Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Chương 217

Edit: windy

Đêm khuya, cuồng phong gào thét, tàn sát toàn bộ cây cối, chỉ trong chốt lát, trên cửa sổ vang lên tiếng kêu bùm bùm.

Tô Thụy nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, bông tuyết rơi xuống, không ôn nhu.

Tuyết rơi...

“Anh Thụy, trời lạnh, mặc thêm áo ấm vào.” Nói rồi, trên vai thêm một chiếc khăn lông.

Mỉm cười, mở rộng khăn lông ra, đem thiên hạ ôm vào lòng, sưởi ấm cho nhau.

“Lily, mấy ngày nay, thật sự cảm ơn em.”

Lời này, mấy ngày qua anh ta đã nói rất nhiều lần, nhưng vẫn cảm thấy không đủ, bởi vì cô vì anh ta thật sự đã làm ất nhiều rồi.

“Anh Thụy, nếu thật sự muốn cảm ơn em, vậy phía đạo diễn Bàng anh có thể đi cùng em không?”

Đi cùng cô? Chuyện này lúc trước không là việc khó, nhưng anh ta nghe nói nữ chính là Mặc Khuynh Thành, này có phải chứng tỏ sau này anh ta có thể thường xuyên nhìn thấy cô ấy?

Kinh ngạc, anh ta có chút muốn đáp ứng...

Lily cẩn thận nhìn anh ta, cũng đem vẻ mặt của anh ta ở trong lòng, giọng mỉa mai liền thoáng qua, Tô Thụy à Tô Thụy, anh còn không đổi tính xấu.

“Anh Thụy, trước anh đã đáp ứng em rồi, anh sẽ không quên chứ?”

Bám lấy cánh tay anh ta, vẻ mặt mất hứng.

Cúi người chóp mũi dựa vào, “Chuyện đáp ứng với em, anh chưa bao giờ quên.”

Mắt cười nheo nheo, lộng lẫy lóa mắt, “Anh Thụy, em biết anh tốt nhất!”

“Nói vậy ta không quầy rầy hai đứa chứ?” Văn Sương dựa người trên khung cửa, hai tay ôm ngực, không vui nhìn hai người, chính xác mà nói, là đang nhìn Lily, cái cô gái này thế mà dám để con trai bà cùng cô ta đi quay phim?

“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”

Tô Thụy ôm Lily trong lòng, đối với ánh mắt của Văn Sương, anh ta không phải không thấy được, nhưng trong lúc nhất thời cũng không biết nên xử lý như thế nào.

“Thế nào, nhà của mẹ mẹ không thể tới sao?”

Nhíu mày, “Mẹ, con không có ý đó, chỉ là trước lúc vào phòng sao mẹ không gõ cửa?”

Chuyện xảy ra mấy ngày nay khiến cho mỗi người đều khó chịu, Văn Sương kì quái, anh ta có thể hiểu được, nhưng Lily là vô tội.

“Gõ cửa?” Bước nhanh đi lên phía trước, rống giận: “Tô Thụy, trước kia mẹ vào phòng con có gõ cửa đâu!”

Trong mắt đều là lửa giận, chuyển mắt nhìn Lily dựa vào trong lòng còn trai mình, tất cả đều là do cô gái này!

“Bác, bác gái, bác làm sao vậy?” Lily có chút sợ hãi, run run ôm chặt Tô Thụy.

Vỗ về trấn an, không vui nói với Văn Sương: “Mẹ, có chuyện gì cứ nói ra đi, con còn có việc cần xử lý.”

Lui về phía sau một bước, bà ta thật sự không nghĩ ra, con trai bà vậy mà nâng niu cô gái này như vậy, có việc? Nó không có công việc, có thể có chuyện gì! Nhưng mà nói như vậy, bà cũng thông mình không nói ra miệng.

“Thụy nhi, ngày mai con cùng mẹ tới bên kia gặp bọn họ.”

Khóe miệng Tô Thụy kéo xuống, anh ta biết bọn họ trong miệng Văn Sương nói là ai, nhưng...

“Mẹ, nếu không ngày mai để Lily đi cùng mẹ đi, con thì thôi...”

“Thụy nhi, để Lily đi theo giúp mẹ được cái gì, con là cháu trai là con trai của bọn họ, con không tới gặp bọn họ, còn để ai gặp?” Văn Sương sốt ruột khuyên, “Thụy nhi, mẹ biết con bởi vì chuyện lần trước mà tự trách, đối với Tô gia chúng ta thật sự chỉ còn lại mỗi mình con, bọn họ tuyệt đối sẽ tha thứ cho con.”

“Nhưng mà mẹ, con...”

Vẻ mặt có chút rối rắm, cúi đầu, anh ta thật sự không biết đối mặt thế nào với bọn họ. Kì thực lúc trước cho dù anh ta nghe lời Tô Ngạo nói tiếp, kết cục này cũng sẽ không thay đổi...

“Thụy nhi, cứ quyết định như vậy đi, không cần chuẩn bị gì, chỉ cần sáng mai an tâm cùng mẹ đi là được, thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi sớm đi.”

