“Anh có căng thẳng không?”
Nhạc Nịnh liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, cô có thể cảm nhận rõ ràng Chu Nhiên dường như tập trung lái xe hơn một chút.
“Hả?”
Chu Nhiên không nghe rõ, nghiêng đầu nhìn cô. Nhạc Nịnh bật cười.
Cô cong môi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không có gì, con đường này không phải đường về nhà em.”
Chu Nhiên bình tĩnh đáp: “Ừm, anh đi mua ít đồ.” “……”
Nhạc Nịnh dở khóc dở cười, định từ chối, nhưng nghĩ đến tính cách của Chu Nhiên, cô lại thấy thôi kệ.
Người đàn ông này làm gì cũng suy nghĩ rất chu đáo, anh sẽ không cho phép lần đầu đến nhà cô mà đi tay không.
Đột nhiên, Nhạc Nịnh nghĩ tới một chuyện.
Hai người họ… chẳng hiểu vì lý do gì mà chuyện yêu đương này lại quen thuộc đến thế, dù là gặp mặt phụ huynh hay chuyện khác, dường như chẳng có dấu hiệu báo trước, nhưng lại diễn ra vô cùng tự nhiên.
Nếu là người khác, có lẽ hôm nay đã từ chối rồi.
Nhưng Chu Nhiên chỉ ngẩn người vài giây rồi lại mặt không đổi sắc muốn đi mua đồ, đến gặp ba cô.
Nhạc Nịnh nghĩ vậy, khẽ cong môi cười. “Nghĩ gì thế?”
“Không có gì.”
Nhạc Nịnh lấy bình giữ nhiệt bên cạnh uống một ngụm nước: “Chỉ là cảm thấy rất vui.”
Cô nhìn bình giữ nhiệt trong tay, chẳng biết từ khi nào, mỗi lần ngồi xe, bên cạnh Nhạc Nịnh luôn có một cái bình giữ nhiệt.
Cô nhớ lần đầu tiên hình như không có. “Cái cốc này của anh, là gần đây mới để à?” Chu Nhiên liếc nhìn: “Ừm, có nóng không?” “Không nóng.”
Nhạc Nịnh nghĩ ngợi: “Anh lấy lúc ra ngoài à?” Chu Nhiên cười: “Đúng vậy, quên rồi sao?” “…… Em không để ý.”
Hai người đến trung tâm thương mại, Chu Nhiên nhìn cô: “Đợi anh trong xe nhé?”
Nhạc Nịnh suy nghĩ vài giây, gật đầu: “Được.” Với tình hình này, cô không tiện xuống xe.
Dù cô không quá nổi tiếng, nhưng với tình hình trên mạng hiện tại, Nhạc Nịnh cũng không chắc mình có bị chụp lén, bị nhận ra hay không.
Cô không thể gây thêm phiền phức cho Chu Nhiên được. Nghĩ vậy, Nhạc Nịnh ngồi một mình trong xe.
Cô nhìn chằm chằm điện thoại một lát, vẫn không nhịn được lại đăng nhập Weibo.
Lúc đăng nhập lại, hot search ban đầu của Nhạc Nịnh đã thay đổi, biến thành thân phận tiểu thư tập đoàn Quân Duy lộ diện, lại còn là beauty blogger nổi tiếng.
Màn lộ thân phận này quá đúng lúc.
Cho mọi người xem cái gì gọi là không làm streamer tử tế thì phải về nhà kế thừa gia sản.
Fan lúc này thật sự cảm thấy hả hê, khiến những kẻ kia điên cuồng tự vả vào mặt mình.
Nhạc Nịnh nhận được không ít tin nhắn, có người an ủi cô, cũng có người hỏi cô có muốn lên tiếng đáp lại không.
Cô nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn đăng một bài Weibo.
@ChanhNhạcNịnhV: Không ngờ lại lên hot search theo cách này, cảm ơn mọi người nhé. Môi trường mạng luôn phức tạp, điều này tôi vẫn luôn biết, nhưng không ngờ mình lại có nhiều “phốt” đến vậy? Đương nhiên, đối với những lời bịa đặt vô căn cứ đó, phía tôi đã mời luật sư, sẽ có luật sư đi theo quy trình bình thường, mỗi câu bạn nói ra đều sẽ trở thành bằng chứng trước tòa.
