Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Chương 17

Edit: Sokute_112k + Tử Liên Hoa 1612

Một sự kiện vừa được đăng lên, lập tức khơi dậy lòng hiếu kỳ của tất cả mọi người.

Trong một tiểu khu đơn sơ nằm ở ngoại thành đế đô, có ba nữ sinh đang tán gẫu.

“Các cậu có biết bài ‘Tư cách’ mà Tứ Niên hát hôm cuối tuần không?”

“Đương nhiên, giờ mình vẫn đang nghe đi nghe lại a, trăm lần không ngán!”

“Đúng vậy, lời bài hát đó được cải biên lại nghe thật hay, khiến mình lại nhớ về mối tình đầu.” Lưu Thiến hơi hoảng hốt, rất lâu rồi không còn nhớ tới mối tình đầu, lại bị một bài hát gợi lại.

“Bỏ đi, mối tình đầu của cậu đã là chuyện từ đời tám hoánh nào rồi, không phải cậu nên nghĩ về anh Mục của cậu sao?”

Lưu Thiến cũng lười giải thích, liền mặc kệ hai người bạn thân này, một mình đeo tai nghe vào, lại nghe tiếp bài hát đó, mang cô trở lại thời còn ngây ngô yêu say đắm ấy.

****

Mặc Khuynh Thành mới vừa đi vào vườn trường đã bị Lê An An ngăn lại.

“An An, cậu muốn đưa mình đi đâu à?” Trực giác của Mặc Khuynh Thành cảm thấy hẳn không phải là chuyện tốt gì.

“Đưa cậu đi xem một tên không biết xấu hổ!” Tất cả nộ khí của Lê An An đều khai hoả, khiến toàn bộ học sinh quanh đó đều tránh cô rất xa.

“Đến rồi!”

Mặc Khuynh Thành nhìn theo tầm mắt của Lê An An về một phía cách đó không xa: “Ơ?”

“Khuynh Thành, chắc cậu biết vì sao mình giận như vậy đi.”

“Không biết.”

Lạy, cô ấy không nói được cái gì hay hơn sao? Nhiều nhất cô cũng chỉ thấy được một đám nữ sinh đang vây quanh Văn Tư Tư, đương nhiên còn cả việc cô ta đang làm ra vẻ nữa.

“Làm sao cậu lại có thể nói là không biết! Bộ dạng hiện tại của cô ta chính là nhờ cậu tạo nên!” Lê An An một bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Mình?” Mặc Khuynh Thành mơ hồ không hiểu, cái đó và cô thì có liên quan gì?

“Cậu còn nói! Nếu không phải mình rất quen thuộc với cậu, sẽ không thể nào mới chỉ nghe ‘Tư cách’ một lần đã nhận ra được là cậu hát. Nhưng mình cũng không nghĩ tới, hiện tại ả bạch liên hoa kia lại cướp thanh danh của cậu, được vạn người chú ý!”

“Cô ta có nói bài hát đó do cô ta hát?”

“Không nói.”

“Vậy có nói là ca từ do cô ta viết?”

“... Cũng không có.”

“Lại nói cô ta làm thế nào để người ta cho rằng như thế, cũng chỉ là cho rằng mà thôi.”

Mặc Khuynh Thành không thấy chuyện này có gì to tát, mọi chuyện đã có anh hai xử lý rồi, dù sao thì, người khác cũng không biết được Tứ Niên vốn chính là cô, hơn nữa, cô cũng không ngại để Văn Tư Tư nháo nhiều thêm chút nữa, trèo càng cao ngã càng đau thôi.

Lê An An bất đắc dĩ thở dài, chính chủ còn chưa giận, bản thân cô giận cái rắm.

Mới vào lớp, Đường Đan liền chặn trước mặt, cao giọng nói: “Mấy người biết không, trên mạng đang đồn đại điên cuồng rằng ‘Tư cách’ là do Tư Tư hát.”

“A, Khuynh Thành, sao mình lại nghe được tiếng chó sủa, ‘Tư cách’ là ai hát cơ? Giọng của Văn Tư Tư được như vậy sao?” Lê An An thấy chẳng qua là có người lớn lối kiêu ngạo trước mặt cô, không phải chỉ là kiêu ngạo thôi sao, đã vậy lão nương càng kiêu ngạo hơn!

