Ngày rằm tháng tám, tiết Trung Thu tốt lành, Thiên tử thiết yến tại điện Đức Dương.
Tuy điện Đức Dương chẳng thể sánh cùng tiền điện Vị Ương cung trong thành Trường An có thể dung nạp vạn người, nhưng điện cao ba trượng, bệ cao một trượng, cũng đủ để ba nghìn quan thần, nô lệ tụ hội.
Yến hội lần này lấy danh nghĩa Trung Thu, nhưng kỳ thực là để đón gió cho Đại Tư Không, lại cũng là lần đầu Trưởng công chúa cùng phu quân trở về nhà mẹ sau khi thành thân, bởi vậy càng thêm long trọng.
Duy có Lận Tắc không đến dự, lấy cớ thân thể có bệnh.
Hắn không đến, yến tiệc tại điện Đức Dương rượu chưa quá ba tuần đã có người mượn cớ cáo lui.
Người đầu tiên đứng dậy là Tiền Bân, vốn là kẻ kiệt xuất được chọn trong đợt chiêu hiền vào mùa xuân. Vài ngày trước nhận chức Thượng thư tả thừa với bốn trăm bậc bổng lộc, theo thuộc hạ thượng thư đài, chưởng quản văn thư kỳ hạn, phụ giúp lệnh, bộc trị sự. Chỉ vì chưa được Lận Tắc đích thân xem xét, nên còn ở giai đoạn thử quan.
Tiền Bân cũng viện lý do thân mang bệnh nhẹ, tửu lượng không cao, sợ thất lễ trước điện, khẩn cầu lui bước.
Thiên tử không biết người này, nhưng từ quan bào nhận ra chức vị, ánh mắt quét qua Thượng thư lệnh Khương Hạo. Khương Hạo mang vẻ hổ thẹn, song không nói gì, chỉ đem nỗi thất vọng với Tiền Bân nhấn chìm trong chén rượu, lặng lẽ uống cạn.
Thiên tử tất nhiên chuẩn cho rời khỏi.
Sau đó lại có kẻ nối gót rời đi, đến cả Mông Kiều thê tử của Chấp Kim Ngô Lận Th cũng cáo lui, yến tiệc chưa tới nửa, người đã vơi quá nửa.
Điện Đức Dương đột nhiên trống đi một nửa.
Cách mười hai miếng rèm mũ miện, chẳng rõ được thần sắc thiếu niên thiên tử, chỉ mơ hồ thấy y dung mạo đoan chính, phong tư cao quý ôn hoà. Nhớ lại hai đời tiên đế Túc và Lệ phóng đãng vô độ, thiếu niên này quả còn mang cốt cách đế vương.
Trái lại, Trưởng công chúa ngồi bên Thái hậu thì vui vẻ buông lỏng hơn nhiều. Suốt buổi yến từ đầu đến tàn đều tươi cười nói cười, hoặc từ tay Thái hậu uống rượu ngọt, hoặc đưa bánh điểm tâm đút cho mẫu thân.
Quả thực hưởng trọn niềm vui thiên luân.
Người trong cung ngầm nhìn nàng, phần nhiều cho rằng nàng đang gắng gượng mà vui. Dù sao Lận Tắc cũng chẳng đến cùng nàng, lại nhớ đến ngày thành thân cũng không chịu hồi kinh, từ đầu tới cuối đều chẳng xem cuộc hôn nhân này là thật. Lại thêm nàng lớn hơn Thiên tử hai tuổi, thủ đoạn trên mặt mũi làm ra cũng quả là trơn tru hơn nhiều.
Ngay cả Tùy Lâm cũng nghĩ như vậy.
Yến tan rồi, Tùy Lâm tiếp kiến tỷ tỷ trong đông noãn các điện Đức Dương. Trên bàn có bát lê hầm do chính tay Thái hậu nấu, bảo rằng tiệc yến hoa mỹ mà thiếu thực, đêm khuya chẳng nên ăn nhiều, chỉ mong hai tỷ đệ làm ấm dạ, nhuận họng là được.
