Cùng Quân Kề Cận

Chương 4

Khi ấy, trăng đã lên tới đỉnh đầu, ban đêm vừa qua một trận mưa lớn, không khí âm u lạnh lẽo.

Tùy Đường đã lên giường, buông rèm, chỉ bởi tiếng mưa ban nãy ồn ào, chưa thể nhập mộng, đang tựa mình nghỉ ngơi trên giường.

Lận Tắc liền xuất hiện như thế, mang theo khí thế sấm sét chín tầng trời, bước dài vội vã, thở dốc không thôi, cung nữ theo sau bám riết đưa lời, rốt cuộc bị một câu “đều lui xuống” của hắn xua đuổi.

Mấy hôm dùng thuốc, Tùy Đường gắng gượng mới cảm nhận được chút ánh sáng mờ tỏ. Giờ đây bốn bề bỗng tối lại rõ ràng, là bóng dáng cao lớn của nam nhân che khuất nàng.

Chật chội, đè nén.

Đặc biệt là hắn còn đang tiến lại gần, giọt nước lạnh buốt từ người hắn rơi xuống chăn đệm vừa mới hơi ấm, rơi trên mu bàn tay nàng.

Hắn dầm mưa trở về, toàn thân ướt sũng, y phục chưa thay, người vương đầy hơi đất cỏ, mùi mồ hôi ngựa xen lẫn hàn khí ẩm ướt. Tùy Đường không kìm được khẽ lui về sau, nào ngờ bị hắn một tay bóp cằm kéo lại.

“Ngươi…”

Tùy Đường còn chưa kịp thốt ra chữ thứ hai, chỉ cảm thấy đầu ngón tay hắn ấn lên môi nàng, rồi chuôi một chiếc thìa bạc luồn vào miệng, chạm tới chiếc răng kia.

Chiếc răng cất giấu Đan Chu.

Tim nàng đập như trống trận, rõ ràng lồng ngực phập phồng mà lại không dám thở mạnh.

Bởi vì — Lận Tắc đã móc Đan Chu từ trong răng nàng ra.

Không khí hoàn toàn tĩnh lặng, thời khắc tựa hồ ngừng trôi, không còn tiếng giáp trụ cọ xát, không còn tiếng chăn gối xê dịch.

Chỉ còn tiếng hô hấp của hai người, như cơn bão vừa ngừng lại, chỉ còn vài giọt nước nhỏ tí tách nơi mái hiên.

Ngón tay hắn vẫn đang mơn trớn lớp bạch lăng che mắt nàng, lặp đi lặp lại không biết bao lần, cuối cùng gỡ dải lụa xuống, chạm vào đôi mắt đã mờ đục, không còn tiêu cự.

Muôn lời nghẹn lại nơi cuống họng, môi mấp máy hồi lâu, chỉ khẽ nói một câu: “Hôm nay đã muộn, nghỉ ngơi trước đi.”

Hắn đỡ nàng nằm xuống, đắp lại chăn cẩn thận rồi rời đi.

Nghe tiếng bước chân xa dần, ánh sáng trước mắt cũng sáng lên đôi chút, nhưng Tùy Đường còn chưa kịp thở phào, thì đã nghe thấy tiếng nước chảy vọng ra từ tịnh phòng.

Lận Tắc chưa rời đi, chỉ là vào tắm rửa.

Bọn họ là phu thê, tất nhiên phải cùng giường.

Tùy Đường theo bản năng liếc nhìn giường, mới chợt nhớ mình đã nằm xuống rồi.

Hắn móc thuốc độc từ miệng nàng, đắp lại chăn cho nàng, rồi… rồi còn sẽ lên giường, chẳng phải còn phải hành lễ Chu Công nữa sao… Tùy Đường chỉ cảm thấy một đêm này bao chuyện dồn dập, tâm loạn ý mê, không sao nắm bắt được, cũng chẳng rõ bản thân thiếp đi tự lúc nào.

Chỉ biết, đêm ấy nàng chìm vào một giấc mộng thật dài…

*

[Tiền thế —]

Tháng hai đầu xuân, tuyết lớn đè cành, trời đất một màu trắng xóa.

Trận tuyết này bắt đầu rơi từ giữa trưa hai ngày trước, đúng vào lúc Tùy Đường chuyển dạ. Tuyết đã ngừng, nhưng hài nhi trong bụng vẫn chưa ra đời.

Trước điện Trường Trạch của phủ Tư Không, chậu chậu máu đỏ bị hất ra, máu tươi lan tràn bốn phía, hợp thành một vùng lớn, tựa đóa bỉ ngạn nở nơi Hoàng Tuyền.

Hoa khai tàn rực, tiễn vong linh vào luân hồi, đón hồn mới xuống cửu tuyền.

Nữ nhân trong phòng sinh đã sớm kiệt lực, không còn cất tiếng, chỉ có máu vẫn chảy không ngừng là bằng chứng nàng vẫn còn hơi thở.

Gió cũng ngừng, thiên địa yên ắng.

Qua thêm một khắc, rốt cuộc truyền ra tiếng khóc yếu ớt của trẻ thơ.

“Chúc mừng Lận tướng, là một tiểu lang quân.” Bà đỡ bế hài nhi vòng qua bình phong báo tin mừng.

Khi ấy là năm Sóc Khang thứ tám, tháng Giêng, Lận Tắc vừa được phong tướng, ban hầu, chỉ vì Tùy Đường mang thai nên chưa chuyển vào phủ Thừa tướng.

Hắn đứng trước cửa sổ, ánh mắt thu về từ nền tuyết đỏ tươi, sắc mặt không hề có vui mừng, ngược lại còn lộ vẻ lạnh lùng: “Sinh rồi à?”

“Còn Điện hạ thì sao?”

Nửa canh giờ trước, bà đỡ ra hỏi một lần: giữ mẹ hay giữ con?

Lận Tắc đáp rõ ràng — giữ mẹ.

Vậy mà giờ lại ôm ra một đứa bé đang khóc.

Bà đỡ cúi đầu, cười gượng: “… Ngự y đang cứu trị Điện hạ.”

Lận Tắc không đáp, nhấc chân bước vào.

Chỉ cách hai lớp bình phong mà dường như là hai thế giới. Trong nội thất mùi máu tanh nồng đậm, không khác gì chiến trường hắn đã chinh chiến nửa đời.

Hắn bỗng khựng lại cách giường nửa trượng.

Trước giường rũ màn, hắn không thấy được nàng. Chỉ thấy một cánh tay thõng ra ngoài, ngự y đang bắt mạch. Chẳng bao lâu liền lắc đầu thở dài, lui sang một bên.

Màn được nhanh chóng vén lên, hai nữ y đỏ mắt đang gỡ kim bạc từ đầu và thân thể nữ nhân, rồi xuống giường, cùng ngự y đến trước mặt hắn.

“Điện hạ không sao chứ?” Lận Tắc khi ấy giọng nói ôn hòa, thái độ khác hẳn lúc ngoài điện.

Ngự y lau mồ hôi, chắp tay bẩm: “Khởi bẩm Lận tướng, Điện hạ… nhiều nhất chỉ còn hai nén hương.”

Ba vị y quan cúi đầu trước mặt, hắn vẫn chưa thấy rõ dung nhan Tùy Đường. Thực ra chỉ cần ngẩng lên là thấy, nhưng hắn cũng cúi mắt, chẳng hề bước tới, như còn chờ y quan nói tiếp.

Mồ hôi chảy ròng ròng, y quan cắn răng bẩm: “Thai nhi vốn ổn định, vị trí cũng đúng. Chỉ là Điện hạ đã trúng độc từ lâu, thân thể suy nhược, mới kéo dài mãi đến giờ, kéo theo hao tận tính mạng.”

“Nếu Điện hạ chưa từng trúng độc, thì như người thường, bình an vô sự mà sinh con.”

Lời này, Lận Tắc đã nghe không biết bao lần từ khi phát hiện nàng trúng độc. Ngay khi chuyển dạ hai ngày trước, y quan còn nhắc mãi.

“Điện hạ còn chưa giải độc, sao lại sinh sớm thế?”

“Chính là độc lan toàn thân, nên mới sinh sớm.”

“Rõ ràng là Điện hạ không gắng gượng nổi nữa!”

Lận Tắc phát hiện Tùy Đường trúng độc là vào đêm trừ tịch hai tháng trước. Khi ấy nàng mang thai năm tháng, đã cảm thai, cơ thể thường xuyên mệt mỏi, đến cả cung yến cũng cáo lui, hắn liền trở về sớm.

Đêm trừ tịch, tuyết nhẹ rơi. Tùy Đường dùng thuốc an thai xong, tinh thần vẫn ổn, còn ra nghênh đón hắn. Nói rằng nằm nửa ngày, vừa hay muốn dạo bước.

Từ đại môn tiền viện đến nội thất, qua hành lang vòng hồ, gần hai dặm đường. Vậy mà nàng mới xoay người định đi cùng hắn thì đã ngã gục.

Đêm ấy, ngự y phát hiện nàng trúng độc, hơn nữa độc đã tích lâu ngày, ít nhất trên một năm, giờ mới phát tác.

Hắn hỏi nàng, có biết bản thân bị trúng độc hay không?

Nàng cười lắc đầu, không biết.

Nếu biết độc đã vào phủ tạng, bệnh đã nhập cốt, làm sao mấy ngày nay nàng vẫn còn có thể vui vẻ thế?

Lận Tắc gật đầu.

Bọn họ thành thân ba năm, hơn một nửa thời gian hắn chinh chiến bên ngoài. Đến cả việc Tùy Đường mang thai, cũng là mẫu thân Dương thị truyền tin báo cho hắn.

Nhận được tin, hắn dĩ nhiên vui mừng — rốt cuộc cũng sắp tam thập mà vẫn chưa có con nối dõi, đây là đứa con đầu tiên của hắn. Nhưng cũng không lập tức hồi phủ, đợi xong đại cục phía Nam mới trở về Lạc Dương.

Khi ấy, Tùy Đường đã qua giai đoạn nghén nặng, bụng hơi nhô lên. Chỉ là người gầy gò đến nỗi y phục không đỡ nổi.

Lận Tắc nhìn thấy, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Thực ra, hắn vốn không hề hài lòng với vị công chúa mà thiếu đế năm xưa cưỡng ép tứ hôn, cuộc hôn nhân mà mẫu thân tự tiện nhận lời.

Thuở đầu tiếp cận nàng, chẳng qua là muốn xem thử hai tỷ đệ hoàng thất kia giở trò gì — là thiếu đế thực lòng cạn kế, đem tỷ tỷ tới giảng hòa? Hay là trưởng công chúa dấn thân bày mưu, muốn thi hành mỹ nhân kế?

Nàng từng vào thiện phòng nấu canh dâng hắn, nhưng lại bị bỏng tay; từng cầm dao thử cạo râu cho hắn, song đến chính phản còn chẳng phân biệt nổi, trước tiên đã tự cắt rách lòng bàn tay; hầu hạ hắn mặc y phục, khi thì cài sai khuy áo, khi thì thắt nhầm đai lưng; đến lúc cởi y phục lại càng không phân tấc độ, mò mẫm lung tung, chạm phải chỗ nóng rực thì ngược lại còn thấy mình thiệt thòi.

Lận Tắc vừa buồn cười lại vừa bực bội, không dám để nàng vất vả thêm nữa.

Nàng bèn đổi cách, trên giường chủ động hơn đôi chút. Nhưng Lận Tắc cảm thấy nàng ngay cả chốn ấy cũng chỉ là kẻ nửa hiểu nửa mù, miệng lẩm nhẩm những tên gọi phù hoa lạ lẫm, nhưng thường thì mới bắt đầu đã quên mất động tác và tư thế đi kèm ra sao.

Vị công chúa duy nhất của hoàng triều, tuổi thơ đã ở phong địa, chỉ e chưa từng được dạy dỗ chu toàn. Ngay đến chuyện phòng the cũng là dáng vẻ học vội học vàng, chập chững tập tành phong lưu, nói những lời phong nhã chẳng đến nơi đến chốn.

Ban đầu quên mất thứ trong sách, lật lại đọc là xong. Nhưng nàng lại không nhìn thấy, tranh vẽ và chữ nghĩa với nàng đều là vô dụng. Vậy nên sau hai lần như thế, phần nhiều là hắn thao túng nàng.

Giữa hai người, cũng như bao cặp vợ chồng cưới mù lấy lặng khác trên thế gian — ban ngày ăn uống, đêm đến đồng sàng. Khoảng cách gần nhất giữa họ, chính là lúc loan phòng.

Da thịt ma sát, nông sâu chẳng kể, chẳng liên can đến yêu hận, chỉ là nhu cầu thường tình của nam nữ trưởng thành.

Nhưng một lần, hai lần, ba tháng, nửa năm… Ngày tháng lâu dần, ít nhiều cũng sinh ra thứ tình cảm khác với người thường.

Lận Tắc thỉnh thoảng thấy nàng dò dẫm bước đi, liền đưa tay đỡ lấy; nàng biết hắn nghỉ lại kinh thành, bất kể hắn có về hay không, vẫn sẽ để dành cho hắn một ngọn đèn.

Hắn làm tròn bổn phận một phu quân, nàng tận nghĩa một người thê tử.

Tướng mạo của nàng không kinh diễm, tài học cũng thường thường, tính tình lại càng nhạt nhòa như nước, mờ mịt đến cùng cực. Nàng không có sở thích rõ ràng, cũng chẳng ghét bỏ thứ gì.

Yêu ghét cũng chỉ để trong tâm.

Phu nhân Dương thịthấy nàng lâu ngày không sinh nở, bèn bàn với nàng cho Lận Tắc nạp thiếp, nàng cũng không giận, chỉ gật đầu đáp: “Được.”

Lận Tắc nói: “Thôi đi, tĩnh lặng mới tốt,” nàng cũng không vui mừng, chỉ nói: “Chàng quyết là được.”

Nàng không cầu chi nơi thế gian này?

Lận Tắc từng nghĩ vậy.

Bèn không kìm lòng hỏi nàng, có điều gì đặc biệt muốn có, hoặc có tâm nguyện chi chăng?

Hắn nói: “Chỉ cần chẳng phải trăng nơi chân trời, sao trong tầng mây, thì phần nhiều ta đều có thể toại nguyện cho nàng.”

Nàng lặng lẽ lắng nghe, cuối cùng khẽ mỉm cười, “Đa tạ.”

Có, hay là không?

Lận Tắc chưa từng nhận được đáp án rõ ràng từ nàng, liền cũng không truy xét thêm. Ngầm trách bản thân dư hơi, bao đại sự quân quốc chờ hắn quyết đoán, vậy mà lại phí hoài thời gian cùng một nữ nhân nói mấy chuyện viển vông.

   

Nếu nàng bằng lòng yên phận ở bên hắn, chờ đến ngày hắn lập quốc tại đất Tề, dẫu là công chúa tiền triều chẳng xứng làm mẫu nghi tân triều, cũng sẽ dành cho nàng một chỗ đứng, ban cho nàng một đời vinh hoa.

Khi Lận Tắc tưởng đâu sẽ cứ thế mà sống trọn kiếp cùng Tùy Đường — bình lặng không mặn không nhạt — hắn lại bất ngờ phát hiện ra một mặt khác của nữ tử ấy.

