Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối

Chương 147

Giang Diệu hơi dừng việc ăn vịt nướng, mím mím miệng nhỏ bóng loáng, hướng về phía Lục Lưu nói: "Hình như bên ngoài có ai đó." 

Kỳ thực Giang Diệu đã ngờ ngợ nghe được một ít tiêng vang, cộng thêm những lời Lục Lưu nói với nàng hôm qua, liền biết vì Lục Lưu không chịu cứu Tống nhị gia nên vị Tống lão thái thái này, sợ là bây giờ muốn tìm tới cửa. Giang Diệu vốn không thích Tống lão thái thái, hiện nay nhìn thấy gương mặt của bà, càng cảm thấy đáng ghét hơn nữa. Lập tức nói, "Hình như là giọng nói của Tống lão thái thái, Lục Lưu, chúng ta..." 

Lục Lưu giống như là không có chuyện gì xảy ra tiếp tục cuốn thịt vịt thật kỹ, nói: "Nàng không cần phải để ý đến những chuyện này." hắn sợ thê tử hiểu lầm mình đang tức giận, lại nói, "... Dưỡng thai cho tốt, đừng quan tâm tới những chuyện linh tinh." 

Giang Diệu theo bản năng vuốt ve bụng mình. 

Đương nhiên nàng biết Lục Lưu chỉ muốn tốt cho nàng, nhưng nàng chỉ lo vị Tống lão thái thái quá đáng này, sẽ vì Nhị gia của Tống gia làm ra chuyện gì không kiểm soát được. Theo nàng được biết, vị Tống lão thái thái, sủng ái nhất chính là tiểu nữ nhi Tống Vân Dao, tiếp theo đó chính là tiểu nhi tử Tống nhị gia. Mấy năm nay Tống Vân Dao không còn nữa, Tống lão thái thái mới hi vọng Tống nhị gia sống thật tốt, bèn đặc biệt quan tâm yêu thương hơn, nên mới nuôi Tống nhị gia như công tử bột trắng trợn không biết kiêng dè ai. Nếu thật sự muốn trách tội, kết cục của Tống nhị gia hoàn toàn do một tay Tống lão thái thái tạo thành. 

Giang Diệu chưa tiếp xúc với vị Nhị gia Tống gia, nhưng nhìn nữ nhi mà Tống lão thái thái yêu thương, chính là Tống Vân Dao có tính tình như vậy, mà phẩm hạnh của Tống nhị gia, bách tính Dân Châu cũng đã lĩnh giáo —— biết y là người không có bản lĩnh, cũng không chịu nói lý. Chỉ ỷ vào danh tiếng lúc trước Tống lão gia để lại, nên y mới có một chức quan nhàn tản, không biết có gì hay ho mà y lại làm mưa làm gió. 

Giang Diệu dùng khăn xoa xoa miệng, lau sạch môi, mới nói với Lục Lưu: "Hình như Lục Hà khôngchống đỡ được, chàng ra ngoài xem thử đi." 

Lục Lưu nói nàng cẩn thận, lúc này mới chậm rãi đứng dậy, đi ra bên ngoài, muốn đuổi lão bà dám quấy rối ngày vui của thê tử đi. 

Vào lúc này Tống lão thái thái đang cùng Lục Hà giằng co. 

Tống lão thái thái không giống La thị và Tần thị ngày hôm qua, bà là người không hề biết đạo lý. Mà Tống lão thái thái lại là một bà già tuổi đã cao, tuy độc ác làm người ta chán ghét, nhưng Lục Hà cũng không thể ở trước mặt nhiều người như vậy, ra tay với một lão thái thái. 

Lục Hà bó tay hết cách với bà ta, bà ta nhìn Lục Hà, mạnh mẽ quở trách y một phen, mắng y cũng chỉ là một con chó bên cạnh Lục Lưu... rõ ràng là một lão phu nhân xuất thân hiển hách, nhưng khi mắng người, đúng là không khác gì những người đàn bà chanh chua ngoài chợ, ai nhìn vào cũng cảm thấy xấu hổ mất mặt giùm, làm gì còn quý khí đáng nhắc tới? 

Tống lão thái thái nói: "Ngươi đi vào cho ta, kêu Lục Lưu bước ra đây gặp ta!" 

