Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Chương 216

Edit: windy

“Két.”

Cửa phòng lại mở ra, lúc này đã không phải là một người xuất hiện ở đó.

“Khụ khụ, lâu, lâu chủ loại chuyện riêng tư này chúng ta vẫn nên để về nhà đi, ở đây nhiều người.”

Cũng không phải là nhiều người, mà là phục vụ mang nhiều đồ ăn lên thôi, còn có tất cả đều là nữ, đều thấy được lâu chủ nhà mình đè trên người Mặc Giác, cho dù không nghĩ nhiều cũng không có khả năng rồi.

Hồng Thủy muốn giải thích, lại nghe Mặc Giác ở dưới thân nói: “Thủy Thủy, mau xuống, tuy anh không sợ làm chuyện xấu hổ cùng em ở trước mặt nhiều người, nhưng lão Vương lớn tuổi rồi, không chịu được hình ảnh kích thích như vậy.”

“Anh, anh!”

Ngón tay run run chỉ vào anh, cứ thế nói cũng không được gì.

Đứng dậy đem anh ta ôm vào trong ngực, hướng về phía lão Vương nói: “Mang đồ ăn lên đi, nếu không đồ ăn đều lạnh.”

“Vâng ạ.”

Phất phất tay, mấy người phục vụ sau lưng ông lộ vẻ mặt cổ quái, máy móc bưng đồ ăn lên rồi buông xuống, mới đi ra ngoài.

“Hừ, còn nói nước ngoài cởi mở, đi nơi nào cũng thấy kém hơn Trung Hoa.” Lạnh lùng xùy một tiếng, đối với biểu hiện mấy cô gái ngu ngốc, thật sự là nhìn không được.

Mặc Giác sáng mắt lên, đây là thừa nhận quan hệ của bọn họ rồi hả?

Ngoài miệng nhẹ nhàng thở ra, sửa sang lại tóc dài của anh ta, “Thủy Thủy, bọn họ cũng là vì bộ dáng hai chúng ta rất dễ nhìn, cho nên nhất thời phản ứng không kịp mà thôi, ngoan, chuyện tốt bị quấy rầy, về nhà anh lại thỏa mãn em.”

“Phi!”

Đơn âm phát ra, lão Vương cũng không bởi vậy mà nhìn, Hồng Thủy luôn luôn duy trì tốt hình tượng thục nữ thế nhưng lại một lần một lần luống cuống trước mặt Mặc Giác, xem ra hai người này, không sai, cuộc sống sau này sẽ không nhàm chán rồi.

“Cái đồ lưu manh này, lão Vương không biết tốt xấu anh cũng không biết sao? Nghĩ muốn ăn đậu hủ của bổn lâu chủ, nghĩ gì đẹp vậy!” Chuyển mắt trừng lão Vương, “Lão Vương, ông còn thất thần ở đằng kia làm gì, còn không gắp thức ăn cho bổn lâu chủ!”

“Vâng ạ.” Xoay người đáp lời, Hồng Thủy lúc này, cũng chỉ có Mặc Giác dám oán hận thôi.

Tay áo dài vung lên, Hồng Thủy bỗng chốc từ người Mặc Giác ngồi sang một bên, mắt liếc sang một cái, đoan chính ăn đồ ăn lão Vương gắp cho mình.

Cách nước M không xa, Mặc Khuynh Thành trái ngược với bọn họ.

“Cecilie, cô thật sự vì gã đàn ông vô dụng như vậy mà đối nghịch với tôi?” Ở không trung, truyền đến tiếng rống giận, bầu trời trở nên âm trầm, sấm rền mỗi tiếng một vang.

“John, tôi là thủ hộ giả của thế giới này, mặc kệ là bọn họ, hay là anh, chỉ cần muốn phá hỏng quy tắc ma phương, chính là đối nghịch với tôi.” Làn váy bay lượn ở trong gió, Cecilie đứng ở đối diện, nhàn nhạt nhìn John cả người trở nên điên cuồng.

“Ha ha ha!”

Há to mồm, cười lên, John một thân mặc đồ đen giống như nghe thấy chuyện buồn cười nhất đời này.