Tùy Đường vốn thích ăn uống, vừa tới chẳng mấy chốc đã dùng xong, nói: “Giờ này ta đã bảo a mẫu đừng hồi Bắc cung, mẹ con ta cùng trò chuyện. Nhưng đệ cứ khăng khăng giữ quy củ cung đình, nhất quyết không chịu lưu lại.”
Nàng đặt bát xuống, lấy khăn lau miệng, rồi không nhịn được chỉnh lại chiếc sa mỏng khoác trên người: “Đêm khuya sương lạnh, phiền nội thị đóng cửa sổ lại đi. Ngày thường cũng hầu hạ bệ hạ như vậy sao?”
“Điện hạ răn dạy đúng lẽ.” Đường Giác nghe vậy, nhìn thoáng qua Tùy Lâm, rồi từ tay thị giả đem áo khoác đến cho y.
Tùy Lâm mỉm cười nhận lấy, đứng dậy khoác lên cho Tùy Đường: “Tỷ hiểu lầm rồi, người ở lại chỗ ta ban đêm, sao ta dám để cửa mở?”
Tùy Đường thoáng khựng lại khi chỉnh lại áo, chợt bừng tỉnh.
Đây là đang đề phòng Lận Tắc.
Cũng giống như nàng đề phòng Lận Tắc đến đón mình về phủ sớm vào sáng mai, nên nhân đêm nay nói hết việc quan trọng.
Tuy giờ còn dư thời gian, nhưng trong cung cũng có tai mắt của Lận Tắc, vẫn phải cẩn trọng.
Tùy Lâm thấy vẻ mặt nàng, bưng bát lê hầm vừa khuấy vừa nói: “Thiệt thòi cho a tỷ rồi.”
Tùy Đường chau mày: “Sao lại nói vậy?”
“Chuyện sau khi Đan Chu bị vạch trần, a tỷ có nghe chưa?” Tùy Đường vào cung từ buổi trưa, nửa ngày nay Tùy Lâm quan sát nàng, cũng không thấy nàng mang vẻ u sầu, đau buồn gì mấy.
Tùy Đường gật đầu: “Ta biết.”
“Đan Chu thất bại, trẫm trong cung còn dễ sống, chỉ khổ cho a tỷ phải ngày ngày ở cạnh Lận tặc, chịu hắn sỉ nhục, hẳn rất đỗi khổ sở.” Tùy Lâm múc canh đút cho tỷ: “Hôm nay hắn không đến yến tiệc, vốn là để làm khó trẫm, nhưng cũng khiến a tỷ bị liên lụy.”
“Điện Đức Dương đầy quan thần, bao nhiêu ánh mắt dõi theo—” Ánh mắt thiếu niên rơi vào dải lụa trắng của phụ nhân, “Lần đầu tiên trẫm cảm thấy, việc a tỷ không nhìn thấy cũng chưa hẳn là điều xấu.”
Tùy Đường cúi đầu uống canh, nhận lấy bát, nói: “Hôm nay hắn không đến, quả là vì bệnh, chẳng biết khi nào bị cảm lạnh, ban đêm sốt cao. Không phải cố ý không tới.”
Tùy Đường nhớ khi đó độ khoảng giờ Tý, nàng bị tiếng động đánh thức.
Lận Tắc nặng nề thở dốc, giọng khàn đục như nhét đầy bông, gọi hai tiếng, nàng mới biết là hắn muốn uống nước.
Sau lời nói là tiếng vải vóc lạo xạo. Hai người tuy chung giường nhưng luôn nằm riêng chăn, lúc ấy nàng rõ ràng cảm thấy hắn đang kéo chăn của mình, thân cũng áp lại gần.
Nàng còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cảm thấy bị mạo phạm liền hất chăn định đẩy ra. Nào ngờ tay chạm vào lại thấy bàn tay kia lạnh buốt, cả người hắn đều đang run rẩy.
Bản năng của thầy thuốc khiến nàng lập tức nắm lấy cổ tay bắt mạch.
Mạch đập nhanh và gấp, thế mạch hư và tán, lại nằm thấp – là mạch sốt.
Tùy Đường sờ lên trán hắn, quả nhiên nóng hầm hập; lại đặt tay lên ngực hắn, không ngờ bị hắn nắm lấy, như người sắp chết vớ được cọng rơm.
Sức hắn quá mạnh, nàng đau đến bật ra tiếng, lập tức cả hai đều tỉnh táo.
“Ngươi sốt rồi, ngực có đau không?” Tay nàng đã được buông ra, nhưng vẫn không thu về, còn đặt trên ngực hắn.
Nàng nói xong liền vén chăn định xuống giường. Nàng nằm trong, không thấy đường, vừa nhấc chân suýt vấp phải hắn, may nhờ hắn đỡ lấy, bằng không đã đè ngã.
“Làm gì vậy?”
“Chẳng phải ngươi muốn uống nước sao? Sốt nặng thế này, phải gọi thái y…”
Lời còn chưa dứt, nàng đã bị kéo lại, nhét vào chăn. Lận Tắc khoác áo, tự mình đi rót nước lạnh uống, rồi lê bước ra ngoài.
Một tuần hương sau, Thôi Phương đến báo: Lận Tắc đã gọi thái y, sợ lây cảm cho nàng nên ngủ lại thư phòng.
Tùy Đường “ừ” một tiếng, nhắm mắt quấn chăn lại.
Hiếm hoi Lận Tắc không ngủ cùng giường, Tùy Đường tự tại hơn nhiều, ngủ thêm được nửa canh giờ. Hơn nữa hôm ấy hồi cung, một là có thể ngủ lại trong cung, hai là tránh được Lận Hòa, yên tĩnh đôi tai. Cô nương ấy từng nói sau Trung Thu sẽ hồi đáp, vậy mà vẫn ngày ngày đến Trường Trạch đường. Hôm nay không thấy, tâm tình Tùy Đường thoải mái hẳn.
Sáng sớm ngồi chải chuốt dưới cửa sổ phía Tây, tuy ánh sáng nhạt nhòa, nhưng dung mạo phụ nhân rạng rỡ.
“Điện hạ, trước khi dùng thuốc Tư Không đại nhân dặn, nếu ngài ấy ra khỏi cửa mà người vẫn chưa tỉnh, thì để nô tỳ tiễn ngài.”
Tâm trạng hân hoan hồi cung của Tùy Đường lập tức vỡ vụn theo một câu của Thôi Phương.
Nếu Thôi Phương theo cùng, tuy có thể tìm cách gạt đi, nhưng cũng phiền toái vô cùng.
Sắc mặt Tùy Đường trầm đi một nửa, lúc đi ngang thư phòng của Lận Tắc, mùi thuốc đắng thoang thoảng bay ra, nàng âm thầm cười lạnh: Tốt nhất là bệnh mãi không khỏi, để ta được hoàn toàn giải thoát.
Nào ngờ Thôi Phương chỉ tiễn đến cửa xe ngựa thì dừng bước, kính cẩn nói: “Điện hạ thượng lộ bình an.”
“Ngươi… không đi cùng sao?” Tùy Đường có chút ngạc nhiên.
“Đại nhân nói rồi, có hai vị cô cô Mai Tiết và Lan Tâm hầu hạ người đã là đủ, nô tỳ ở lại trông coi Trường Trạch.”
Xe ngựa lộc cộc lăn bánh rời đi, Tùy Đường vì lời ác độc thốt ra khi trước mà trong lòng dâng lên một tia áy náy.
Bởi vậy, lúc này nàng lên tiếng thay Lận Tắc biện giải.