Lục Hà đang muốn nói Vương gia mình tuyệt đối sẽ không đi ra gặp người đàn bà chanh chua là bà đâu, nhưng còn chưa mở miệng, đã nghe được nhã gian phía sau vang lên tiếng mở cửa. Lục Hà hổ thẹn chắp tay hành lễ, nói: "Thuộc hạ vô năng." Mà ngay cả một lão thái thái cũng không cản được. Hôm nay hiếm khi Vương gia bớt chút thì giờ dẫn tiểu Vương phi đi chơi, vốn là rất vui vẻ, nhưng bây giờ lại bị người quấy rày, là do y thất trách không làm đủ bổn phận người hầu.

Vốn dĩ Tống lão thái thái đang cãi vã với Lục Hà, thấy Lục Lưu rốt cục cũng chịu đi ra, lập tức chỉ thẳng vào mũi đối phương mắng: "Ngươi là thứ bất hiếu bất nghĩa, muốn chọc ta tức chết sao!"

Dám nói chuyện với Vương gia như vậy! Vẻ mặt Lục Hà lập tức trầm xuống.

Nhưng giọng điệu của Tống lão thái thái này, hiển nhiên nghĩ rằng Lục Lưu vẫn là cháu ngoại của bà ta đây.

Giữa hai lông mày Lục Lưu lộ ra một chút trào phúng, ngay cả Tống đại gia cùng nhau đến với Tống lão thái thái, bởi vì Tống lão thái thái quá mức mất mặt, giờ khắc này đang đứng ở khúc quanh không đi ra, nghe mẫu thân mình nói lời này, cũng không nhịn được mắc cỡ giùm.Cảm thấy mặt mũi mất hết, thầm nói: Bà mẹ già này của y, không biết đạo lý gì cả, cái gì cũng bất chấp!

Lần trước Lục Lưu rút kiếm ra với bà, khi đó Tống lão thái thái sợ đến không còn bộ dáng gì, xong việc chỉ cảm thấy bởi vì Lục Lưu, mà làm bà mất hết mặt mũi ở trước mặt thân thích và mấy người bạn tốt, hiện nay bày ra bộ dáng như trưởng bối quát lớn giáo huấn hắn, giống như làm vậy thì bà sẽ có thể lấy lại danh dự, "... Cậu hai ngươi khi còn bé luôn cưng nựng ngươi, mua kẹo cho ngươi ăn, ngươi là đồ vong ân phụ nghĩa!" 

Ý cười nơi khóe miệng Lục Lưu càng sâu thêm một chút, chỉ cảm thấy lời nói của lão thái thái quá mức buồn cười, đáp: "Tống lão phu nhân, ngài phải biết phẩm hạnh của nhi tử mình, nếu ngài còn dám quấy nhiễu, bản vương sẽ xin một tiếng cho ngài vào đó làm bạn với nhi tử của bà... "

"Ngươi dám!" Tống lão thái thái quát lớn. 

Lục Lưu nói: "Lục Hà, đuổi người ra ngoài, nếu cứ dây dưa nữa, ngươi báo quan là được."

Lục Hà lập tức đồng ý.

Tống lão thái thái bị dọa cho sợ một chút, dù sao hiện tại có một tiểu nhi tử ở trong đại lao đã làm cho Tống phủ sứt đầu mẻ trán, nếu như bà cũng vào đó... Vậy thì còn thể thống gì? Nhưng Tống lão thái thái hiểu được, dù là chuyện nhẫn tâm tới mức nào, dựa theo tính tình tàn ác của Lục Lưu, hoàn toàn có thể làm được. Tống lão thái thái cắn răng, miễn cưỡng áp chế lửa giận trong lòng mình, mới nói: "Coi như ngoại tổ mẫu này cầu xin ngươi —— nghĩ cách cứu cậu hai của ngươi ra." Giọng điệu này không hề có chút ý cầu xin này, nhưng đối với lão thái thái mà nói, đã rất nể tình. 

Lúc này Lục Lưu liền nói: "Ngày ấy Vương phi của bản vương đã nói, sau này Tống phủ có chuyện gì. tuyên Vương phủ tuyệt đối không nhúng tay vào —— " 

"Lời nói của con nhóc miệng còn hôi sữa đó sao có thể xem là thật được!" 

Lục Lưu lại nói: "Quyết định Vương phi của bản vương, cũng là quyết định của bản vương."

Tống lão thái thái nghe như vậy, chỉ cảm thấy Giang nha đầu kia có thật nhiều thủ đoạn, hỏi lại lần nữa: "Ngươi thật sự không chịu cứu?" 

Lục Lưu muốn trở lại bồi thê tử, lạnh lùng nói: "không cứu." 

