Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối

Chương 146

Thị vệ không chịu cho người đi vào, La thị lại không thể làm gì, đành ôn tồn nói: “Vương phi ngươi có ở trong phủ không? Vị tiểu ca này có thể cho chúng ta đi vào nói một câu với Vương phi thôi?” Dù sao cũng đang năn nỉ người ta, tất nhiên tư thái La thị cũng hạ thấp xuống. Lục Lưu lại là người sủng thê, nếu như có thể khuyên lơn đả động được Tuyên Vương phi cũng coi như chuyến đi này không uổng công đi. 

Thị vệ còn không chịu, lạnh mặt nói: “Các người muốn gặp Vương phi, vậy thì đi xin ý kiến Vương gia đi.” Hàm ý trong câu nói này chính là, muốn gặp Vương gia còn không thể, huống hồ chi Vương phi.

Hơn nữa, hiện nay Vương phi có thai, thân thể cực kỳ quý giá. Bọn họ đã từng thấy hình ảnh Vương gia nâng niu Vương phi như bảo bối, sao có thể ngu ngốc cho người nhà họ Tống đi vào. Dù sao ngày ấy chuyện mừng thọ ở Tống phủ, khắp Dân Châu đều biết hết. Bây giờ trông bộ dáng của họ, rõ ràng là có việc nhờ giúp... 

Hừ. Trong lòng thị vệ cười gằn một tiếng. 

Tần thị khóc sướt mướt nhìn La thị, sớm đã không còn biện pháp nào, nói: “Tẩu tẩu, chúng ta nên làm gì đây…” Tống gia nhị gia tham ô nhận hối lộ, chuyện đại sự này chỉ có một mình Tuyên Vương mới có thể ra mặt áp chế nó. Nhưng quan hệ giữa Tuyên Vương và Tống lão tháu thái huyên náo như vậy. Bởi vì lớp quan hệ này, tất nhiên La thị và Tần thị biết hôm nay sẽ bị cản trở, nhưng chỉ cần cứu được Tống nhị gia, nhục nhã một chút cũng chẳng là gì. 

Tống Yên lẳng lặng đứng bên cạnh mẫu thán mình. Tuy nàng không thích vẻ mặt của tổ mẫu, cũng bởi vì bà mở miệng lập tức kêu Tuyên Vương là “Sát tinh”, bây giờ lại muốn Tuyên Vương cứu Nhị thúc, liền bắt mẫu thân nàng và Nhị thẩm thẩm đến van cầu Tuyên Vương, thực sự rất quá đáng. Chỉ là —— mặc dù Nhị thúc nàng là người vô liêm sỉ, nhưng dù sao cũng là thúc thúc ruột của nàng, tất nhiên nàng chỉ mong y được bình an vô sự... Nhưng dựa theo tình hình ngày ấy, nếu đổi lại thành nàng, thật ra nàng cũng sẽ không ra tay cứu giúp. 

Ngay lúc ba người chỉ còn đường cùng, rất xa, một chiếc xe ngựa mái bằng sơn đen chạy tới. Xe ngựa dừng ở trước cổng lớn, phía trên bước xuống xuất hiện một bộ cẩm bào, là người thanh niên trẻ khí vũ hiên ngang. 

không ngờ lại là Tuyên Vương Lục lưu!

Hai mắt La thị toả sáng, cực kỳ vui mừng, vội vội vàng vàng lôi kéo Nhị đệ muội Tần thị mình qua đó, nói: “Hóa ra là Tuyên Vương trở về.” Giọng điệu có vẻ đã trút được gánh nặng, giống như chỉ cần thấy người này, thì Tống nhị gia sẽ được giải thoát. 

Gương mặt Lục Lưu như sương lạnh, rõ ràng là khuôn mặt cực kỳ tuấn tú mỹ xuất sắc, nhưng đôi mắt cứ như có tuyết, lạnh đến làm người ta phát run, hắn chỉ nhìn thoáng qua La thị Tần thị, liền trực tiếp điđến hướng cửa lớn.

Khí thế ghê gớm như vậy, Tần thị nước mắt lưng tròng nhìn La thị một cái. Trong lòng La thị thở dài, nhưng chuyện hôm nay, dù sao cũng không thể để lão thái thái thất vọng được, lúc này mới đi tới, miễn cưỡng bị tùy tùng Lục Lưu đi ở phía sau ngăn cản. Tùy tùng là một người thanh niên trẻ có tướng mạo nhã nhặn, mặc một bộ trường bào cổ tròn màu xanh như bầu trời sáng sau cơn mưa, trông có vẻ rất dễ ở chung. La thị hướng về y khẽ mỉm cười, lại nghe nam tử nói: “Mời phu nhân trở về đi.”