Còn về thân phận, tôi chưa bao giờ che giấu, nhưng cũng thật sự không cần thiết phải nói cho mọi người biết, tôi là con nhà ai, thế chẳng phải
hơi ngốc sao?
Dù là Quân Duy hay ai khác, đó đều là thành quả phấn đấu của ba mẹ tôi, của các bậc tiền bối, tôi có việc mình thích, tôi chuyên tâm làm, không thẹn với lòng.
Đồng thời, cũng cảm ơn sự ủng hộ của các fan, sau này vẫn sẽ livestream, nhưng tôi khá tùy hứng, nên về cơ bản cũng theo tâm trạng của mình, mọi người thích thì vào xem nhiều, không thích thì không xem, cuộc sống nên vui vẻ một chút.
Cuối cùng, cảm ơn mọi người đã lên tiếng vì tôi, và, tôi có bạn trai rồi, một người tôi thích từ hồi cấp ba, không có những mối quan hệ linh tinh khác, thân phận anh ấy đặc biệt, tôi không muốn kéo anh ấy vào chuyện này, cũng hy vọng các cư dân mạng có thể hiểu, soi mói tôi thì được, nhưng anh ấy thì không tiện, cảm ơn.
Weibo của Nhạc Nịnh vừa đăng lên, liền có không ít fan hóng chuyện nhanh chóng vào bình luận.
【 Hu hu hu hu Chanh ngầu quá! 】
【 A a a a a một beauty blogger không làm tử tế là phải về nhà kế thừa gia sản, xin chị hãy làm livestream tử tế được không, đừng về nhà kế thừa gia sản! 】
【 A a a a a a a cuối cùng chị cũng lên tiếng rồi. 】
【 Đợi mãi a, tôi còn tưởng Chanh không đăng Weibo nữa chứ. 】
【 Trời ơi!!! Chỉ có tôi chú ý đoạn cuối thôi sao, người thích từ hồi cấp ba?! Trời ơi, đây là yêu sớm từ cấp ba sao? 】
【 Không không không, chắc chắn không yêu sớm, có khi là hồi cấp ba Chanh thầm thích người ta, năm ngoái Chanh còn nói mình độc thân mà.
】
【 Vãi chưởng!! Chanh còn phải yêu thầm người khác á?! 】
【 Xinh đẹp như Chanh, tại sao phải yêu thầm!! Chị nên trực tiếp tấn công luôn chứ! 】
【…… Nói nhỏ nè, tôi là bạn cùng trường cấp ba của Chanh, chị ấy không phải yêu thầm, mà là theo đuổi công khai, nhưng anh chàng đó là đàn anh khóa trên của tụi tôi, anh ấy cũng rất lợi hại……】
【?????? 】
【 Mọi người chú ý, không được soi mói bạn trai của Chanh nhà chúng ta! Xóa hết mấy cái thông tin bóc mẽ thân phận người ta đi cho tôi. 】
【 Thích từ cấp ba đến giờ á, cảm giác như cả tấn đường nhét vào miệng tôi vậy. 】
……
Chu Nhiên vừa nhờ Thẩm Nam và Lục Gia Tu giúp mua đủ đồ xong, điện thoại liền rung lên.
Anh cúi đầu nhìn, lại là Lục Gia Tu gọi tới. “Chuyện gì.”
Lục Gia Tu cất giọng châm chọc: “Thế là tôi hết giá trị lợi dụng rồi à?” Chu Nhiên: “……”
Lục Gia Tu chậc chậc hai tiếng, hạ giọng nói: “Chỉ là thông báo cho cậu một tiếng, bạn gái cậu đăng Weibo rồi đấy.”
Chu Nhiên ngẩn ra, rồi cười hiểu rõ: “Sau đó thì sao?”
Lục Gia Tu: “Xem mà tôi chua lòm cả người, hai người có thể đừng phát cẩu lương như vậy được không?”