Tống lão thái thái ngầm hiểu là hắn đòi ra điều kiện với mình, hít sâu một hơi, nói: "Ngươi muốn ta làm sao, mới bằng lòng cứu cậu hai của ngươi?" Bà nói xong, không thấy Lục Lưu trả lời, nhưng lại thấy hắnxoay người lại, mới vội vàng gọi hắn, "Đến tột cùng là ngươi muốn gì! Chẳng lẽ muốn ta quỳ xuống van cầu ngươi!" 

Nếu hắn dám đồng ý, bà sẽ cùng hắn liều mạng. 

Lục Lưu cũng không thèm xoay người, qua loa nói: "Mặc dù bà có quỳ, quỳ mãi không bao giờ đứng lên, bản vương cũng không cứu." 

Dứt lời, liền xoay người bước vào nhã gian, sau đó đóng cửa phòng thật chặt. 

Tống lão thái thái bị hắn làm cho xấu mặt, tức giận đến thở mạnh từng hơi, nhờ có Tống đại gia đứng ở trong góc nãy giờ vội vàng tiến lên động viên lão mẫu, nói: "Mẫu thân, hay là chúng ta nghĩ cách khác đi?" Chuyện của Nhị đệ, hại khuê nữ y không lý do đột nhiên hứng phải cơn giận dữ của mẫu ghân, thê tử nén giận vào bụng, chỉ oan ức kể với y, cũng không tiếp tục lo mấy chuyện dơ bẩn của Nhị đệ nữa.Xác thực Gan của nhị đệ hắn quá to rồi. hiện nay Tống đại gia cũng chỉ có thể âm thầm ão não, nhưng lại không thể làm gì cho Nhị đệ, hai ngày nay, ngay cả ở trước mặt thê tử, y cũng không dám nhắc đến nửa chữ Nhị đệ nữa là.

Tống đại gia thấy Tống lão thái thái muốn tiến lên, vội vàng kéo lại nói: "Mẫu thân!" 

Tống lão thái thái tức giận không có chỗ phát tiết, nhìn con trai trưởng đôn hậu hiền lương, nhân tiện nói: "Cái gì? Ngay cả ngươi cũng muốn chống đối với ta?" 

Tống đại gia liên tục nói không dám, chỉ nhẹ an ủi vài lời với Tống lão thái thái, nếu cứ tiếp tục như thế, chỉ sợ vị tùy tùng bên người Lục Lưu này, sẽ đi báo quan thật. Dùng lời này hù dọa lão thái thái mộtphen, mới làm cho bà ta yên lặng trở lại.

Giang Diệu ở bên trong yên lặng lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài, cho đến khi nghe lão thái thái nóimấy lời đó, mới tức giận không thôi, chỉ cảm thấy lão bà này bụng dạ thật xấu xa, nghĩ ai cũng theo ý bà! Tưởng Lục Lưu của nàng là ai? Gọi thì đến đuổi thì đi à, không biết sức lực đó đến từ đâu. 

Giang Diệu chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng nghĩ đến lời Lục Lưu dặn dò, đành ngoan ngoãn ngồi yên trong phòng. Đợi đến khi Lục Lưu đi vào, Giang Diệu bị chọc tức đến khóc, nói: "Bà ta, thật là quá đáng!" 

Phụ nữ có thai tâm tình thường vui buồn bất chợt, đây cũng không phải là lần đầu tiên của Giang Diệu, hôm nay bị tức như vậy, làm đôi mắt nàng ửng hồng, giống như con thỏ nhỏ. Lục Lưu vội đi qua dỗ dành thê tử, hôn nhau đến không tách ra được, cho đến khi nghe thấy bên ngoài có âm thanh bịch bịch, mới chịu ngưng lại.

Vầng trán Lục Lưu hiện lên ý bất mãn, lưu luyến không rời rút bàn tay đang ở trong vạt áo của thê tử ra, quay về Lục Hà ở bên ngoài nói: "Chuyện gì!" 

Lục Hà bên ngoài cũng bị hù dọa, nói thẳng: "Vừa rồi Tống lão thái thái không cẩn thận bị hụt chân, lăn xuống cầu thang."

Giang Diệu sững sờ, sau đó quay qua xem phản ứng của Lục Lưu, lại thấy hắn hôn lên miệng nàng, tiếp theo nữa là, bày ra một bộ dáng không liên quan tới mình. Trong lòng Giang Diệu rất thoải mái, bỗng nhiên ôm chặt cổ Lục Lưu, nhiệt tình đáp lại hắn. 