"Lê An An, cô nói ai là chó!"

"Ai hỏi chính là người đó."

Lê An An đi đến trước mặt Đường Đan, nhìn từ trên cao xuống bằng ánh mắt khinh bỉ.

Đường Đan đứng lên, đáng tiếc vóc người một mét năm mươi, hoàn toàn không thể so sánh được Lê An An một mét sáu tám.

"Lê An An, đều nói miệng chó không mọc ra ngà voi, cũng chỉ có chó mới có thể nói người khác là chó!"

"A, cái miệng nhỏ này nói thật hay, nhưng mà, chó còn có thể nói tiếng người sao?"

"Phì..."

Bốn phía phòng học vang lên tiếng cười đè nén.

Đường Đan đỏ mặt, hận không thể xé xác Lê An An.

"Lê An An, sao cậu lại nhục mạ bạn học trong lớp thế hả, còn không mau xin lỗi!" Hạng Giai thấy Đường Đan hoàn toàn không phải là đối thủ của Lê An An, ra mặt nói chuyện.

"Khuynh Thành, lớp trưởng lớp chúng ta là ai thế?" Lê An An không quan tâm Hạng Giai, trực tiếp hỏi Mặc Khuynh Thành bên cạnh.

"Tống Tiểu Bảo."

"Thật là kỳ lạ, lớp trưởng đại nhân đáng yêu của chúng ta cũng không nói gì, Hạng Giai, làm gì mà tích cực bật lộc cộc thế hả?" Nói đến đây, cố ý cúi xuống. "Không sợ không bật được, bị chụp chết hả?"

"Lê An An!"

"Hạng Giai à, lỗ tai tôi không điếc, cậu nhỏ tiếng chút toi cũng có thể nghe thấy."

Hạng Giai nén giận. "Lê An An, xây dựng bầu không khí tốt đẹp cho mọi người học tập, mỗi người đều có trách nhiệm, huống hồ người có mắt đều biết đó là lỗi của cậu, vì không lãng phí thời gian học tập của mọi người, cậu mau xin lỗi đi."

Hạng Giai nói rất chính nghĩa lẫm liệt, nhất là câu nói người có mắt kia, khiến cán cân trong lòng mọi người nghiêng về phía mình.

"Hạng Giai, cậu nói lời này không sai, nhưng cậu coi mọi người đều là ngu ngốc, điểm nhỏ ấy, người có chút đầu óc đều nhìn ra."

Cho rằng cô không hiểu lời Hạng Giai sao? Buồn cười, chỉ là đấu võ mồm thôi, cô mới khinh thường.

Hạng Giai không biết nên đáp thế nào, nghe tiếng xì xầm bàn tán trong phòng học, cô ta liền cảm giác như có ngàn con kiến bò trên người.

"Có chuyện gì vậy?" Văn Tư Tư nhì tình hình giằng co, tò mò hỏi.

"Tư Tư, mình nói, cậu phải cẩn thận vài người, nngười ta không thích cậu có tài hoa." Đường Đan thấy Văn Tư Tư đã đến, lập tức cảm thấy tin tưởng đã trở lại.

"Đường Đan, sao cậu nói như vậy, Lê An An chỉ là hoài nghi mà thôi, ai bảo Tư Tư quá mức khiêm tốn."

Hạng Giai ra vẻ thay Lê An An giải thích, kì thực là nói Lê An An không thích Văn Tư Tư.

"Hạng Giai, đường đan, mình tin tưởng An An." Văn Tư Tư nhìn về phía Lê An An. "Mình cùng An An là bạn bè, mình nghĩ nhất định là cô ấy lo lắng cho mình nên mới mới nói vậy."

"Tư Tư, cậu coi cô ta là bạn, nhưng cô ta đâu coi cậu là bạn." Đường Đan một ra vẻ "Mình muốn tốt cho cậu, cậu phải tin mình".

Văn Tư Tư có chút do dự, có chút sợ hãi Đường Đan nói là thật, chỉ có thể hỏi: "An An, thật là như vậy sao?"

Lê An An không hiểu nhìn cô ta, từ đâu ra tự tin mà cô ta nghĩ mình sẽ làm bạn với cô ta vậy?

"Văn Tư Tư, tôi chỉ là bạn của Mặc Khuynh Thành."
Bình Luận (0)
Comment