Chu Nhiên còn chưa kịp xem, buồn cười nói: “Cậu có thể không xem.” “……”
Lục Gia Tu không nói gì: “Tôi chỉ đến nhắc nhở cậu, Nhạc Nịnh nói không cho cư dân mạng soi mói thân phận cậu, vậy những thông tin bị lộ ra đó, tôi cho người xóa nhé?”
“Ừm, hạ nhiệt độ xuống đi, không thích hợp.” “Hiểu rồi.”
Lục Gia Tu nghe xong, vẫn không nhịn được hỏi một câu: “Tôi muốn phỏng vấn cậu chút.”
“Nói đi.”
Chu Nhiên vừa đi ra ngoài vừa trả lời.
Lục Gia Tu nhướng mày, trêu chọc nói: “Hồi cấp ba không đồng ý Nhạc Nịnh, có phải hối hận xanh cả ruột không?”
“……”
Cúp điện thoại Lục Gia Tu, Chu Nhiên mở Weibo ra xem. Quả nhiên thấy được bài đăng mới của Nhạc Nịnh.
Khi nhìn thấy dòng chữ “người thích từ hồi cấp ba”, mắt Chu Nhiên lóe lên, anh trầm ngâm vài giây, lại gửi một tin nhắn cho Lục Gia Tu.
Lục Gia Tu: 【??? Cậu thật sự coi tôi là osin à? 】
Chu Nhiên: 【 Cậu không phải sao? 】
Lục Gia Tu: 【……】
Anh ta kiếp trước chắc chắn đã nợ những người này.
Cửa xe mở ra, Nhạc Nịnh quay đầu nhìn người vừa bước vào. “Anh mua những gì thế?”
“Đồ bình thường thôi.”
Chu Nhiên cúi đầu nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: “Chán không?” Nhạc Nịnh cười, cất điện thoại: “Sao lại chán được?”
Chu Nhiên cúi đầu, ánh mắt nóng rực nhìn cô chăm chú: “Vừa nãy làm gì đấy?”
Nghe vậy, Nhạc Nịnh đột nhiên có chút ngượng ngùng.
Cô khẽ chớp mắt, lí nhí: “Không làm gì cả, chỉ xem Weibo chút thôi.” Chu Nhiên nhướng mày.
Anh nhìn chằm chằm cô gái nhỏ bên cạnh một lúc, đột nhiên đưa tay ấn lên đôi môi mềm mại của cô, lòng bàn tay lập tức dính một chút gì đó.
Yết hầu Chu Nhiên khẽ trượt, nhìn cô hỏi: “Tô son môi không khó chứ?”
Mi mắt Nhạc Nịnh run lên, nhận ra anh muốn làm gì, cô khẽ đáp một tiếng.
“Cũng… cũng được.”
Lời vừa dứt, Chu Nhiên liền cúi người hôn xuống.
Son môi hôm nay của cô mang theo hương đào mật, đặc biệt dễ ngửi, Chu Nhiên cạy mở hàm răng cô, luồn vào.
Son môi hoàn toàn bị lem ra.
Không chỉ son môi của Nhạc Nịnh bị lem, mà trên môi Chu Nhiên cũng dính một chút đỏ hồng.
Má cô ửng hồng, tóc tai rối bù.
Đôi môi hai người đỏ mọng, như vừa được thứ gì đó tưới nhuần.
Chu Nhiên khẽ lùi ra một chút, nhìn bộ dạng nhắm chặt mắt của cô, ánh mắt tối lại, giọng nói trầm khàn: “Nhạc Nịnh.”
Nhạc Nịnh mở mắt, vừa định nói gì đó, Chu Nhiên lại lần nữa cúi đầu hôn xuống.
Lần này cô chắc chắn rồi.
Chu Nhiên nhất định đã thèm muốn đôi môi cô từ rất lâu rồi. Khó trách.
Nhạc Nịnh đột nhiên nhớ lại rất lâu trước kia, mỗi lần cô trang điểm xong ra ngoài, Chu Nhiên luôn sẽ nhìn chằm chằm môi cô rất lâu.
