Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Chương 18

Edit: Thùy Linh (EXOL) + Tử Liên Hoa 1612

Beta: Tử Liên Hoa 1612

Cả người Văn Tư Tư chấn động, nhìn Lê An An bằng ánh mắt khó tin, hai mắt đỏ ửng, nước mắt rơi xuống.

Cô ta cười đắng chát. "An An, thực xin lỗi, là mình suy nghĩ nhiều."

Văn Tư Tư ôn nhu mà cứng cỏi, không tránh khỏi làm người khác hiểu nhầm, lập tức dồn mọi hiểu lầm lên người Lê An An.

"Tư Tư, cậu đừng khóc, An An luôn như vậy, cậu ấy không hề xấu, hơn nữa mọi người đều có quyền được kết bạn.” Vì vậy đừng có tỏ vẻ “Lê An An có lỗi với tôi” nữa.

Văn Tư Tư thấy dù thế nào thì trước mặt mình Mặc Khuynh Thành cũng chỉ mỉm cười không nói, tới lúc Lê An An không đối phó được nữa mới mở miệng. Cô ta nghĩ không ra, làm sao Lê An An có thể khiến Mặc Khuynh Thành nhiệt tình như thế. Gia thế sao? Cũng chỉ là một người không biết tới từ đâu, ít ra cô ta cũng là người ở đế đô. Bàn về diện mạo, cô ta thừa nhận Lê An An không tệ, nhưng bản thân cũng không hề kém.

Mặc kệ nghĩ theo cách nào, cô ta đều nghĩ mình tốt hơn Lê An An, vì sao Mặc Khuynh Thành đối tốt với cô ấy, còn mình thì không?

Có lẽ cô ta đã quên, từ trước đến nay Mặc Khuynh Thành đối xử với cô ta tốt thế nào, tốt đến mức cha mẹ cộng lại còn kém hơn.

"Mình hiểu mà, bạn học Lê rất tốt." Cô ta nói xong liền cúi  đầu, làm cho người ta không chút nghi ngờ vì Mặc Khuynh Thành mà cô ta mới nói lời này.

"Tôi đương nhiên là tốt, không cần cô nói. Chỉ là tôi rất tò mò, không biết bạn học Lê có thể giải thích giúp tôi không?" Lê An An không thèm quan tâm đến thanh danh của mình, dù sao cũng không thẹn với lòng, hơn nữa cô cũng không sống vì mấy người đó, bây giờ quan trọng nhất vẫn là Mặc Khuynh Thành

"Bạn học Lê có gì muốn hỏi, chỉ cần mình biết thì nhất định sẽ nói." Văn Tư Tư không để ý chuyện vừa rồi.

Lê An An cũng không thèm quan tâm mấy ánh mắt kia, nhướn mày, khoác tay trái lên vai Mặc Khuynh Thành. "Nghe nói bài ‘Tư cách’ đang hot trên mạng gần đây là bạn học Văn hát đúng không?"

Văn Tư Tư không ngờ Lê An An sẽ bới móc thẳng ra như vậy, không biết phải trả lời thế nào.

Ngay từ đầu cô ta cũng không muốn giả làm người hát ‘Tư cách’, chỉ hơi thích mà thôi, sau này lúc trò chuyện với bạn học, không biết ai nói giọng hát rất quen, cô ta mới nghĩ tới Mặc Khuynh Thành, nhưng chuyện này cô ta sẽ không nói. Sau đómỗi khi nói chuyện, cô ta lại cố tình thể hiện rằng bài hát này rất quen, còn hát vài câu ngay tại hiện trường, cho nên mới phải truyền ra bài hát này là cô hát.

"Bạn học Lê, mình thấy bài hát này rất êm tai, không lẽ cậu có ý kiến gì sao?" Văn Tư Tư không trả lời thẳng vào vấn để, nhưng trả lời như vậy coi như là ngầm thừa nhận rồi.

"Cũng không có ý kiến gì, chỉ là tôi thấy bài hát này rất hay, nhưng giọng của bạn học văn hình như khác người hát bày ấy hơi nhiều đấy." Lê An An cũng không trông mong cô ta sẽ bảo không phải, nếu nói chẳng phải sẽ mất vui sao?

"Thu âm rồi sẽ có điểm khác nhau, không giống nhau nhưng không phải không giống." Trả lời câu hỏi của cô là Hạng Giai.

