phiền phức này, rốt cuộc có gì ngon. Sự thật chứng minh, đúng là không tồi. Sau này, anh cũng thích. Thỉnh thoảng bạn bè hỏi ra ngoài ăn cơm ăn gì, Chu Nhiên về cơ bản đều trả lời ăn cá. Giống như là thói quen hình thành từ khi đó, đến sau này, ngay cả Tạ Vi cũng biết đội trưởng Chu không có sở thích nào khác, chỉ thích ăn cá.

 

Anh nghĩ về chuyện quá khứ, cười cười: “Chỉ là vô tình đi đến đây, sau đó vào ăn bữa cơm.”

 

Nhạc Nịnh gật đầu, “Em hiểu rồi.” Có khả năng là cảm xúc dẫn lối, sau đó đi đến nơi này, rồi lại vào ăn bữa cơm. Lúc ăn cơm nghĩ đến quá khứ, thậm chí có thể sẽ nghĩ xa hơn, liệu có thể ở màn ảnh, ở ngoài cửa hàng, đột nhiên gặp được người mình đang nghĩ đến không. Nếu đổi lại là cô, chắc chắn cũng sẽ như thế.

 

Chu Nhiên “Ừm” một tiếng, vừa định nói gì đó, nhân viên phục vụ liền mang cá nướng lên, nóng hổi, mùi hương thơm phức. Nhạc Nịnh chỉ cần ngửi thôi đã thấy đói rồi.

 

Chu Nhiên nhìn bộ dạng đó của cô, cười thành tiếng: “Đừng vội.” “Em lâu lắm rồi không ăn.”

Chu Nhiên đáp: “Giờ đang nóng.”

 

Nhạc Nịnh đợi hai phút, không nhịn được xuống tay. Chu Nhiên nhìn bộ dạng vui vẻ của cô, tâm trạng bất giác tốt lên vài phần.

 

“Ngon quá.”

 

Chu Nhiên gật đầu: “Vậy ăn nhiều một chút.”

 

“Vâng.” Nhạc Nịnh lúc ăn hoàn toàn không để ý đến Chu Nhiên, Chu Nhiên cũng không tức giận, nhìn vẻ mặt thỏa mãn của cô, bản thân cũng bất giác thỏa mãn. Thích một người, cô làm gì cũng có thể kéo theo cảm xúc của anh.Suy nghĩ của anh bị cô tác động, giống như một sợi dây vô hình, nối liền với nhau.

 

Ăn tối xong, Nhạc Nịnh no bụng đi ra. Cả người cô lười biếng dựa vào cánh tay Chu Nhiên, như muốn treo lên đó. “No căng bụng.”

 

Chu Nhiên nghĩ đến những thứ cô vừa ăn, có chút đau đầu. “Thích đến vậy à?”

 

“Thích chứ.” Nhạc Nịnh nói: “Đây không phải lâu lắm rồi không ăn sao, nhất thời em ăn đến mười hai phần no.” Ở nhà, cô thường ăn bảy tám phần no là đủ rồi, kết quả tối nay… cô ăn hai bát cơm, còn giải quyết hết con cá đó.

 

Chu Nhiên đau đầu. “Về nhà uống chút thuốc tiêu hóa.” “Vâng.”

“Lạnh không?” “Lạnh.”

 

Chu Nhiên cúi đầu nhìn cô: “Lần sau còn mặc ít như vậy nữa không?”

 

Nghe vậy, Nhạc Nịnh trừng lớn mắt nhìn anh: “Chu Nhiên, anh không học một hiểu mười àrồi.”

 

“Học một hiểu mười gì?”

 

Nhạc Nịnh nói: “Lúc em nói lạnh, anh nên cởi áo khoác trên người anh ra cho em.” Cô hùng hồn nói: “Chứ không phải hỏi em, lần sau còn mặc ít như vậy sao, thẳng nam.”

 

Chu Nhiên bị cô làm cho bật cười. Anh gật đầu, nghiêm túc nói: “Nhưng anh cũng lạnh.”