Lúc đó không thấy lạ, đến bây giờ, cuối cùng cô cũng phá án được rồi.
……
Nhạc Nịnh tìm giấy ướt trong túi, lau mặt cho Chu Nhiên.
Trên giấy ướt toàn là son môi của cô, mặt Nhạc Nịnh đỏ bừng, không biết là xấu hổ hay căng thẳng.
Cô nhìn gương mặt Chu Nhiên, đột nhiên có chút ngượng ngùng.
“Chu Nhiên.” “Hửm?”
Chu Nhiên nhắm mắt lại, mặc cô nghịch ngợm mình. Nhạc Nịnh mím môi, nhìn anh: “Có phải anh…”
“Gì cơ?”
Chu Nhiên mở mắt nhìn cô.
Nhạc Nịnh suy nghĩ vài giây, lắc đầu: “Không có gì, được rồi.”
Cô tự mình dặm lại son môi, thúc giục: “Đi mau đi mau, lát nữa ba em chắc chắn sẽ mắng em.”
“……”
Hai người đến nhà họ Đường, trễ hơn nửa tiếng so với dự tính.
Đường Quang Viễn thấy Nhạc Nịnh vào nhà, vừa định huấn người, thì thấy người đàn ông phía sau cô.
Ông đã lướt Weibo thấy rồi, còn tiện thể biết được thân phận của Chu Nhiên.
“Nịnh Nịnh.”
Sắc mặt Đường Quang Viễn không tốt lắm, gọi một tiếng: “Qua đây cho ba.”
Nhạc Nịnh: “…… Dạ.”
Cô không nhúc nhích, chỉ vào người bên cạnh: “Ba, đây là bạn trai con, Chu Nhiên.”
Chu Nhiên nhìn về phía Đường Quang Viễn, đưa tay ra: “Chào bác, cháu là Chu Nhiên.”
Đường Quang Viễn nhìn người thanh niên hơi cúi người trước mặt, muốn kiêu ngạo một chút, nhưng bị Nhạc Nịnh lườm một cái, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đưa tay ra.
“Chào cậu.”
Thái độ không nóng không lạnh. Chu Nhiên chẳng hề bất ngờ.
Nhạc Nịnh thì có chút không vui, vừa định nói gì đó, lòng bàn tay đã bị Chu Nhiên khều nhẹ.
Đường Quang Viễn nhìn tương tác của đôi trẻ, chỉ cảm thấy đau lòng. Con gái ông nuôi hơn hai mươi năm, cứ thế bị người ta lừa đi rồi?!
Mà còn là từ hồi cấp ba!!
Nghĩ đến đây, Đường Quang Viễn chỉ muốn biểu diễn một màn xỉu tại chỗ.
Ông cố nhịn, bảo hai người ngồi xuống.
“Nịnh Nịnh, có muốn ăn gì không, để dì giúp việc chuẩn bị.” Nhạc Nịnh khẽ đảo mắt: “Con không cần.”
Cô nhìn Đường Quang Viễn: “Hôm nay ba nghỉ ở nhà à?”
Tuy là ngày nghỉ, nhưng theo hiểu biết của Nhạc Nịnh về Đường Quang Viễn, người này đáng lẽ phải ở công ty mới đúng.
Nghĩ vậy, Nhạc Nịnh lập tức căng thẳng. “Có phải ba không khỏe chỗ nào không?”
“Không có không có.” Đường Quang Viễn buồn cười nhìn cô: “Khỏe lắm, hôm nay tự cho mình nghỉ một ngày thôi.”
“…… Ồ.”
Nhạc Nịnh nghi ngờ nhìn chằm chằm ông vài lần, rồi gật đầu.
Đường Quang Viễn nhìn sang người bên cạnh: “Chu Nhiên đúng không?”
Chu Nhiên gật đầu.
Đường Quang Viễn nhìn chằm chằm người thanh niên trước mặt một lúc, không thể không nói ngoại hình quả thực không tệ, chỉ là nghề nghiệp này hơi nguy hiểm.