“Chút phong hàn đã khiến hắn không thể xuống giường được ư?” Tùy Lâm nghe xong bật cười nhạt, “A tỷ, hắn ta chẳng qua lấy cớ bệnh tật để nhục mạ tỷ đệ chúng ta thôi. Tỷ thật sự tin hắn bệnh đến nỗi không thể bước nổi sao?”
“Người ăn ngũ cốc, sao lại không sinh bệnh? Hắn thực sự bệnh nặng, nào có lý do gì phải nói dối?” Tùy Đường nhớ lại mạch tượng của Lận Tắc trong đêm, liền thẳng thắn nói, “Nếu hắn thật muốn hạ nhục tỷ đệ ta, căn bản không cần phải giả bệnh.”
“A tỷ đang thay hắn ta nói đỡ sao?” Thiếu niên thiên tử sắc mặt sa sầm, “Lần trước tỷ đến, khen hắn biết dùng người, hôm nay lại ra sức biện bạch cho hắn!”
“Ta nói đỡ cho hắn lúc nào?” Tùy Đường dở khóc dở cười, “A tỷ chỉ là nói sự thật mà thôi, sự việc vốn là như thế.”
“Sự thật?” Tùy Lâm chợt phất tay áo đứng dậy, sau một khắc nhắm mắt áp chế cơn giận, lại quỳ xuống trước bàn đối diện tỷ tỷ, “A tỷ, sự thật là hắn không đến, các quan viên khác cũng lần lượt rút lui, từng người trong mắt chỉ có Lận tặc, mà không có trẫm!”
Thiếu niên siết chặt nắm tay, đập mạnh xuống bàn dài, vang lên một tiếng trầm đục.
“Có bị thương chăng?” Tùy Đường nghe tiếng rên đau khẽ khàng, liền nắm lấy tay hắn, khi ấn đến mép ngón út liền cảm thấy hắn khẽ run, vội sai Đường Giác mang dầu hồng hoa tới.
“Trẫm không sao, a tỷ chớ lo.” Tùy Lâm tự biết mình thất lễ, chủ động nhận sai, “Làm a tỷ phải bận lòng, là lỗi của trẫm.”
Tùy Đường đổ dầu hồng hoa vào lòng bàn tay xoa cho nóng, rồi nhẹ nhàng xoa nắn lên mu bàn tay bị thương của đệ đệ, “A đệ, Đại Tề suy yếu đã lâu, hoàng quyền giảm sút, thiên gia uy vọng sa sút, đó không phải lỗi của đệ, cũng không phải trách nhiệm của riêng mình đệ. Hôm nay, dù không có Lận Tắc thì cũng sẽ có người khác. Chúng ta không thể thay đổi người khác, thì chỉ có thể khiến bản thân ngày một mạnh mẽ hơn. Mà hiện nay, chúng ta đang có một phương cách để thu phục lòng người.”
Tùy Lâm dần bình tĩnh lại, “Là gì vậy?”
“Hà Chiêu, Hà Cửu lang.” Tùy Đường lại đổ thêm chút dầu hồng hoa, tiếp tục xoa bóp tay cho đệ đệ.
“Ý tỷ là sao?” Tùy Lâm hỏi tiếp.
“Giữ lại mạng cho hắn.” Tùy Đường đáp, “Dùng cho ta.”
“Thứ nhất, Hà Chiêu vốn có tài học, là nhân tài có thể dùng. Thứ hai, hắn là môn sinh mà Khương lệnh quân yêu quý, song tình thế hiện giờ khiến lệnh quân không tiện ra mặt. Nếu chúng ta cứu mạng hắn, tức là dâng cho lệnh quân một phần nhân tình. Thứ ba, Lận Tắc trong lòng cũng muốn có hắn, điều này chứng tỏ hắn thực sự có học thức. Chỉ là hắn đã là tòng phạm trong vụ ám sát Lận Tắc, Lận Tắc cũng không tiện công khai bảo vệ.”
“A đệ, đệ thấy sao?” Tùy Đường đã khiến tay đệ mình nóng lên nhè nhẹ, lần cuối cùng đổ dầu bôi lên.