Nói xong, tiếng giày cao gót nhanh chóng biến mất khỏi phòng.

Lily ngẩng đầu, nháy mắt sửng sốt, “Anh Thụy, nếu anh không muốn đi, bằng không để em nói chuyện với bác gái?”

“Không cần.” Chuyện nên đối mặt vẫn phải đối mặt, có trốn thế nào cũng không thoát được.

“Như vậy...” Nỉ non một câu, lại có chút rối rắm hỏi: “Anh Thụy, anh có thể giúp em không...”

“Lily, có chuyện gì sao?” Tô gia đã ngã, việc anh ta có thể giúp cũng rất ít.

“Anh Thụy, thẻ của em có vấn đề, nhưng mà Garci đã đi xử lý rồi, nhưng mấy ngày nay em...” Nắm bàn tay, cúi đầu, gò má có chút đỏ lên.

“Cầm dùng đi, không đủ cứ nói anh.” May mắn, tài sản Tô gia không bị tịch thu, may mà, anh ta còn có một chút tiền vốn.

“Anh Thụy, chờ bên kia xong xuôi, em nhất định trả lại cho anh.” Nhận lấy thẻ đen, trịnh trọng nói.

Vuốt sống mũi, “Lily, của anh chính là của em, không cần trả lại.”

Cười vui vẻ tựa vào trong ngực anh ta, trong mắt thấp thoáng hiện lên vẻ lạnh lùng.

Ba ngày sau, tổ kịch suốt ngày đêm đẩy nhanh tiến độ cuối cùng đã truyền đến tiếng hoan hô nhảy nhót.

“Xong rồi!”

“Mặc, chúc mừng đã xong rồi!”

“Cuối cùng cũng quay xong rồi, rốt cục cũng có thể nghi ngơi hẳn hoi rồi.”

“Này, chúng ta đi đâu để ăn mừng bây giờ?”

“Bên quảng trường Úc Lâm mới mở một nhà hàng, nghe nói không tồi, nếu không chúng ta thử xem đi?”

“Kinh doanh gì?”

“Hình như tiệc buffet, tôi cảm thấy không tồi đâu.”

“Tiệc buffet đông nha, này còn cả một nhà.”

“Vậy cậu không biết rồi, không thể nói món gì cũng có, nhưng đại đa số đều có, nhất là gan ngỗng, hương vị này, ở nước F ăn phải ăn chính tông.”

“Lợi hại như vậy? Mặc, bằng không chúng ta đến nhà hàng đó đi?”

Mặc Khuynh Thành chuyển mắt nhìn mọi người, trả lời, cậu quyết định là được rồi.

“Vậy thì đi nhà hàng kia đi, cũng không biết, có đồ ăn Trung Hoa không.”

“Ha ha ha, công tử nhớ nhà rồi, nhưng mà tôi cũng nhớ, ra ngoài lâu như vậy rồi, cũng nên trở về thôi.” Đạo diễn Tôn lộ vẻ mặt hoài niệm, trước chưa xuất ngoại bao giờ, sốt ruột quay phim, sau xuất ngoại, vẫn rất nhớ nơi quen thuộc kia.

“Đạo diễn Tôn, ông cũng không thể về sớm như vậy được, diễn viên có thể đi rồi, nhưng chúng ta còn có một chuyện lớn cần sửa nha.” An Đông vỗ vỗ bờ vai của ông, trực tiếp đánh vỡ tưởng niệm của ông, “Nhưng mà ông có thể tiếp tục ở lại nhà tôi, bà xã tôi rất thích ông.”

“Vậy thì cảm ơn ông, được rồi, mọi người không cần thu dọn nữa, đi ăn cơm trước đi.”

“Được!”

“Đạo diễn Tôn vạn tuế!”

Nửa tiếng sau, nhà hàng buffet.

Bởi vì nhiều người, tương đương với bao cả nhà hàng.

“Oa! Nơi này thật nhiều đồ ăn! So với nhà hàng buffet Trung Hoa tốt hơn nhiều!”

“Đúng vậy, bỗng nhiên không muốn trở về, đêm nay, nhất định phải ăn đủ vốn!”

“Mọi người ăn nhiều một chút, nếu ăn không hết tôi lấy thịt mọi người gán nợ!” Tôn Đức có chút đau lòng, thảo nào thực đơn có nhiều món như vậy, một người ăn thoải mái, nhìn thấy nhiều người như vậy, hu hu hu, công tử, cầu bỏ tiền!

Nhìn mọi người trực tiếp vọt vào chiến đấu với đồ ăn, Mặc Khuynh Thành đột nhiên nhớ tới Lê An An, cũng không biết cô ấy biết bọn họ ăn ngon như vậy có ghen tị hay không, nghĩ như vậy, động tác trên tay cũng làm luôn, nhanh chóng chụp vào tấm, gửi cho Lê An An.

“Đông đông.”

Lê An An ngồi nghiêm chỉnh ở trên ghế nghe thấy tiếng thông báo, nhưng lại cảm thấy như thiên đường, “Dì, thật xin lỗi, cháu xem tin tức chút.”