“Cecilie, câu này cũng chỉ có cô tin tưởng, thủ hộ giả? Sao lúc gã đàn ông kia xuất hiện ở thế giới ma phương, cô không ném anh ta ra ngoài hoặc là xử quyết? Dễ dàng tha thứ như vậy, thế nhưng còn khiến cho một người nữa vào đây, đây là việc thủ hộ giả làm sao?”

Đôi mắt đạm bạc lóe ra vài phần, nhưng vẫn như trước nói: “Đây là chuyện của tôi, không có liên quan gì tới anh.”

Khóe miệng lộ ra một chút giọng mỉa mai, “Cô nói không sai, là không có quan hệ gì với tôi, nhưng nếu không có bọn họ đến, tôi sẽ không tỉnh lại, nói đến cùng, tất cả đều là vấn đề của thủ hộ giả cô đây.”

“Tôi thừa nhận tôi có sai, nhưng đây không là lý do anh muốn phá hủy ma phương.”

Đây là lỗi sai của cô, cô thừa nhận, nhưng chỉ cần cô vẫn là thủ hộ giả của ma phương, liền không cho phép anh ta hủy diệt thế giới này, càng không cho phép anh ta đi ra ngoài gây tai họa cho thế giới kia.

Ở phía dưới Felix cùng Trách Đế khẩn trương nhìn hai người trôi nổi ở không trung, cũng hiểu là vì bọn họ không biết thế giới này mới tìm tòi mới có thể gây ra cục diện như bây giờ, mà Cecilie cho tới nay đều luôn bảo vệ bọn họ.

“Felix, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Nơi này không phải thế giới của bọn họ, cho dù cô muốn hỗ trợ, cũng bất lực, chính như vậy, Cecilie thắng được liền tốt, nếu là John, bọn họ liền...

Felix cau chặt mày, vẻ mặt bình tĩnh, “Trách Đế, em trốn ra xa một chút.”

Chuyện này bọn họ đã không thể đối mặt được, chỉ là...

Chuyển mắt nhìn Cecilie, trong lòng đau khổ, bản thân lại vô dụng như vậy, không giúp được cô ấy, nhưng, anh sẽ dùng hành động nói cho John biết, những lời anh nói yêu cô ấy, không phải lời nói suông.

“Cecilie, cô thật tuyệt, thân là thủ hộ giả của ma phương, cô có được năng lực chí cao vô thượng, nhưng cô cũng không dám phá tan căn nhà giam này, nhìn thấy hai người bọn họ không có gì, quần áo trên người màu sắc phong phú hơn chúng ta biết bao nhiêu, mà nơi này, vẻn vẹn chỉ có sáu màu, Cecilie, chẳng lẽ cô không từng một lần cảm thấy buồn tẻ sao?”

John thật sự không hiểu, theo thế giới ma phương này hình thành nên, Cecilie chính là thủ hộ giả, mấy ngàn năm mấy vạn năm đi qua, vẫn là thủ hộ giả như trước, anh ta không hiểu, cũng không muốn hiểu, cho dù thế giới này anh ta chân chính nhìn cũng chỉ thấy rất ngắn, nhưng anh ta phiền chán! Vì sao bọn họ muốn làm chuyện như vậy, thủ hộ? Không! Thế giới này sớm nên hủy diệt rồi!

“John, không cùng đường không cùng chí hướng, đừng nói nhiều lời, hỏi lại anh một lần nữa, có quay lại hay không?”

Cecilie đã không chỉ một lần biết tâm tư của anh ta, cũng hiểu ý của anh ta, nhưng, bản thân thật sự yêu quý thế giới này, cho nên, từ lúc mới bắt đầu, bản thân cùng với anh ta đã không cùng đường.

Trở lại thế giới hắc ám kia? Lắc đầu, anh ta sẽ không trở lại thế giới âm trầm chỉ có màu đen kia, thế giới như vậy chỉ có một người, không có âm thanh.

“Một khi đã như vậy, bắt đầu đi.”

“Được.”