• 

Người nhà họ Tống cầu xin Lục Lưu không có kết quả, các quan lại cũng biết Tuyên Vương Lục Lưu không thân với Tống gia, thậm chí không lui tới với nhau, lúc này liền an tâm định tội Tống gia. Còn Tống lão thái thái, ngày ấy ở Minh Nguyệt lâu trượt chân lăn xuống cầu thang, thân thể vốn đã yếu càng ngày càng suy nhược nhanh hơn, vào lúc này ngay cả nửa người dưới đều bị liệt suốt ngày chỉ nằm trên giường, ăn uống ngủ nghỉ đều do hai đứa con dâu lo liệu. 

Tuy Giang Diệu không muốn quan tâm tới người nhà họ Tống, nhưng cũng vô tình hay nghe được vài tin tức, sau khi biết được chuyện này, cũng không hề đồng tình một chút nào. nói nàng vô tình cũng được, máu lạnh cũng được, nhưng dám coi Lục Lưu là sát tinh, lúc nào mở miệng ra cũng nhục mạ hắn, nàng liền cảm thấy trừng phạt này không nghiêm trọng lắm.

Bởi vì có thai, mọi ng ở Vọng thành gửi những thứ đồ này nọ, càng lúc càng nhiều. Mới đầu chỉ có có Trấn Quốc Công phủ và Kiều phủ, sau đó tới Cảnh Huệ Đế và Hoắc Tuyền cũng sai người mang vài món đồ tốt đến... Nhờ vậy mà được mọi người quan tâm nhiều hơn, Giang Diệu cũng rất vui vẻ.

Nàng xem hài tử trong bụng như bảo bối, không cho phép có chút sai lầm nào, mà trong lúc nàng mang thai, không có sinh hoạt phu thê với Lục Lưu, nhiều lúc Lục Lưu động tay động chân, Giang Diệu cũng không chịu để cho hắn hồ đồ. Có điều tự hắn ầm ĩ một hồi, cuối cùng chịu tội vẫn là hắn, cần gì phải vậy? Có điều Lục Lưu vẫn được xem là ngoan ngoãn, điều này Giang Diệu cảm thấy rất an ủi, chỉ ngóng trông hài tử có thể bình an trưởng thành, sớm sinh ra, hiếu thuận nàng và Lục Lưu. 

Mấy ngày này, hầu như Lục Lưu canh đúng thời gian đó sẽ trở về phủ, hoặc mang công việc tới thư phòng xử lý, bữa ăn tối nhất định phải dùng với nàng. Giang Diệu hưởng thụ cuộc sống như thế được một thời gian.

Chỉ là dần dần, Lục Lưu lại bắt đầu trở nên bận rộn. 

Mà ngày hôm đó, cả đêm hắn không về, chỉ phái Lục Hà trở lại, nói hiện tại Lục Lưu đang ở quân doanh với Lê tướng quân ở Dân Châu thượng lượng truyện quan trọng, đêm nay sẽ không hồi phủ, kêu nàng ngủ sớm một chút. 

Nam nhân bận rất nhiều chuyện, Giang Diệu có thể thông cảm. Nhưng mới đầu mọi ngày hắn trở về rất đúng giờ, nên hiện tại làm trong lòng nàng khó tránh khỏi việc trống vắng. Nhưng nàng là thê tử cũng là mẫu thân hiền lành, biết Lục Lục không về được, cũng không hỏi gì thêm, chỉ tự mình giải quyết mọi chuyện, sau đó cho Lục Hà mang y phục tắm rửa đến cho hắn. Còn về chuyện Lục Lưu có nữ nhân khác ở bên ngoài, Giang Diệu hoàn toàn không tin. 

Ngày hôm đó, Giang Diệu nằm một mình rất khó ngủ, chỉ cảm thấy bên cạnh không có hơi thở của phu quân, nàng lập tức không còn buồn ngủ nữa. Rốt cuộc cũng đến ngày hôm sau, trong lòng Giang Diệu vui mừng cho rằng mình sẽ được gặp Lục Lưu, nhưng đợi thật lâu cũng không thấy hắn quay về. 

Giang Diệu ở bên trong phòng ngồi đợi mòn mỏi một ngày, cho đến khi mặt trời sắp lặn, mà không thấy dấu hiệu Lục Lưu trở về, sẵn tiện khoác thêm áo choàng, mang theo cái bụng thật to tự mình đi tìm Lục Lưu.
Bình Luận (0)
Comment