“Không sao, cháu cứ làm việc đi.” Không để ý vẫy vẫy tay, nụ cười khóe miệng Tiền Tuệ càng sâu hơn, hiện giờ lại càng ngày càng thích Lê An An, nếu không phải chưa đủ tuổi, ngày mai bà nhất định kéo hai đứa đi đăng kí.

Lấy điện thoại ra, mở thông báo, thiên đường nhất thời rơi xuống địa ngục.

Khuynh Thành: An An cậu xem, nhà hàng buffet này không tồi!

Tiếp đó, kèm theo vài tấm hình.

Mặc Khuynh Thành!

Nghiến răng nghiến lợi, bản thân sao còn nhớ tới cô ấy, thế mà vào lúc này còn dám gửi mấy bức ảnh như vậy!

Tròng mắt xoay xoay, vụng trộm chụp mấy tấm, gửi lại.

An An: Đến đây, giúp đỡ nhau đi!

Nhìn những lời này, Mặc Khuynh Thành không khách khí nở cười.

“Cái gì buồn cười vậy?” Mặc Dận đem đồ ăn gắp vào trong chén cho cô, hỏi.

“Dận, chúng ta chụp một tấm đi.”

Tuy không biết lí do, nhưng Mặc Dận sẽ không từ chối.

“Kho vũ khí tùy thân.”

“Leng keng.”

“Kẽo ket!”

Dịch Thần phát hiện sắc mặt Lê An An không đúng, có chút nghi hoặc, có chuyện gì sao?

Nắm chặt di động, tiếng nghiến răng phát ra thật vang.

Mặc Khuynh Thành đáng chết, rốt cuộc là cô đã kết giao với kiểu bạn gì vậy!

Ngón tay nhanh chóng gõ vài cái trên màn hình, một khi đã như vậy, thế nào cô  cũng muốn cho người khác cùng bị tổn thương!

“An An, công ty có việc gấp hả? Bằng không để Thần Thần đưa cháu về?”

Tắt di động, cười, “Không có chuyện gì, dì à, chỉ là bà chủ ở nước ngoài chúc cháu Giáng Sinh vui vẻ.”

Tiền Tuệ chưa từng gặp bà chủ của bọn họ, nhưng nghe Dịch Thần nói, hai chủ của hai công ty là một đôi, là thanh mai trúc mã, nói vậy tuổi cũng không lớn đi.

“Chủ của hai đứa thật tốt, Thần Thần, lúc đi làm đừng quên tặng quà cho ông chủ đấy.”

“Vâng.”

Nói xong, chuyển mắt nhìn Lê An An một cái, nếu thật như cô nói, biểu cảm sẽ không như vậy, xem ra hai người lại hại nhau rồi.

Nếu là Lê An An biết suy nghĩ của anh, nhất định sẽ kêu lên, không phải là cô nguyện ý tổn thương đâu, cô mới là người bị hại!

Weibo, cho dù là lễ Giáng Sinh, cũng không thể ngăn cản được sức quyến rũ của internet.

An ma ma: Công tử của mọi người quá phận, lễ Giáng Sinh còn khoe ân ái, đến đây, cùng nhau tổn thương đi!

“An ma ma đáng thương, đừng buồn, cô còn có chúng tôi.”

“Đừng an ủi, An ma ma đây là nhìn không nổi lễ Giáng sinh chúng ta quá tốt đấy, công tử làm đúng!”

“Công tử, thân thể khỏe không? Nghe nói gần đây người vô cùng bận.”

“Tin tức này đã lâu rồi, mấy hôm trước công tử còn phát sốt, làm người ta xót mà.”

“Lầu trên hình như là nhân viên ở đó, nhanh, mau chụp mấy tấm hình cho chúng tôi nhìn xem?”

“Muốn xem ân ái, muốn bị ngược, come on baby, đừng do dự!”

“Công tử cần bảo vệ, nhưng mà tôi có thể nói công tử cùng phu nhân thật sự rất xứng đôi!”

“Lầu trên nói vô nghĩa.”

“Tôi cũng thấy thế.”

“Nhanh phát đi...”

Mà trong bữa tiệc, Eileen uống rượu vang đỏ, lướt Weibo, đuôi lông mày nhướn lại, khóe miệng lộ ra nụ cười xấu xa.

Eileen – Hoắc Duy: Mọi người muốn ảnh của Mặc? Lấy lòng tôi, tôi liền phát cho.

Lúc trước bởi vì Đại trang viên tìm được trang của diễn viên hợp tác, thông minh liền theo dõi, này cũng làm cho tốc độ phản ứng của bọn họ cũng nhanh.  

“Mỹ nữ Eileen, tôi biết ngoại trừ công tử nhà chúng tôi ra cô là đẹp nhất, cầu ảnh chụp nha!”

“Trong thiên hạ này, cô đẹp nhất!”

“Cầu ảnh chụp...”

Giả vờ nhìn phía Mặc Khuynh Thành, tách một tiếng, chụp được góc nghiêng.

Hắc hắc, nếu tình yêu không tốt đẹp, chụp nhiều tặng cho fan cũng tốt.
Bình Luận (0)
Comment