“A tỷ nói có lý. Chỉ là trẫm đang nghĩ, chúng ta phải bảo vệ hắn thế nào đây?” Tùy Lâm ngừng lại một chút, lại hỏi, “A tỷ nói Lận Tắc cũng muốn hắn?”
“Phải, hắn hỏi thẳng ta, có nguyện ý giữ lại mạng cho Hà Chiêu hay không. Khi ấy ta lấy cớ không can dự triều chính mà không hồi đáp.”
“Dám hỏi thẳng trước mặt tỷ, lại trải một bậc thang dài như thế…” Thiếu niên trầm mặc một lúc, rồi bật cười khẽ, “Trẫm đã hiểu rồi, trong vụ án Đan Chu, Lận Tắc đã rõ ràng mọi chuyện trong lòng, biết kẻ sau màn chính là tỷ đệ ta. Hắn ta thực lòng trân trọng Hà Chiêu, nhưng cũng nhân cứu Hà Chiêu để mượn cớ thỏa hiệp.”
“Chỉ là hắn đã có năm châu Đông Bắc trong tay, chẳng lẽ còn muốn chiếm lấy cả Thái Cực cung?”
“Chính vì vậy, a tỷ mới trở về bàn bạc cùng đệ. Nếu đệ đồng ý cứu Hà Chiêu, a tỷ có một vật có thể tặng cho Lận Tắc.”
“Vật gì?”
“Ký Châu.”
Tùy Lâm nghe vậy kinh hãi, hồi lâu mới phản ứng lại, không khỏi vỗ tay than phục.
Ký Châu là phong địa tiên đế ban cho Tùy Đường, nàng tự nhiên có thể lấy danh nghĩa thiên gia ban cho Lận Tắc. Như vậy, đối với Hà Chiêu mà nói, chính là công chúa lấy cả một châu để bảo mạng hắn, hắn tất nhiên sẽ một lòng tận trung.
Dẫu sau khi được cứu, Hà Chiêu bị Lận Tắc sử dụng, thì công lao của Trưởng công chúa trong việc này cũng không thể che giấu. Bởi việc ban một tòa thành cho thần tử, tất phải do thiên tử hạ chiếu, Thượng thư đài xét duyệt. Khi ấy, Khương lệnh quân tất nhiên đã sớm biết rõ.
Đáng nói hơn, hiện nay Vệ Thái đang chiếm giữ thành Ký Châu, Lận Tắc muốn lấy, thì tất phải trừ khử Vệ Thái trước. Dù hai người này sớm muộn gì cũng quyết chiến, nếu Lận Tắc thắng, Ký Châu tự nhiên sẽ thuộc về hắn. Nhưng một tòa thành do binh lực trấn giữ, trong mắt thiên hạ vẫn là quốc thổ của Đại Tề, nào có chính danh bằng việc thiên gia chiếu cáo thiên hạ ban thưởng? Bởi vậy, hắn sẽ không từ chối.
“Tất nhiên chúng ta phải để tâm đến cữu phụ, vốn ta đã nghe được vài điều.” Nhắc đến đây, Tùy Đường hơi cảm thấy lạnh sống lưng, “Hà Chiêu dù tốt thế nào, trong mắt cữu phụ, e cũng là kẻ chắn đường trưởng tử. Hiện giờ chúng ta vẫn cần dựa vào cữu phụ, vậy thì nếu cứu Hà Chiêu, không nên cho hắn lộ mặt, có thể cho hắn cải trang đổi tên, như vậy cũng không đắc tội với cữu phụ.”
Đến đây, Tùy Lâm hoàn toàn đồng thuận với chủ ý của a tỷ, lập tức đứng dậy chuẩn bị triệu kiến.
Tùy Đường nói bao nhiêu, kỳ thực hắn không quá để tâm, điều thực sự khiến hắn đồng ý là điểm cuối cùng — có liên quan đến Hà Tuần.