"Ồ, ra là vậy. Là do tôi hiểu lầm, thật sự xin lỗi bạn học Văn." Con mồi không thể bị giết chết trong một lần, Lê An An vẫn biết đạo lý này.

Văn Tư Tư không ngờ Lê An An dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy, càng không nghĩ tới cô ấy sẽ xin lỗi mình, sợ run, hoảng sợ nói: "Không, không có gì."

**

Từ sau chuyện ngày hôm đó, danh tiếng của Văn Tư Tư ở trường học càng ngày càng lớn, đi đến đâu đều có một đám người đi theo, rất là kiêu ngạo.

Nhưng dù trong trường lan truyền thế nào cũng không có phóng viên tới phỏng vấn, có lẽ là do Mặc Hàn nhúng tay vào.

Nhưng ngày hôm đó rất đặc biệt, ngoài cổng có rất nhiều phóng viên muốn vào trong trường, nếu không phải an ninh của trường học không tệ, có lẽ bên trong đã đầy người.

"Bạn học, em mau vào trong đi." Thầy giáo kiểm tra thẻ học sinh của Mặc Khuynh Thành, sau khi xác nhận, liền trả lại cho cô.

"Cám ơn thầy." Mặc Khuynh Thành không rời đi ngay, một bộ dạng tò mò. "Có chuyện gì xảy ra vậy thầy?" Đương nhiên là cô nói tới đám phóng viên này.

Thầy giáo Đinh cũng biết cô nói tới cái gì, bất đắc dĩ nói: "Còn không phải do đạo diễn Từ gây họa sao."

"Đạo diễn Từ?" Sẽ không phải người cô nghĩ tới chứ.

"Là đạo diễn Từ Lập, cậu ta muốn quay bộ phim truyền hình mới, cần một vai diễn, vậy nên sẽ đến tuyển ở trường học chúng ta." Thầy giáo Đinh cẩn thận quan sát Mặc Khuynh Thành, là một người đẹp, đáng tiếc Từ Lập lại muốn tìm con trai.

"Ra là vậy." Sao Mặc Khuynh Thành có thể không biết Từ Lập muốn tìm con trai, chuyện này lúc trước xôn xao khắp nơi, cô vẫn còn nhớ là Tô Thụy được coi trọng, nhưng mà đời này vẫn chưa nói chính xác được.

"Cám ơn thầy."

Thầy giáo Đinh nhìn Mặc Khuynh Thành dạo bước rời khỏi, góc váy theo gió nhẹ đong đưa, trong lòng cảm thán, cô gái này sau khi lớn lên, chắc chắn là khuynh quốc khuynh thành!

Tạm thời không nói đến bên này, Mặc Khuynh Thành vào trong trường, trực tiếp hỏi nơi Từ Lập khảo sát tuyển người rồi đi qua.

Nhìn biển người tấp nập ở cầu thang phòng học, Mặc Khuynh Thành cũng đoán được trước, là người ai cũng có máu bát quái, biết là sẽ không được chọn nhưng cũng muốn đến tham gia náo nhiệt, dù sao đều có khát vọng, biết đâu vào ngày nào đó sẽ thành hiện thực?

Lúc này Mặc Khuynh Thành đứng bên ngoài đám người, nhưng mà nhiều người như vậy thì nên tìm người nào đây? 

Không có lối ra thứ hai, cô lại không muốn chen chúc trong đám người, nhưng mà nên tìm ai đây?

"Hi, Khuynh Thành!" Mặc Khuynh Thành quay lại, thấy Lê An An cười hì hì nhìn mình, ừm, cộng thêm một Tống Tiểu Bảo.

"Sao các cậu lại ở đây?" Mặc Khuynh Thành thân thiện chào hỏi với Tống Tiểu Bảo, liền hỏi.

"Tới góp vui! Mình rất thích phim truyền hình của đạo diễn Từ! Nhưng mà, sao cậu cũng tới đây?" Tớ nhớ cậu không phải người hay tới góp vui.

"Mình cũng thích phim truyền hình của đạo diễn Từ."

Lê An An cũng mặc kệ vẻ mặt lạnh nhạt của Mặc Khuynh Thành, trực tiếp ôm lấy cô, kích động nói: "Nếu không thì nói chúng ta đúng là bạn thân đó, ngay cả sở thích cũng giống nhau!"

"Phải phải phải, đại tiểu thư, cậu mau buông tay, thật chặt quá!" Mặc Khuynh Thành lay lay tay cô ấy, vẻ mặt bất đắc dĩ, trước kia cô là khắc tinh của người khác, mất hứng một chút liền nói thẳng ra, bây giờ quay lại, tính tình đã thay đổi, lại gặp được bạn thân biến thành khắc tinh của cô.

"Bạn học Lê, chúng ta mau vào thôi, nhiều người như vậy, cũng không biết có tìm được không." Tống Tiểu Bảo đúng lúc mở miệng, nhìn đám người tấp nập, trong mắt lộ vẻ thất vọng, nếu biết sớm thì đã tới sớm một chút.

"Không có việc gì, xem lão nương đây." Lê An An tuyệt không để ý vấn đề này, lôi kéo Tống Tiểu Bảo mở đường, đến chỗ nào, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, rất có bộ dáng bá vương một cõi.

Cũng không lâu lắm, đám người Mặc Khuynh Thành đã đứng đầu, mặc dù học sinh phía sau có câu oán hận cũng không dám phá hoại buổi chọn người của đạo diễn Từ.

Đang phỏng vấn là một bạn học năm ba, nội dung kịch bản bốc phải chính là Ngọc Diện công tử xuất hiện tại thanh lâu, nói trắng ra thì là ngồi hưởng thụ giữa một đám nữ nhân, chỉ cần là nam nhân thì không có vấn đề gì.

Cậu ta ngồi trên ghế, trong tay cầm một cây quạt vẽ hoa đào, nhẹ nhàng vỗ, rất phong lưu.

"Mị nhi, trong Ngọc Kiều Các này, nàng là người hiểu rõ bản công tử nhất, mỗi lần đi ngang qua đều phải vào đây một chuyến để giải nỗi khổ tương tư..."

Người đó nói tình ái dào dạt, đáng tiếc, Mặc Khuynh Thành lắc đầu, nếu Ngọc Diện công tử chỉ là như vậy, sao có thể được tôn là một trong tứ công tử.

"Tốt lắm, chờ thông báo."

Cậu ta thu quạt, nhìn đạo diễn Từ ngồi ở giữa không hề mở miệng, có chút không cam lòng, lại chỉ có thể hậm hực hờn dỗi rời đi.

"Ngườ tiếp theo."

"Khuynh Thành, là Tô Thụy."

"Ừ." Mặc Khuynh Thành không cần Lê An An nói, cô cũng thấy được.

Đầu tiên Tô Thụy lễ phép chào hỏi với người phê bình, sau đó bắt đầu diễn.

Không thể không nói, Tô Thụy là kẻ có năng lực, nội dung bốc phải là đoạn lần đầu tiên Ngọc Diện công tử gặp mặt nữ chính là quận chúa Phù Dung.

Hoa đào đầy trời, quận chúa Phù Dung vui sướng không thôi, múa theo cánh hoa, điều này làm cho Ngọc Diện công tử nằm ở trên cây không khỏi ngẩn ra, bay xuống dưới, đùa giỡn nàng ta.

Hiện trường đương nhiên không có khả năng để làm như vậy, Tô Thụy vẫn là tao nhã xoay tròn vài vòng, cong môi cười: "Tiểu thư, giữa ban ngày, hoa đào phi vũ, cảnh đẹp như thế, có thể gặp nhau chính là duyên phận..."

Tô Thụy biểu diễn khiến mọi người không khỏi gật đầu, tuy còn có chút khiếm khuyết, nhưng so với những người trước đã tốt hơn nhiều.

Từ Lập nhìn Tô Thụy, hỏi người bên cạnh: "Lão Liễu, đây là người cuối cùng sao?"

"Đúng vậy, lão Từ, chẳng lẽ còn không vừa lòng?" Liễu Vĩnh cũng không phải không biết yêu cầu của Từ Lập, nhưng đây đã là trường học cuối cùng, nếu còn không vừa lòng, vậy thật không biết đi đâu tìm.

"Không tệ." Cuối cùng Từ Lập cũng mở miệng, bởi vì Tô Thụy diễn không tệ, chỉ tiếc là vẫn còn kém một chút.

"Cám ơn đạo diễn Từ." Tô Thụy nghe giọng điệu của Từ Lập, trong lòng biết mình thành công rồi.

"Đợi chút."
Bình Luận (0)
Comment