Nụ cười trên môi La thị cứng đờ, nói: “Ta có việc trọng yếu muốn gặp Vương gia của ngươi.”

Lục Hà cười cười, sao y có thể không biết việc trọng yếu trong miệng phu nhân Tống gia là cái gì? Có điều Tống gia nhị gia tự mình làm chuyện hồ đồ như vậy, cũng chỉ vì ỷ vào ngoại tôn của mình đến Dân Châu tiền nhiệm, nên lá gan mới to lên, ai đưa bạc cũng dám nhận! Lục Hà đối với Vương gia nhà mình chỉ có trung thành tuyệt đối, biết Tống gia đối xử với Vương gia ra sao, hiện nay xảy ra chuyện này, tất nhiên cảm thấy người nhà họ Tống càng tệ hại hơn nữa, y cũng không muốn khách khí, nói: “Chuyện của Nhị gia Tống gia, Vương gia chúng ta sẽ không quản nhiều, mời phu nhân trở về cho.”

La thị ngẩn người, cũng hiểu rõ Lục Lưu sao có thể không biết chuyện này cho được. Kỳ thực nàng cũng từng suy nghĩ, vào lúc này tới cửa, quả thật không hề tử tế chút nào, nhưng nàng cũng không còn cách nào khác, xưa nay lão thái thái luôn yêu thương vị tiểu nhi tử này... La thị liếc mắt nhìn Tần thị bên cạnh, thấy hai mắt nàng ta sưng đỏ, nghe người hầu này nói xong, liền “Bịch bịch” quỳ xuống, trả lời: “Nếu như Vương gia không chịu ra tay giúp đỡ, ta sẽ quỳ mãi ở đây không đứng lên.”

Đây đâu phải là cầu người giúp đỡ, đây rõ ràng là uy hiếp mà! 

Lục Lưu đang nhấc chân bước vào nhà, hơi ngừng lại.

Tần thị nhìn thấy vậy âm thầm vui mừng một trận, sau một khắc, lại thấy Tuyên Vương kia tiếp tục sải bước vào trong, nhanh như sao băng, giống như nghe được chuyện gì dơ bẩn lắm. 

Tần thị cũng không tính quỳ thật, chỉ bất lực co quắp ngồi dưới đất, vẫn nhờ La thị và Tống Yên đỡ nàng ta dậy, mới khóc sướt mướt trở về Tống gia. 

Tống lão thái thái vẫn ngồi chờ tin tức, nhìn hai vị con dâu cùng tôn nữ trở về, đến khi thấy vẻ mặt của bọn họ, liền biết việc này không thành công, vỗ mạnh một cái lên bàn trà, tức giận nói: “Khá lắm Lục Lưu, ngay cả cậu ruột của mình cũng buông tay mặc kệ, quả thật là người có tâm địa sắt đá!”

Tống Yên thấy vậy, nhất thời hàng mày liễu nhíu thật chặt. Lại thấy lão thái thái nhìn về phía nàng, nói: “không phải quan hệ giữa con với Giang Diệu rất tốt sao? Còn không mau nghĩ cách.”

Tất nhiên Tống Yên đã biết, tin tức Giang Diệu mang thai, nàng rất hâm mộ Giang Diệu, ngày ấy nhìn thấy Giang Diệu không hề sợ hãi đứng trước mặt Tuyên Vương, nàng ấy bênh vực người của mình như vậy, đúng là làm cho nàng hiểu rõ, cô nương nào cũng sẽ trải qua những ngày ước ao mong chờ. Nếu đã như thế, sao nàng có thể đến quấy rầy cuộc sống êm ấm của người ta? Chỉ cụp mi rũ mắt trả lời tổ mẫu: “Quan hệ giữa tôn nữ và Tuyên Vương phi không còn như lúc trước, sau tiệc mừng thọ của tổ phụ ngày hôm đó xong, Tuyên Vương phi không còn thân thiết với tôn nữ...”

Lời này vừa dứt, mọi người liền nhớ tới gương mặt lạnh lùng của Tống lão thái thái ngày ấy —— hôm nay Tuyên Vương không chịu ra tay cứu giúp, còn không phải do lão thái thái tự mình tạo nghiệt. 

không nể mặt mũi đối xử với ngoại tôn như vậy, bây giờ chưa đến mấy ngày, lại muốn xin người ta giúp đỡ, trên đời này làm gì có chuyện nực cười như vậy? 

Ngay cả Tống lão gia, cũng không chịu nổi mất mặt. Nhớ tới tiểu nhi tử hồ đồ kia của ông, liền cảm thấy vô cùng đau đớn. Chỉ là thê tử quá mức sủng nịch tiểu nhi tử, mới dưỡng y có tính tình như vậy. 