 

Nhạc Nịnh bĩu môi: “Ồ.” Cô hừ hừ hai tiếng, chọc mặt Chu Nhiên nói: “Tổng tài bá đạo người ta luôn làm như vậy.”

 

“Em không mặc áo phao.”

 

Nhạc Nịnh: “… Áo phao xấu quá.”

 

Chu Nhiên: “Không xấu.” Anh cúi đầu, hôn lên má Nhạc Nịnh: “Em mặc đẹp mà.”

 

Nhạc Nịnh liếc anh: “Có phải muốn nói em mặc gì cũng đẹp không?”

 

Chu Nhiên gật đầu: “Đây là sự thật.” Dáng người Nhạc Nịnh vốn đã đẹp, mặc gì cũng đẹp, đây là sự thật. Ít nhất trong mắt Chu Nhiên là như thế.

 

Nhạc Nịnh bị lời anh nói làm cho lòng hoa nở rộ. Nhưng vẫn còn dỗi dỗi. “Anh muốn cho em một bài học đúng không, để em lần sau mặc áo

 

phao?” Cô lườm Chu Nhiên: “Em biết tỏng tâm tư của anh rồi.” Chu Nhiên cười khẽ: “Biết rồi còn không sửa?”

“Không muốn sửa.” Nhạc Nịnh rất làm mình làm mẩy: “Áo dạ trông gầy, lại còn đẹp.”

 

Chu Nhiên: “…” Anh cười khẽ, cúi đầu chạm nhẹ môi cô, giọng nói trầm khàn đáp lời: “Biết rồi.”

 

“Hửm?”

 

Chu Nhiên nói: “Tuy anh cũng lạnh, nhưng cởi áo cho bạn gái mặc, anh vẫn vui lòng.” Giọng nói vừa dứt, Chu Nhiên cởi áo khoác trên người ra, khoác lên cho Nhạc Nịnh.

 

“Đừng đừng đừng.” Lần này đến lượt Nhạc Nịnh căng thẳng. “Em không cần.” Cô nhìn chiếc áo mỏng bên trong của Chu Nhiên, sốt ruột nói: “Anh tự mặc đi, em chỉ đùa với anh thôi.” Cô nhìn Chu Nhiên, nghiêm túc nói: “Phụ nữ làm mình làm mẩy, anh đừng có thật sự làm theo.”

 

“…” Chu Nhiên nương theo ánh đèn đường nhìn cô: “Anh không lạnh, vừa rồi trêu em thôi.”

 

“Vậy cũng không được.” Nhạc Nịnh hùng hồn từ chối: “Anh tự mặc vào đi, em không cần.” Cô liếc nhìn: “Nhanh lên, anh mà không mặc em sẽ giận đấy.”

 

Chu Nhiên: “…” Anh lắc đầu, khoác áo lên cho Nhạc Nịnh: “Vào trong xe đi.” Thay vì hai người đứng chịu lạnh bên ngoài, quay lại xe sẽ tốt hơn.

 

“Đúng vậy.” Chờ lên xe, Nhạc Nịnh đột nhiên bị hành vi vừa rồi của mình làm cho bật cười. “Chúng ta có phải ngốc không?”

 

Chu Nhiên: “…” Anh không thừa nhận.

 

Nhạc Nịnh cảm nhận được điều hòa trong xe, khó hiểu nói: “Cho nên tại sao vào mùa đông mọi người lại muốn cùng nhau đi dạo phố, lạnh chết á.”

 

Chu Nhiên nhướng mày, cho một đáp án không chắc chắn: “Lãng mạn chăng?”

 

Nhạc Nịnh: “… Lãng mạn nhưng lạnh buốt, đúng là rất có ý tứ.”

 

Trong lúc nói chuyện, cô vừa lúc quay đầu nhìn về phía Chu Nhiên. Chu Nhiên cũng trùng hợp đang nhìn cô. Hai người bốn mắt giao nhau, ánh đèn trong xe lờ mờ, có phần ái muội.

 

Mắt Nhạc Nịnh khẽ chớp, còn chưa kịp chủ động, Chu Nhiên đã cúi người hôn xuống.

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment