Tác Giả:
Trạng Thái:
Đang Cập Nhật
Lượt Xem:
85
Theo Dõi:
0
Bình Chọn:
0/5 - 0 Lượt
Năm Sóc Khang thứ năm, hoàng thất nước Tề suy vi, chư hầu nổi dậy khắp nơi.
Để chiêu dụ Đại Tư Không Lận Tắc quyền khuynh triều dã, thiên tử triệu hồi trưởng công chúa Tùy Đường từ phong địa xa xôi hồi kinh, ban hôn cho nàng.
Ngày đại hôn, Tùy Đường phòng không gối chiếc.
Mãi đến đêm trăng tròn ngày thứ bảy, tân lang mới chậm rãi xuất hiện. Thế nhưng hắn lại bất ngờ bóp cằm nàng, moi ra viên độc dược được nàng giấu dưới răng.
Bấy giờ Tùy Đường vì bị ngựa hoảng va trúng trên đường hành lễ, tạm thời mất đi thị lực, trong lòng hoang mang bất an thì trong bóng tối bỗng nghe thấy thanh âm nam tử vang lên: “Hôm nay đã muộn, nghỉ ngơi trước đi.”
Đêm ấy, Tùy Đường mơ thấy một giấc mộng.
Trong mộng, nàng vì khó sinh mà sau khi sinh hạ một nhi tử, chưa đầy hai nén nhang đã độc phát mà chết.
Khoảnh khắc cận kề cái chết, nàng nắm tay Lận Tắc, điềm nhiên nói: “Không cần gọi ngự y, không cần liên lụy người khác, không ai hại cô. Là Hoàng đệ từng sai Thái y lệnh khoét một nửa răng của cô, ngày thành hôn giữa ta và chàng đã giấu vào đó một viên độc dược, định dùng để hạ sát chàng.”
“Không phải cô từ bi mà không hạ thủ, mà là trời còn chưa muốn chàng chết. Hôm đưa dâu, nghi trượng bị mã tặc kinh ngựa ở đường Đồng Đà, cô bị đụng vào kiệu, máu tụ lên não, hai mắt mù lòa, cho đến nay vẫn chưa tìm được cơ hội. Mấy năm nay ở phủ Tư Không, chẳng ai mưu hại cô cả, độc là cô tự chuẩn bị, từng chút ngấm vào ngũ tạng.”
“Khí số Đại Tề đã tận, cô nhận thua, chàng cứ việc lấy đi.”
Nàng ngưng một thoáng, dường như còn muốn nói gì thêm, chẳng hạn như vị Hoàng đệ mà nàng từng nâng đỡ, giang sơn nhà họ Tùy đang lung lay sắp đổ, hay đứa bé nàng vừa sinh ra… Nhưng rốt cuộc, nàng không thốt thêm lời nào.
Mọi suy niệm hóa thành một tiếng thở dài.
Kiếp sau… đừng gặp lại nhau nữa.
Tùy Đường tỉnh giấc giữa mồ hôi đầm đìa, tay ôm lấy quai hàm còn nhức nhối, trăm mối ngổn ngang. Không biết nên vui mừng vì độc dược bị lấy đi, hay nên sợ hãi vì bí mật bị phát hiện…
Bỗng cảm thấy phía sau, có một bàn tay to lớn và ấm áp đặt lên lưng nàng.
Thanh âm nam tử khàn khàn: “Đừng sợ. Ngày mai thần sẽ truyền y quan đến phủ, chữa mắt cho Điện hạ!”
*
Lận Tắc ôm chặt người trên giường. Hắn nhớ rõ kiếp trước.
Kiếp trước, sau khi Tùy Đường qua đời, hắn thu dọn di vật của nàng.
Tẩm phòng của trưởng công chúa xưa nay bị theo dõi nghiêm ngặt, hầu như chẳng có lấy một vật gì thực sự thuộc về nàng. Hắn tìm kiếm hồi lâu, mới thấy được một bức thư tay ở đáy rương trang điểm.
Bút tích xiêu vẹo, hỗn loạn – là chữ của một phụ nhân lâu ngày bệnh nặng, mắt mù không thấy ánh dương.
Kiếp này ba mối hận:
Một hận sinh như bèo dạt, nửa đời phiêu linh.
Hai hận cốt nhục tương phùng, hóa thành quân cờ trong tay người.
Ba hận đôi mắt mù lòa, chưa từng được thấy dung nhan lang quân.
Thế nhân đều nói:
Lận Tam lang – bá đạo chuyên quyền, khi quân đoạt quốc.
Nhưng hắn… là người đầu tiên đối tốt với ta.
Ta chỉ muốn… nhìn chàng một lần thôi.
*
Từ biệt ly, mộng hồi tương phùng, bao lần hồn mộng cùng quân kề cận.
Một câu tóm tắt: Gặp nhau nơi ngả rẽ, nắm tay đi đến bạc đầu.
Chủ đề: Tùng dài nằm sâu trong khe, chịu sương tuyết mà lớn lên, chờ thời lập nghiệp, trụ vững chính đường.