Lời còn chưa dứt, bóng dáng hai người nhanh chóng biến mất, lúc Felix nhìn thấy bọn họ, đã đang đánh nhau rồi.

“Oanh.”

Gió mạnh lấy hai nắm đấm làm trung tâm, nhanh chóng bắn ra bốn phía.

Hai người ở mặt đất có chút không khống chế được lui về phía sau vài bước.

“Trách Đế, em đi mau.”

Chiêu mới nhất, bọn họ đã không chịu nổi rồi, anh khó có thể tưởng tượng được Cecilie bị gió mạnh như vậy vây lấy phải chịu đau đớn cỡ nào.

“Không!” Trách Đế gắt gao kéo Felix, tuyệt không lui về sau bước nào,vào thời điểm này, cô sao có thể để lại anh một mình được.

“Trách Đế, giờ không phải là lúc bốc đồng.”

“Felix, em đã không còn là trẻ con nữa.” Đây không phải là lần đầu tiên cô cãi lại, cũng là một lần cô nghiêm túc làm.

Felix không nói tiếp, cho dù cô đã lớn, đã có thể sanh vai cùng anh, nhưng trong mắt anh, cô chính là em gái nhỏ của anh, huống hồ chuyện lần này...

“Trách Đế, nghe lời, anh không thể phân thân bảo vệ em.” Kì thực, chính anh cũng không xác định có thể bảo toàn bản thân không.

Trách Đế vẻ mặt nghiêm túc, lui ra sau vài bước, “Felix, em không cần anh bảo vệ.”

Nói xong, liền xoay người tiến lên vài bước, gió mạnh thổi qua gò má, lạnh như băng, đau đớn.

“Phanh.”

“Ưm.”

Lúc này cuộc chiến kết thúc, Cecilie từ không trung rơi xuống, thật hiển nhiên, John còn có năng lực hơn cô.

“Cecilie, cô còn không chịu nhận thua?”

John bay giữa không trung, nhìn người phía dưới, cũng không mong chờ được đáp án, chuyển mắt nhìn về phía bên kia, “Cô đã không nói chuyện, vậy tôi liền giúp cô quyết định.”

“Phi.”

Cúi người xông tới, Felix cùng Trách Đế đồng loạt phản ứng giống nhau, tránh sang một bên.

“Ha ha, thế mà để các người tránh được, nhưng mà tiếp theo liền không thể rồi...”

“John, có bản lĩnh anh liền nhằm vào tôi đi, không cần tổn thương người vô tội.”

Âm thanh suy yếu truyền tới, John có chút không kiên nhẫn, Cecilie chấp nhất như vậy anh ta thật sự không thích, bởi vì càng chấp nhất càng chứng mình cô để ý tới gã đàn ông này.

“A, một kẻ yếu hoàn toàn không có năng lực, thế nhưng còn hy vọng xa vời với người không nên có hy vọng, Cecilie, cô liền ngoan ngoãn nằm ở đó, xem tôi giúp cô xử lý bọn người nên biến mất này thế nào đi.”

“John, anh dám!”

Cecilie giãy dụa muốn đứng dậy, lại bị John giữ lại.

Felix nhìn ở trong mắt, cũng biết, bản thân sắp sửa gặp phải cái gì.

“John, anh cứ nhằm vào tôi, tha cho Trách Đế, em ấy là vô tội.”

John phảng phất như nghe được chuyện cười, lại nở nụ cười, “Ha ha ha vô tội? Thế giới này không phải vì một câu vô tội của anh là có thể xóa được hành vi của các người, nếu như thực vô tội vì sao lúc trước lại nghĩ mọi cách để tiến vào? Chỉ vì theo như lời các người là làm nghiên cứu khoa học? Lời này thế nào tôi cũng không tin.”

“Đã không tin, tôi cũng không thể nói thêm gì.”

John nhìn xuống, anh ta nhỏ bé cỡ nào, nhỏ đến nỗi chỉ một bàn tay của anh cũng có thể bóp chết anh ta, những năm gần đây cũng có người vào, nhưng người duy nhất khiến Cecilie động tâm chỉ có một người như vậy, chẳng lẽ anh không đẹp trai? Chẳng lẽ chưa hiểu rõ cô sao?

“Anh cũng biết không cần vùng vẫy giẫy chết, tôi đây liền cho anh đi thống khoái.”

Felix gắt gao nhìn anh ta, đem Trách Đế ở bên cạnh bảo vệ phía sau người, nhìn nhìn hố to kia, giống như lưu luyến gì đó.

Cecilie có chút khẩn trương, cô không sợ chết, nhưng cô phát hiện bản thân càng sợ mất người yêu, ra sức giãy dụa, không để ý tới dây thừng màu đen cứa vào da thịt mình.

“Các người mau chạy mau!” Khàn giọng gào thét, trong mắt tất cả đều là lo lắng.

Khóe miệng John lộ ra một chút tàn nhẫn, áo đen bay theo gió, như là rầm rĩ cái gì đó.

Tay trái nhẹ nhàng nâng lên, sợi dây màu đen càng lúc càng lớn, Trách Đế sau lưng Felix càng không khỏi lo lắng nhìn người phía trước.

Nên làm cái gì bây giờ, cô nên làm cái gì để bảo vệ người trong lòng bây giờ?

Sốt ruột nhìn xung quanh, giờ phút này thế giới chỉ còn lại hai màu đen trắng đan xen, nhìn kỹ, cũng có thể phát hiện màu đen chiếm đa số, này không phải nói cũng biết năng lực của John mạnh mẽ cỡ nào, mà xung quanh không ngừng biến hóa, chỉ không có thứ bản thân muốn.

Đột nhiên, ống quần bị túm lấy, cúi đầu nhìn lại, phía dưới là Tiểu Bạch.

Bất động thanh sắc bế trong lòng bàn tay, “Tiểu Bạch, mày có thể giúp tao sao?”

Gật đầu, Tiểu Bạch nháy mắt biến thành một lọ thuốc, cô đúng lafquen thuộc lĩnh vực trà hương truyền kì.

Còn chưa kịp cao hứng, một sức mạnh đẩy ngã cô, ngã trên mặt đất, chỗ ban đầu đứng biến thành một hố tối đen như mực không thấy gì, nghĩ có chút sợ hãi, lại càng lo lắng.

Felix, chống đỡ...

Đứng dậy cấp tốc chạy về hướng xa xa, John xem ở đáy mắt, cười châm chọc, “Felix, nhìn thanh mai của anh kìa, cô ấy đã bỏ anh mà đi rồi, anh không thấy đáng buồn sao?”

Felix mặt trầm xuống, không dám thả lỏng, cho dù như thế, quần áo trên người cũng đã rách tươm, nhưng anh chưa từng nghĩ tới từ bỏ, vì từ này cho tới bây giờ không nằm trong từ điển của anh.

Đôi mắt âm trầm khép hờ, cảm xúc không kiên nhẫn khiến động tác trên tay anh ta càng thêm mạnh, anh ta đã không nghĩ tiêu hao sức cùng người kia.

Trong hố, Cecilie cho dù sốt ruột, cũng chỉ có thể tỉnh táo nỗ lực tháo sợi dây trên người.

Sợi dây vỡ tan, trên mặt dính đầy máu tươi, cô cũng không thèm để ý tới, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, tuyệt đối không để cho John giết Felix.

Bên kia, Trách Đế trán đổ mồ hôi, trong mắt đều là nghiêm túc, động tác trên tay càng nhanh hơn so với bình thường, cô không biết bản thân làm ra có hữu dụng hay không, nhưng cô chỉ có thể giúp được như vậy.

Felix, anh nhất định phải cố chịu đựng...

Tôn Đức ở bên ngoài nhìn mấy người, anh biết nhiều hành động như vậy làm trên màn ảnh rất là khó, nhưng vì cảnh cuối cùng hoàn mỹ, chỉ có thể để diễn viên vất vả rồi.

“Cut! Nghỉ ngơi một lát.”

Ngồi ở trước màn hình, nghiêm túc xem cảnh trước mặt, cùng An Đông, tìm ra chỗ quay không tốt.

