Có một thoáng, Chu Nhiên cảm thấy Nhạc Nịnh và Đường Quang Viễn đúng là ba con, hỏi những vấn đề y hệt nhau.
Anh ngẩn người vài giây, dường như mọi sự chuẩn bị tâm lý ban đầu đều trở nên vô dụng.
Chu Nhiên thoáng hoang mang, gật đầu: “Xin lỗi bác.”
Đường Quang Viễn nhìn anh chằm chằm: “Tại sao lúc đó cậu lại từ chối Nịnh Nịnh nhà chúng tôi?”
Chu Nhiên nghẹn lời.
Anh trầm ngâm vài giây, thấp thỏm đưa ra một đáp án không chắc chắn: “… Yêu sớm hồi cấp ba không tốt lắm.”
Đường Quang Viễn đập bàn, trừng mắt giận dữ nhìn anh: “Nói rất đúng!”
“……” “???”
Vài giây sau, Đường Quang Viễn mới nhận ra mình vừa làm gì.
Sắc mặt ông hơi xấu hổ, ho khan một tiếng nói: “Thế đại học thì sao?” Chu Nhiên nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Đường Quang Viễn liếc anh một cái: “Cậu đừng nói là, lên đại học Nhạc Nịnh không thích cậu nữa nhé.”
Chu Nhiên lắc đầu: “Không có ạ.”
Anh chỉ đang suy nghĩ, không biết nên nói thế nào.
Đường Quang Viễn trở lại bình thường, thở dài nói: “Nịnh Nịnh nhà chúng tôi ấy mà, thích một thứ gì hay một việc gì, luôn rất cố chấp.”
Tính cách Nhạc Nịnh giống hệt mẹ nó, đặc biệt đặc biệt cố chấp. Chu Nhiên nghe vậy, lồng ngực thắt lại, cũng gật gù: “Cháu biết.”
Đường Quang Viễn nhìn anh một lát, lúc này mới thu lại tâm tư, nghiêm túc trò chuyện với Chu Nhiên.
……
Nhạc Nịnh nhìn chằm chằm cầu thang một lúc, lại nhìn đồng hồ. Đã hai mươi phút rồi, hai người kia vẫn chưa có động tĩnh gì.
Cô trầm tư giây lát, không nhịn được đi về phía cầu thang.
Cô ghé vào cửa nghe ngóng, nhưng hiệu quả cách âm của thư phòng quá tốt, chẳng nghe thấy gì cả.
Điều duy nhất chắc chắn là Đường Quang Viễn không ra tay, cũng không tức giận.
Cô băn khoăn vài giây, vừa định gõ cửa thì cửa đã bị người bên trong kéo ra.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Chu Nhiên cong môi, nhìn cô.
Còn chưa kịp nói chuyện, sau lưng đã truyền đến giọng quở trách của Đường Quang Viễn: “Nhạc Nịnh! Sao con lại ở đây?”
Nhạc Nịnh: “……”
Cô chớp chớp mắt, mặt không đổi sắc nói dối: “Con chỉ là nhớ ba, lên xem ba thế nào, ba có muốn uống trà không ạ?”
“……”
Chu Nhiên khẽ cười thành tiếng, bị Nhạc Nịnh lườm một cái.
Đường Quang Viễn từ phía sau đi ra, liếc cô một cái: “Con nghĩ ba tin sao?”
Nhạc Nịnh nhún vai.
Đường Quang Viễn nhìn hai người, xua tay nói: “Tối nay ở lại ăn cơm rồi hẵng đi.”
Chu Nhiên gật đầu: “Vâng ạ, làm phiền bác rồi.”
Mắt Nhạc Nịnh sáng lên, tầm mắt dừng lại trên người họ.
Lợi hại, chỉ nửa tiếng công phu mà đã có thể ở lại ăn cơm, nghĩ vậy, cô liếc cho Chu Nhiên một ánh mắt đầy ẩn ý.
Chu Nhiên suýt nữa không nhịn được, lại bật cười.
Đợi Đường Quang Viễn xuống lầu, Nhạc Nịnh mới đưa tay chọc chọc vào ngực anh, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh nói gì với ba em thế? Vậy mà
lại giữ anh ở lại ăn cơm.”
Chu Nhiên dở khóc dở cười, xoa đầu cô hỏi: “Trong ấn tượng của em, ba em hung dữ vậy sao?”
Nhạc Nịnh nghĩ nghĩ: “Thật ra cũng ổn, nhưng thái độ của ba em với mấy bạn nam tơ tưởng em luôn không tốt lắm.”
“Bạn nam tơ tưởng em?”
Chu Nhiên nghiền ngẫm ý tứ trong lời nói này, nhỏ giọng hỏi: “Có rất nhiều bạn nam từng về nhà gặp ba em rồi à?”