Vẻ mặt Tống lão thái thái cứng đờ, liếc mắt nhìn cháu gái bà yêu thương từ trước tới nay, nói: “Ngươi đang chỉ trích ta làm điều sai trái?" 

Tống Yên ngoan ngoãn đáp lời: “Tôn nữ không dám.”

không dám? Sao Tống lão thái thái không nhìn ra tâm tư của cháu gái mình, tức giận đến cắn răng, nói: “Tháng này ngươi ở luôn trong phòng đi không cho phép ngươi ra ngoài dù chỉ nửa bước!”

Đây là ý muốn cấm túc.

Mắt hạnh long lanh của Tống Yên mở to, nhíu lông mày cắn môi nói: “Tôn nữ biết rồi.” Nàng hướng về lão thái thái hành lễ xong, trầm giọng nói, “Tôn nữ này trở về phòng ngay, không chọc tổ mẫu tức giận nữa.”

La thị vốn đã bất mãn với Tống lão thái thái, nhưng những năm nay Tống lão thái thái thương yêu khuê nữ của nàng, cũng làm cho trong lòng La thị dễ chịu hơn chút, hiện nay thấy Tống lão thái thái giận chó đánh mèo như vậy, lúc này cũng bắt đầu oán giận trong lòng —— lão thái thái sợ mình bị mất mặt, không chịu đi, cũng chỉ có nàng đồng ý tới đó, bây giờ không một câu an ủi thì thôi chứ, mất mới gì lại không có nguyên do phát hỏa với khuê nữ của nàng, chuyện này sao có thể chịu được đây! La thị biết tính tình vị tiểu thúc, cảm thấy việc này cũng không oan uổng y gì mấy, nếu không phải nàng niệm tình chị em, sao đồng ý nhảy vào thau nước đục này? Những ai nhờ được nàng đều nhờ... hiện tại La thị cảm thấy, hôm nay đi cầu kiến Tuyên Vương, quả thật là một chuyện vừa buồn cười vừa ngu xuẩn! 

Còn bên nay Giang Diệu trò chuyện với Đường anh thật lâu, cho đến khi Lục Lưu trở về, mới đứng dậy nhìn Đường anh ra ngoài, sau đó liền lôi kéo Lục Lưu đi vào trong phòng nhìn ba rương đồ lớn mà mẫu thân nàng nhờ Đường anh mang đến, có thứ để bồi bổ thân thể, cũng có vài xiêm y nhỏ dành cho em bé, bởi không biết được là nam hay nữ, nên làm đủ màu nào đỏ nào xanh, may tới mấy bộ, còn có đôi giày nhỏ và mũ đầu hổ. Những thợ may này thật khéo, so với bản thân nàng làm còn tinh xảo hơn hơn nhiều, Giang Diệu yêu thích đến không buông tay, sau đó mới khoe khoang trước mặt Lục Lưu. 

Thấy sắc mặt nam nhân không tốt, Giang Diệu liên tưởng đến động tĩnh vừa rồi ở bên ngoài, mới hỏi: “Hồi nãy ở bên ngoài có chuyện gì sso?”

Lục Lưu nhìn thê tử dần trở nên đẫy đà hơn, đưa tay véo nhẹ mu bàn tay nàng, nói: “Phu nhân hai phòng Tống gia muốn gặp ta.”

Nhìn bộ dáng, khẳng định là không gặp được. Giang Diệu vừa nghe người nhà họ Tống tới liền tức giận, theo bản năng liền bảo hộ người nhà, ôm cánh tay của hắn bất mãn nói: “Các nàng tới làm cái gì? Chẳng lẽ Tống lão thái thái sai các nàng đến nhục nhã chàng nữa sao!” đã từng gặp gương mặt của Tống lão thái thái,Giang Diệu tất nhiên nghĩ đến điều xấu nhất.

Lục Lưu nói không phải, “Lão nhị Tống gia tham ô nhận hối lộ, chuyện này cũng khá huyên náo…” Giọng nói vô cùng lạnh nhạt, nghiễm nhiên là xem sự việc này không đáng quan tâm.

“Cho nên người nhà họ Tống đến tìm đến chàng xin giúp đỡ!”

Giang Diệu vừa đoán ra, trong lòng tức giận đến không kiềm được, hướng về phía Lục Lưu nói, “khônggiúp không giúp, chúng ta mới không giúp! Lần trước ta đã nói rồi, nếu sau này Tống gia xảy ra chuyện gì, Tuyên Vương phủ chúng ta cũng sẽ mặc kệ, bọn họ tới van cầu Tuyên Vương phủ cũng đừng hòng!”