Bốn người nhẹ nhàng thở ra, nhất là John, anh luôn bị treo trên không trung, không chỉ phải giữ thăng bằng, còn phải làm động tác, mà Mặc Khuynh Thành thì hoàn hảo, ngoại trừ cảnh rơi xuống đất kia, sau đó cô cũng chỉ cần nằm ở đó biểu hiện tình cảm thôi.

“Mệt chết tôi rồi, đạo diễn Tôn, để chúng tôi nghỉ ngơi lâu thêm chút được không?” Johnny xoa xoa vai, đá đá chân, hoạt động tứ chi cứng ngắc.

Tôn Đức ngẩng đầu, thản nhiên nói: “Nghỉ ngơi 30 phút.”

Mặc Khuynh Thành đứng lên lúc nghe được lời này, có chút xúc động, mấy ngày nay, kì thực cảnh này bọn họ đã quay tốt lắm rồi, chỉ là lúc cô đánh với Johnny, vì bản thân bọn họ, nguyện ý quay lại lần nữa, thậm chí lúc mệt cũng tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, cô thật may mắn, lúc quay bộ phim đầu tiên, diễn viên cô gặp được, đều vô cùng tốt.

Mặc Dận đem túi chườm nóng nhét vào trong tay cô, lại đem áo khoác lông khoác lên cho cô, nhìn khuôn mặt trắng bệch vì lạnh, mày nhăn lại, anh không thể để cô vất vả như này nữa.

“Dận!” Nhìn ra suy nghĩ của anh, liền vội vàng kéo kéo, khóe miệng cong lên, “Dận, em có thể, huống hồ anh cũng biết thể chất của em, mấy ngày này không thành vấn đề.”

“Anh không biết thể chất của em, nhưng biết tối qua em bị sốt nhẹ.” Mặt trầm xuống, nghĩ tới thiên hạ của anh dù sốt nhẹ cũng kiên trì quay phim, hơi lạnh trên người lan ra nhiều hơn.

Lộp bộp!

Khóe miệng càng thêm cứng ngắc, tối hôm qua cô sốt hả? Bảo sao lúc quay phim cảm thấy không có sức lực như vậy, còn tưởng rằng tại quá mệt rồi.

“Mặc phát sốt hả? Hay chúng ta nói với đạo diễn Tôn một tiếng?” Lạp Lý chuẩn bị đi lại hỏi còn có thể diễn tiếp không thì nghe được lời Mặc Dận nói, có chút lo lắng, lại nghĩ đến sắc mặt Mặc Khuynh Thành sáng nay có chút không tốt, càng cảm thấy cô cần nghỉ ngơi.

“Lạp Lý, đừng nói, cơ thể của tôi tôi biết, không có vấn đề gì...”

“Còn không có vấn đề? Tối hôm qua anh kiểm tra nhiệt độ cho em có biết bao nhiêu độ không, cần anh nói cho em không?” Mang theo giọng điệu dạy dỗ, Mặc Khuynh Thành biết, Mặc Dận thật sự tức giận.

“Dận, em...”

“Mặc, anh ấy nói không sai, huống hồ hiện tại cũng không mất bao lâu, về nghỉ ngơi thật tốt, nơi này có tôi rồi.”

“Cảm ơn.” Tuy anh có thể tự mình đi nói, nhưng người trong lòng hiển nhiên sẽ không an phận, vẫn là đứng nhìn thì tốt hơn.

“Không cần khách khí.” Khóe môi cong lên nụ cười khiêm tốn, sau liền nhìn Mặc Dận nửa ép buộc đưa Mặc Khuynh Thành về phòng thay đồ.

“Chậc chậc chậc, này, nhìn thấy không, đây mới là người đàn ông tốt.”

Eileen hai tay ôm ngực, đứng bên cạnh, khinh thường nhìn Johnny bên cạnh.

Johnny nắm thật chặt áo lông trên người, khinh thường nói: “Đây là người đàn ông tốt? Tôi cảm thấy không đúng, tôi nói, Lạp Lý, anh như vjaay sao này sao tìm được đối tượng, bởi vì có người trong lòng đàn ông sẽ lựa chọn lùi bước, người đàn ông tốt sẽ kiên định cho rằng chỉ có bản thân mới khiến cho người đó hạnh phúc sao?”

Lạp Lý từ chối cho ý kiến, “Johnny, chuyện tình cảm, tôi không muốn cưỡng cầu, huống hồ chỉ cần cô ấy hạnh phúc, là ai thì có quan trọng không?”

Johnny quả thực tiếc rèn sắt không thành thép, người này sao không thông suốt vậy, quen biết nhiều năm như vậy, thanh tâm quả dục thì thôi, vất vả lắm mới động tâm lại không biết tranh thủ, chẳng lẽ để độc thân cả đời?

So với anh ta, Eileen thì vừa yêu vừa hận, yêu nhưng bên cạnh nào có người đàn ông nào tốt như vậy, hận chính là đáng tiếc bản thân không có cảm giác với anh ta, bằng không còn có chuyện Mặc Khuynh Thành được.

“Được rồi, các người đừng đứng ở nơi này nữa, nếu không phiền thì giúp tổ đạo cụ thu dọn đạo cụ đi.”

Kì thực không cần Lạp Lý nói, hôm qua Mặc Dận đã nói với Tôn Đức, chỉ là tính khí Mặc Khuynh Thành ngang ngược, hai người không nói tới thôi.

“Được rồi, vừa quay phim xong liền làm lao công, ài, đạo diễn Tôn, diễn viên tốt như chúng tôi có phải nên thêm lương không?”

An Đông cười tủm tỉm đi lên phía trước, “Eileen, cô là ghét bỏ tiền lương tôi trả cô quá thấp?”

Eileen da đầu căng thẳng, lấy lòng nói: “An Đông, tôi nói là, đạo cụ rất nhiều, Johnny, chúng ta mau đi giúp đi!”

Nói xong, cứng rắn dắt Johnny về phía để đạo cụ, trên đường còn có thể nghe được tiếng không hài lòng: “Eileen, vì sao tôi phải đi cùng cô, mau bỏ cổ áo tôi ra!”

“Nói nhảm như thế làm gì, có còn là đàn ông không?”

“Tôi có phải đàn ông hay không có cần tự mình xem thử không?”

“Chỉ anh? Phi! Lão nương thật sự sợ AIDS.”

“Eileen!”

“Cút, rống cái rắm!”

Tổ kịch nào cũng có vai hài, hiển nhiên, trong tổ kịch này chính là hai người bọn họ, đào hoa như nhau, lại nhìn không hợp mắt nhau.

Mặc Khuynh Thành bị Mặc Dận túm về phòng thay đồ, ánh mắt lạnh buốt, nhận mệnh cầm quần áo đi thay.

Không phải là cô sợ, là thế lực ác quá mạnh mẽ, năng lực bản thân quá yếu, không thể đối kháng! Nhưng cô cũng muốn nghỉ ngơi, đúng, không sai, cô chỉ là muốn cho Mặc Dận một bậc thang đi xuống thôi, cô không phiền, một chút cũng không mệt, một chút... Không phiền cái cọng lông!

Mặc Khuynh Thành trầm tĩnh lại chống mí mắt chậm rãi mặc đồ, đầu mê man, thứ trước mắt cũng mờ mờ ảo ảo, trời đất xoay chuyển, ngã vào lòng Mặc Dận.

Mặc Dận ở bên ngoài rất lâu không thấy có động tĩnh gì, mới đi vào xem xét, cũng may mắn có anh, nếu không liền ngã xuống mặt đất lạnh lẽo, cũng sẽ không dễ chịu như vậy.

Lại nhìn Mặc Khuynh Thành trong lòng đến ngay cả áo lông cũng không mặc được, đôi mắt thâm trầm lại, rất nhiều lời trách cứ đều hóa thành đau lòng, yên lặng ngồi vào ghế bên cạnh, tự mình mặc quần áo cho cô.
Bình Luận (0)
Comment