“……”
Nhạc Nịnh bất giác tự đào hố chôn mình.
Cô trừng mắt nhìn Chu Nhiên: “Không phải, em không có ý đó.”
Dưới ánh mắt chăm chú của Chu Nhiên, Nhạc Nịnh yếu ớt nói: “… Nhưng đúng là có người từng đến nhà em.”
Chu Nhiên nhướng mày, ra hiệu cô nói tiếp. Nhạc Nịnh đời nào chịu nói tiếp.
Cô dỗi dỗi nói: “Chẳng lẽ anh thì không có?” Chu Nhiên: “Không có.”
Không một chút do dự, không một chút dây dưa.
Anh véo má Nhạc Nịnh, nghiến răng nói: “Có ngốc không, thật sự nghĩ ai cũng vào được nhà anh à?”
“……”
Nhạc Nịnh cứng họng, yếu ớt “Ồ” một tiếng: “Cũng phải, vào nhà anh kiểm tra cũng mất cả buổi.”
Chu Nhiên bị cô chọc cười, nhẹ giọng hỏi: “Kể anh nghe chuyện về mấy bạn nam từng về nhà với em đi?”
Nhạc Nịnh lườm anh một cái.
“Chẳng có chuyện gì cả, chỉ đơn thuần là đưa em về nhà thôi.” Cô đi sang bên kia: “Có muốn vào phòng em xem không?”
Chu Nhiên không chút do dự: “Được.”
Phòng của Nhạc Nịnh, có chút khác biệt so với cách trang trí ở căn hộ của cô. Nhưng cũng tương tự.
Có điều phong cách căn hộ tương đối tối giản, còn ở nhà… thì có phần xa hoa hơn một chút.
Sự xa hoa đập vào mắt, không giống phong cách của cô lắm.
Trong phòng chủ yếu là đồ màu trắng và hồng, trông giống phòng của một cô gái nhỏ, rất ấm áp và tươi sáng.
Chu Nhiên nhìn một vòng, tầm mắt dừng lại trên bức tường bên cạnh. Trên tường đó treo rất nhiều ảnh chụp.
Anh đi qua, Nhạc Nịnh liếc nhìn theo, thẳng thắn nói: “Đây là bức tường ảnh của em, anh xem có tấm nào thích không.”
Chu Nhiên nghiêng đầu nhìn cô.
Nhạc Nịnh cười: “Nếu có tấm nào thích, em tặng anh một tấm nhé?” Chu Nhiên cười khẽ.
Anh đưa tay, một tay ôm người vào lòng: “Người đã là của anh rồi, anh cần ảnh chụp làm gì?”
Nhạc Nịnh liếc anh một cái: “Đừng có tự luyến thế, ba em còn ở dưới lầu đấy, bây giờ em vẫn chưa phải của anh đâu.”
Chu Nhiên cúi đầu, hôn nhẹ lên khóe miệng cô. “Sớm muộn gì cũng vậy.”
Tim Nhạc Nịnh khẽ run lên, không đáp lại lời này của Chu Nhiên. Đột nhiên, cô nghĩ ra điều gì đó.
Cô nhìn Chu Nhiên, nhỏ giọng hỏi: “Anh và ba em nói gì trong thư phòng thế?”
Rõ ràng lúc đi lên, thái độ của Đường Quang Viễn với anh còn rất không tốt, vừa ra khỏi cửa thái độ đã quay ngoắt 180 độ, quá bất ngờ.
Chu Nhiên cúi đầu cười: “Em kể anh nghe chuyện mấy bạn nam đưa em về nhà đi, anh sẽ nói cho em biết.”
Nhạc Nịnh: “……”
Chuyện này có phải là không qua được rồi không.
Cô khẽ lườm một cái, yếu ớt nói: “Thật ra chỉ có mấy người thôi, nhưng em nói trước nhé, đó là vì em bị ốm.”
“Ừm?”
Chu Nhiên chỉ cười không nói.
Nhạc Nịnh liếc nhìn vẻ mặt Chu Nhiên, thật ra cũng không sợ lắm. Cô thẳng thắn trong sạch, có gì mà phải sợ.
Chuyện bạn học nam đến nhà, nói ra cũng không phức tạp, rất đơn giản.
Nhạc Nịnh đúng là từ nhỏ đến lớn có không ít người theo đuổi, dù sao người xinh đẹp, lại có chút tài năng, người thích tự nhiên sẽ không thiếu.
Cũng có không ít bạn học dò hỏi được địa chỉ nhà cô, đưa cô về. Hơn nữa còn là kiểu âm thầm đưa cô về, bản thân cô còn không biết.