Hôm ấy, hắn sai hoàng môn đến phủ Thái úy truyền chỉ. Hà Tuần dám kháng chỉ không tuân, sau lại không hề thương nghị mà tự tiện chủ trương, đánh tráo chủ khách. Với phong thái như vậy, ai dám chắc hắn sẽ không trở thành một Lận Tắc thứ hai?
Tùy Lâm hiểu rõ chuyện hậu viện phủ Thái úy. Hiện giờ, e rằng Hà Chiêu đã hận cha mình thấu xương, giữ lại hắn, ban ân huệ cho hắn, biết đâu sau này có thể trở thành một quân cờ chế ngự Hà Tuần.
“Nếu Lận Tắc chấp nhận trao đổi với chúng ta, thì tự nhiên sẽ đi cứu Hà Chiêu. Dù gì chuyện này cũng chẳng thể công khai, hắn ta cũng không thể tùy tiện đặt y vào nha môn nhậm chức. Ta sẽ thử, xem có thể để Hà Chiêu ở cạnh ta chăng.” Tùy Đường được Đường Giác dìu đến cạnh án ngự để rửa tay, vừa trầm ngâm nói, “Cứ để hắn làm tiên sinh của ta, vậy cũng có thêm người giúp việc.”
“Việc này quá rõ ràng, a tỷ cứ thử thôi, chớ cưỡng cầu, được chừng nào hay chừng ấy.” Tùy Lâm mỉm cười nơi khóe miệng, cúi đầu chuyên chú viết.
“A tỷ có chừng mực.”
Tay Tùy Đường dính không ít dầu hồng hoa, thị giả dùng xà phòng rửa hai lượt mới hết nhờn. Sau đó lại dùng nước ấm tráng qua, rồi đổi sang sữa dê dưỡng ấm, một khắc sau lại dùng nước trong rửa sạch, cuối cùng dùng khăn mềm thấm khô.
“Xong rồi?” Tùy Đường thả lỏng tinh thần, cảm nhận độ mịn màng của sữa dê.
Thị giả cúi đầu đáp lời, chuẩn bị lau khô từng ngón tay nàng.
“Còn chưa thoa cao dầu, chưa ấn—” Tùy Đường mấp máy môi, nuốt lời chưa kịp thốt, lúc này mới ý thức đây không phải phủ Tư Không, người rửa tay cho nàng cũng chẳng phải Lận Tắc.
Tay trái đã lau khô, đến tay phải.
Bóng nến lay động, sáp ngắn lại bừng cháy rực rỡ.
Ngón tay thon gầy của tay phải nằm nơi lòng bàn tay, thời gian như chậm lại, có cao dầu thoa lên, rồi lang quân từ hổ khẩu, đốt tay, đầu ngón cho tới lòng bàn, chậm rãi xoa nắn từng khớp.
“Ký Châu là nơi tốt, Điện hạ có mỹ ý như vậy, thần cũng không từ chối.”
Mười lăm trăng sáng, mười sáu trăng tròn, ánh tròn chiếu qua khung cửa sổ, phủ lên dung nhan nam nhân vừa hồi lại chút huyết sắc, thêm hai phần ôn nhu, “Khi ấy đợi Hà Chiêu được thả, để hắn theo hầu Điện hạ, làm tiên sinh của Điện hạ, thế nào?”
Năm ngón tay của Tùy Đường đang đặt trong tay hắn khẽ co lại, ngẩng đầu nhìn hắn, có chút không thể tin nổi.
“Chẳng phải Điện hạ hôm trước còn nói, lễ Chu Công—” Lận Tắc khựng lại, ánh mắt nâng lên có hai phần giễu cợt, “Chu Công chi lễ nhạc vẫn chưa thông suốt, muốn học chăng? Hà Chiêu có tài, có thể dạy được.”
Lời dứt, hắn cúi đầu, lại khẽ kéo tay đang co lại của nàng nhẹ nhàng xoa nắn.