Tâm tư của ba mẹ đều giống nhau, cảnh sát quá nguy hiểm, thường xuyên phải lo lắng.
Đương nhiên, điểm quan trọng hơn lại nằm ở chỗ khác.
Đường Quang Viễn nhìn hai người, “Nịnh Nịnh, con có bạn trai từ khi nào mà không nói với ba?”
Nhạc Nịnh: “…… Cũng được một thời gian rồi, con quên mất.” Đường Quang Viễn: “???”
Ông trừng mắt nhìn Nhạc Nịnh: “Quên?” Nhạc Nịnh bật cười: “Không phải.”
Cô bất lực: “Ba, con lớn từng này rồi, có bạn trai còn phải báo cáo trước với ba sao?”
Đường Quang Viễn lạnh mặt: “Con nói xem.” Nhạc Nịnh: “……”
Cô cảm thấy không cần thiết.
Im lặng một hồi, Đường Quang Viễn nhìn về phía Chu Nhiên: “Cậu theo tôi lên thư phòng một chuyến.”
“……” “Ba.”
Chu Nhiên buồn cười nhìn cô, vỗ nhẹ đầu cô: “Không sao đâu.” Đường Quang Viễn đắc ý nhìn Nhạc Nịnh.
Chu Nhiên chỉ cảm thấy cách hai ba con ở chung khá buồn cười, khẽ cong môi, an ủi Nhạc Nịnh.
Vào thư phòng, Đường Quang Viễn đi thẳng vào vấn đề: “Cảnh sát Chu đúng không?”
Chu Nhiên ngẩn ra, nhận ra sự thay đổi của Đường Quang Viễn. Anh gật đầu: “Gọi cháu là Chu Nhiên được rồi ạ.”
Đường Quang Viễn nhìn anh, chỉ tay: “Ngồi đi.” “Cảm ơn bác.”
Đường Quang Viễn nghi ngờ nhìn chằm chằm anh một lát: “Nhạc Nịnh nhà chúng tôi rất tùy hứng, chắc thêm phiền phức cho cậu rồi nhỉ.”
“Không có ạ.”
Chu Nhiên mặt không đổi sắc nói: “Nhạc Nịnh rất ngoan.”
Đường Quang Viễn: “……”
Sao ông không thấy Nhạc Nịnh ngoan chút nào thế!! Con bé này nghịch như quỷ.
Ông nhìn người đàn ông điềm tĩnh như mây gió, nghiến răng nói: “Vậy sao, Chanh nhà chúng tôi cái gì cũng không biết, cứ như trẻ con ấy, rất dễ gây phiền toái cho người khác.”
“Không có đâu ạ.”
Chu Nhiên cười nhạt nói: “Em ấy rất hiểu chuyện, bây giờ còn biết nấu cơm nữa.”
“Cái gì?”
Đường Quang Viễn trừng mắt nhìn Chu Nhiên: “Nó học nấu cơm khi nào?”
Chu Nhiên: “?”
Đường Quang Viễn giận dữ nói: “Con nhóc này trước nay chưa từng nói, tôi còn chẳng nỡ để nó vào bếp, cậu dám bảo nó――”
Nói đến nửa chừng, Đường Quang Viễn nghẹn lời.
Ông kinh ngạc nhìn Chu Nhiên: “Cậu còn ăn cơm nó nấu rồi?” “……”
Chu Nhiên muộn màng nhận ra.
Có phải anh đã nói sai gì rồi không?
Anh hoang mang vài giây, nhìn Đường Quang Viễn đang nổi giận trước mắt, đột nhiên cảm thấy những gì Lục Gia Tu và Thẩm Nam nói đều không đúng.
Điểm chú ý của ông bố vợ này, không giống người khác.
Không đợi Chu Nhiên phản ứng, Đường Quang Viễn đột nhiên chuyển chủ đề.
“Tôi hỏi cậu, hồi cấp ba Nịnh Nịnh tỏ tình với cậu, có phải bị cậu từ chối không?”
Chu Nhiên: “……”
Tốt lắm, anh xác định rồi, ông bố vợ này thật sự khác biệt với những ông bố vợ khác.
------oOo------