Còn có hai lần, là Nhạc Nịnh bị ốm không đến trường, bạn học nam đến nhà thăm bệnh.
Mua trái cây và hoa tươi.
Đường Quang Viễn cho người vào, nhưng không giữ lại ăn cơm.
Theo lẽ thường, người lịch sự đều sẽ hỏi một tiếng, nhưng Đường Quang Viễn thì không.
Sau này Nhạc Nịnh còn nghe dì giúp việc trong nhà hỏi ông tại sao, Đường Quang Viễn nói thế nào nhỉ ――
Ông nói hai cậu bạn học kia vừa nhìn đã biết đang tơ tưởng Nhạc Nịnh nhà họ, tại sao phải giữ lại ăn cơm?
Đối với các bạn học nam của Nhạc Nịnh, Đường Quang Viễn chưa bao giờ có sắc mặt tốt.
Nhạc Nịnh bây giờ nghĩ lại, vẫn cảm thấy bất đắc dĩ.
Ở phương diện này, Đường Quang Viễn chẳng hề bận tâm mình có bất lịch sự hay không, có làm việc chẳng giống một ông chủ chút nào hay không.
Ông chính là không muốn người khác nhòm ngó Nhạc Nịnh.
……
Chu Nhiên nghe xong, nín cười một lúc.
“Vậy là anh may mắn à?”
Nhạc Nịnh gật đầu: “Vô cùng may mắn.” Hai người nhìn nhau cười.
Nhạc Nịnh nhìn anh, chọc chọc vào vai anh: “Vẫn chưa nói cho em biết, hai người nói gì thế?”
Chu Nhiên: “……”
Khúc mắc này cũng không qua được rồi.
Chu Nhiên cười khẽ, đưa tay ôm người vào lòng: “Tò mò đến vậy sao?” “Vô cùng.”
Chủ yếu là thái độ của Đường Quang Viễn thay đổi quá nhanh, khiến Nhạc Nịnh muốn không tò mò cũng khó.
Cô chớp chớp mắt, nhìn Chu Nhiên: “Anh mau nói đi.”
Chu Nhiên nhìn cô, dở khóc dở cười nghĩ lại lời Đường Quang Viễn vừa nói với mình.
――――
Trong thư phòng vốn yên tĩnh, Đường Quang Viễn thật ra cũng không có ý kiến gì lớn với Chu Nhiên.
Phải nói là, ông thực ra biết có người này còn sớm hơn cả thông tin bị lộ trên Weibo.
Ông làm vậy, đơn giản là vì thương con gái mình, không nỡ nhìn Nhạc Nịnh như thế.
Thích một người nhiều năm như vậy, chắc hẳn đã phải chịu đựng rất nhiều.
Đường Quang Viễn thực ra chỉ đơn thuần hỏi Chu Nhiên mấy câu, ông cũng không có ác ý gì lớn, cũng không giống như Nhạc Nịnh nghĩ, thật sự đối với tất cả nam giới xung quanh cô đều không có sắc mặt tốt.
Ông biết, bảo bối mình nuôi lớn, một ngày nào đó sẽ rời xa mình.
Nhưng trước khi rời đi, ông muốn giao con bé cho một người đáng tin cậy.
Chu Nhiên thực ra có rất nhiều điểm không phù hợp với giả thiết và yêu cầu của ông, nhưng Nhạc Nịnh thích.
Tất cả mọi giả thiết và yêu cầu, đều không quan trọng bằng việc Nhạc Nịnh thích.
…………
Nghĩ vậy, Chu Nhiên đưa tay xoa đầu cô, nhẹ giọng nói: “Bác bảo anh phải đối xử tốt với em.”
Nhạc Nịnh kinh ngạc nhìn anh: “A?” Cô chớp chớp mắt: “Chỉ vậy thôi?” “Ừm.”
Nhạc Nịnh nghi ngờ nhìn anh, có chút bất đắc dĩ. “Sao em không tin lắm.”
Chu Nhiên cười khẽ, hôn lên khóe môi cô nói: “Ba em nhìn ra rồi.” “Nhìn ra cái gì?”
“Anh thích em.”
Lời tỏ tình bất ngờ này, thật sự làm Nhạc Nịnh có chút ngây ngẩn.
Cô “A” một tiếng, ngước mắt nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình lúc này, có chút khó tin: “Anh nói gì cơ?”
“Không nghe rõ sao?” Chu Nhiên cúi đầu, ngược chiều hoàng hôn chạm nhẹ vào khóe miệng cô, giọng điệu trầm thấp: “Anh thích em, nghe rõ chưa.”
“……”
Tim Nhạc Nịnh đập mạnh một cái, giọng nói run rẩy: “Nghe… nghe rõ rồi.”