Giang Diệu là người có thù tất báo, mấy ngày nay, cũng hiểu rõ một ít chuyện, trước đây người nhà họ Tống không biết điều đối đãi Lục Lưu như thế nào, quả thực bọn họ có xem Lục Lưu là ngoại tôn đâu. Chuyện thế nào đi nữa, nhưng thân thích sao nói bỏ là bỏ được, càng không nên ra tay độc ác hãm hại, rõ ràng đã thẳng thắn cắt đứt mối quan hệ, ngược lại Tuyên Vương phủ bọn họ cũng không cần phụ thuộc dựa dẫm vào ai. 

Giang Diệu biết Lục Lưu chỉ cần nhắc đến người nhà họ Tống sẽ tức giận, vội vàng nắm bàn tay lớn của hắn, đặt lên bụng mình, ôn nhu nói: “Chàng đừng tức giận nữa.”

hắn đừng quên vợ con của hắn ở ngay đây. 

Lục Lưu chỉ cảm thấy sau khi trải qua tiệc mừng thọ của Tống phủ, thê tử càng ngày càng cẩn thận chăm sóc hắn từng li từng tí. hắn rất thích loại cảm giác được người khác che chở này, nhưng mặt sau lại cảm thấy, hắn đường đường là một đại nam nhân, lại để cho tiểu cô nương vừa mới cập kê bảo vệ, thực sự là quá mức uất ức. hắn mỉm cười, chậm rãi nói: “Trong lòng ta đã có quyết định. Nàng yên tâm.”

Giang Diệu đáp lời: “Vậy thì tốt quá. Mà mấy ngày nay chàng cũng cực khổ rồi, đợi ngày mai chúng ta cùng nhau đi Minh Nguyệt lâu ăn vịt nướng được không? Mấy ngày không đi đâu, làm ta có hơi thèm ăn.” Có lẽ vì mang thai, mặt khác những phản ứng trong thời kỳ Giang Diệu mang thai cũng không rõràng, chỉ có về chuyện khẩu vị có tốt hơn, phản ứng cũng rất rõ ràng. Mang thai hài tử, có thể ăn nhiều như vậy, Hứa ma ma vui vẻ đến hỏng luôn, còn nói thẳng ra là phải nuôi tiểu Vương phi đến trắng trẻo mập mạp. 

Thê tử mặt hồng nhuận, có thêm một chút thịt, làm Lục Lưu càng lúc càng yêu thích không buông tay, dù buổi tối rất khó khăn, nhưng vẫn thích vuốt ve vòng eo mềm mãi nhẵn nhụi của thê tử mới chịu đingủ. Thực sự là đày đọa người khác. Lục Lưu cúi người hôn lên bờ môi thê tử, nhìn nàng vụt một cái đỏ mặt, nhân tiện nói: “Ngày mai sẽ đi với nàng.”

Đây chính là phúc lợi của phụ nữ có thai, nhờ nàng mang thai, nên cho dù Lục Lưu không có thời gian, cũng có thể rút ra một chút thời gian trống trong cả ngày bận rộn của hắn. Tuy Giang Diệu muốn thậtngoan ngoãn ở nhà, nhưng cũng không có cách nào, nàng lại trắng trợn yêu thích việc hưởng thụ tư vị được phu quân mình chăm sóc và gần gũi nhau không kiêng dè.

Ngày kế Lục Lưu mang theo thê tử đi Minh Nguyệt lâu ăn vịt nướng. Vịt nướng chảy mỡ phát ra tiếng xì xì, quết dầu lên, án vào ngoài giòn trong mềm, rất là mỹ vị. Lục Lưu trông giống như là một nam tử bình thường, thay thê tử cuốn miếng thịt nướng, thịt vịt bị nhồi thật to đút vào miệng nhỏ của thê tử. Thấy môi thê tử trở nên bóng loáng, lúc này trong lòng Lục Lưu có chút lòng ngứa ngáy, cúi người hôn mấy lần, nếm trải hương vị vịt nướng này.

Chỉ là luôn có những người không biết thức thời. 

Bên trong nhã gian, hai vợ chồng nhỏ đang ăn rất ngọt ngào, nhưng ở bên ngoài đang có cãi nhau, mộtchút cũng không chịu để người khác yên ổn. 

Mà bên ngoài này cũng không phải ai xa lạ, chính là người mang vẻ mặt tức giận, lạnh lẽo không ai khác ngoài Tống lão thái thái. Mà Tống lão thái thái hôm nay, đặc biệt đến để chửi người.
Bình Luận (0)
Comment