Ấy là sau khi nàng có thai, có đôi lần khiến hắn ngỡ ngàng như nàng đổi thành một người khác.

Lúc mang thai, nàng ăn uống không ngon, chẳng muốn dùng bữa.

Mọi người đều khuyên: vì con trong bụng, nên ăn chút đỉnh.

Nàng nghiêng đầu, ánh mắt dưới lớp bạch lăng khẽ động, như muốn phun ra hai luồng hỏa xà: “Hài tử ở trong bụng ta, ta thoải mái thì nó cũng chẳng đến nỗi nào. Nếu ta uất khí nghẹn ngào, dẫu có ép cơm canh vào miệng, cũng sẽ nôn ra ngay tức khắc, chẳng những nó không nhận được phần nào, mà còn phải theo ta khổ sở một phen.”

Cả phòng lặng ngắt, ngay cả Lận Tắc cũng bị nàng làm cho kinh ngạc, nàng liền vung tay áo bỏ đi.

Thiên tử ban nhiều vật phẩm tinh xảo cho trẻ nhỏ, hoàng môn đặc biệt đưa tới. Nàng quỳ gối, lắng nghe nội quan xướng danh: thất xảo phương, cửu liên hoàn, ngọc như ý… Bỗng nhiên đứng dậy cất lời: “Thần lĩnh chỉ tạ ân, nhập khố đi.”

Thái hậu thân chinh đến thăm nàng, đúng lúc nàng đang định nghỉ trưa, bèn bảo nàng cứ nghỉ ngơi trước rồi mẹ con hẵng trò chuyện. Nàng tạ ơn, ngủ say sưa, mãi đến khi trời sẩm tối mới chậm rãi tỉnh dậy. Thái hậu bị bỏ mặc suốt một buổi chiều, một lời cũng chưa kịp nói, cuối cùng vì cung môn đã hạ khóa, đành giá hồi cung.

Đêm đến, Lận Tắc gạt tay nàng ra, khẽ trách: “Điện hạ há chẳng phải quá ương ngạnh? Dù sao ban ngày sáng rõ, thánh chỉ của thiên tử, nàng nhận lấy quả thực bất kính. Hơn nữa, thái hậu đến thăm nàng, dù gì cũng là…”

“Thiếp theo bên lang quân đã lâu, tai nghe mắt thấy mà thôi.” Tùy Đường bị hắn giữ tay, song miệng lưỡi vẫn linh hoạt, cắt ngang lời hắn.

Nàng tựa đầu vào vai hắn, dùng răng cắn nhẹ da thịt hắn, cắn từng chút một, rồi dùng đầu lưỡi dịu dàng vỗ về, đôi môi chạm đến cổ họng sắc bén của hắn. Môi khẽ mấp máy, tay không thể động đậy, chỉ có bụng tròn căng vừa mềm vừa nóng lướt qua người hắn khiến hắn giật mình buông tay. Thế là người liền dịu dàng quấn lấy, hai tay vòng ôm lấy eo hắn.

“Lận tướng.” Nàng gọi hắn, một tay trượt xuống chốn dương cương cứng cỏi, lại gọi, “Tam lang!”

Móng tay nhẵn nhụi, tròn đều như lát dao lướt qua gốc rễ sinh mệnh nam nhân, lời nói trong chuyện xuân tình mang theo trêu chọc mà mê hoặc, “Lang quân!”

Lận Tắc hít mạnh một hơi, “… Chờ mai đã, để ta hỏi y quan một phen.”

“Thiếp đã hỏi rồi, thai tướng ổn định, bốn năm sáu tháng là trung kỳ, không trở ngại chuyện hành Chu Công chi lễ.”

Thế là, trong màn trướng uyên ương nổi sóng hồng.

Thế là, Lận Tắc rốt cuộc cũng thấy được một Tùy Đường có tính khí, biết làm nũng, có dục niệm, một Tùy Đường sống động như thật.