Hai người không ở trong phòng bao lâu, Đường Quang Viễn đã cho người gọi họ xuống.
Trong bữa ăn, Đường Quang Viễn kéo Chu Nhiên nói chuyện nhiệt tình, ra vẻ coi đối phương như con rể.
Khi Đường Quang Viễn lần thứ N khuyên Chu Nhiên uống rượu, Nhạc Nịnh ngồi không yên.
“Ba, tửu lượng anh ấy không tốt, lát nữa còn phải lái xe nữa.” Chu Nhiên lắc đầu với cô: “Không sao đâu.”
Đường Quang Viễn cũng liếc cô một cái: “Tối nay không thể ở nhà à? Phòng cho khách nhiều như vậy!”
Nhạc Nịnh: “……”
Chu Nhiên mỉm cười đồng ý: “Có thể ạ.”
Nghe vậy, Đường Quang Viễn tán thưởng nhìn Chu Nhiên một cái, tiếp tục bắt anh uống rượu cùng mình.
Nhạc Nịnh căn bản không có cách nào, chỉ có thể im lặng nhìn từ đối diện.
Tửu lượng của Đường Quang Viễn tốt hơn Chu Nhiên, hơn nữa không biết vì lý do gì… cả buổi tối, Chu Nhiên cứ bị ép rượu liên tục.
Cô nhìn một lúc, cũng xem như đã nhìn ra. Đường Quang Viễn là cố ý.
Làm gì có chuyện giữ Chu Nhiên lại ăn cơm, đơn giản là vì muốn làm khó Chu Nhiên, khiến anh khó xử.
Nghĩ vậy, Nhạc Nịnh rất nhiều lần muốn ngăn cản, nhưng chưa kịp đứng dậy, tay đã bị Chu Nhiên giữ lại.
……
Nhìn hai người càng uống càng nhiều, Nhạc Nịnh không nhịn được nữa giật lấy chai rượu, không đồng tình gọi một tiếng: “Ba, ba không thể uống nhiều rượu quá.”
Đường Quang Viễn lườm cô, khẽ thở dài. “Đồ vô lương tâm.”
Mặt Nhạc Nịnh nóng lên, nhìn người đàn ông say khướt bên cạnh: “Chu Nhiên say rồi.”
Đường Quang Viễn liếc nhìn, quả thật đúng là vậy.
Chu Nhiên tuy vẫn đang cố gắng chống đỡ, nhưng đôi mắt rõ ràng không còn trong trẻo như vậy nữa, trên mặt cũng nhiễm chút đỏ ửng, phản ứng cũng chậm chạp đi.
Đường Quang Viễn nhìn mấy vỏ chai rượu trên bàn, nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của người trẻ tuổi, trong lòng thoải mái hơn một chút.
Ông không nói gì nhìn Nhạc Nịnh xua tay: “Đỡ nó đi nghỉ ngơi đi, phòng cho khách dọn dẹp xong rồi.”
“… Vâng.”
Nhạc Nịnh đỡ Chu Nhiên lên lầu, một mình cô căn bản không làm nổi, cuối cùng vẫn là dì giúp việc trong nhà cùng hỗ trợ, mới đưa được người
lên.
Phòng cho khách cách phòng Nhạc Nịnh khá xa, cũng không biết Đường Quang Viễn là cố ý hay cố ý nữa.
Dì giúp việc nhìn hai người: “Nịnh Nịnh, dì đi pha trà giải rượu mang lên.”
“Vâng ạ, cảm ơn dì.”
Dì giúp việc đi xuống, không bao lâu lại đi lên.
Điều đáng tiếc duy nhất là, Chu Nhiên lúc này căn bản không uống nổi.
Nhạc Nịnh nhìn chằm chằm anh một hồi, dỗ dành: “Chu Nhiên, anh uống trà giải rượu rồi hẵng ngủ.”
Chu Nhiên căn bản không để ý đến cô.
Nhạc Nịnh bất đắc dĩ, nhẹ nhàng gọi: “Chu Nhiên, không uống ngày mai sẽ đau đầu đấy.”
Cô đỡ Chu Nhiên dậy, ép anh uống một ngụm.
Kết quả vừa uống một ngụm, Chu Nhiên liền lẩm bẩm: “Khó uống.” “……”
Nhạc Nịnh không nhịn được, cười thành tiếng: “Anh còn biết khó uống cơ à.”
Cô đưa tay, chọc chọc vào má Chu Nhiên, buồn cười: “Em còn chưa nói anh đấy, tối nay uống nhiều như vậy làm gì?”
Tay vừa đưa ra, người trước mặt động đậy, một tay ôm cô vào lòng, khàn khàn buông hai chữ: “Vui vẻ.”
------oOo------