Không còn là hồn sương giữa sương mờ, mà là khách nhân giữa cõi hồng trần.

Nhưng chưa đến hai tháng sau, nàng bị chẩn đoán đã trúng độc, độc nhập tâm mạch, ngũ tạng tổn thương, không còn bao nhiêu thời gian.

Trong tẩm điện, y quan và thị nữ đều lui xuống, chỉ còn lại Lận Tắc và Tùy Đường.

Hắn rốt cuộc cũng ngẩng đầu, nhìn rõ người đang nằm trên giường.

Nàng nằm ngửa nơi gối, trước nay vẫn dùng lụa trắng che mắt — là vì trước kia có phương thuốc, bảo đem lụa trắng ngâm trong thang dược, phơi khô rồi đắp mắt, để dưỡng nhãn. Mong có ngày sớm hồi thị lực, ngay cả lúc ngủ nàng cũng không tháo xuống. Nhưng tiếc thay đến giờ, nàng vẫn không thể thấy gì.

Lúc này có lẽ trong lúc sinh sản mồ hôi thấm ướt, phiền vướng, nên mới gỡ xuống.

Hắn ngồi bên nàng, đưa tay vuốt qua mi mắt nàng.

Một lúc lâu mới nói: “Là một đứa con trai, nàng có muốn bế thử, sờ lấy nó không?”

Tùy Đường khẽ lắc đầu, khóe môi vương chút mỉm cười, “Không cần đâu.”

Lận Tắc thu tay về, im lặng hồi lâu mới giận dữ thốt: “Nàng bản lĩnh thật, đã sinh được nó ra, thì hẳn cũng sống được chứ!”

“Chàng muốn ta sống sao?” Tùy Đường cười sâu hơn, mày mắt cong cong.

Đôi mắt nàng không có ánh sáng, thần sắc mờ mịt, nhưng hình dáng mắt rất đẹp, là cặp mắt hạnh tiêu chuẩn.

Nếu chưa từng mù, nhất định sẽ là đôi mắt biết nói, ánh nhìn lưu chuyển.

“Sống tiếp đi.” Nam tử từng nửa đời tung hoành sa trường, bước ra từ núi thây biển máu, khoảnh khắc ấy vành mắt chợt đỏ lên, thấp giọng thốt ra lời ấy.

Trên giường, người đang chống đỡ bằng thuốc thang để giữ lại hơi tàn, nghe vậy thì bật cười thành tiếng, “Lận tướng bớt làm ra cái vẻ ấy đi, chàng là người tốt đẹp gì? Đêm qua ta đau đến chịu chẳng nổi, đã khóc lóc cầu xin chàng cho ta một đao kết thúc, cớ sao chàng không chịu? Cớ sao phải bắt ta chịu đựng đến thế, còn chia cắt mẹ con ta?”

Lệ từ đôi mắt mất tiêu điểm của nàng lăn dài, “Ta từng nghĩ chàng là người tốt, nào ngờ đến phút cuối cùng lại chẳng tốt tí nào. Chàng cũng bắt nạt ta!”

Lận Tắc đưa tay lau lệ cho nàng, không thể đáp được lời nào.

Hắn lần đầu tiên thấy nàng làm nũng, thấy nàng rơi lệ, thấy nàng ngang ngược vô lý.

Mà lại là trong khoảnh khắc này, thời khắc cuối cùng của nàng.

Tay hắn đặt trên má nàng, không thể rời, cũng không thể nhích.

Một lúc lâu sau, hắn mới bắt đầu nói mê giữa ban ngày: “Ta sẽ đi tìm y quan giỏi hơn, nhất định sẽ tìm được giải dược cho nàng, ta…”

Tùy Đường cười càng thêm rực rỡ, sắc mặt tái nhợt thậm chí còn hiện lên chút hồng nhuận. Nàng nâng tay, nắm lấy lòng bàn tay hắn, áp má vào đó nhẹ nhàng vuốt ve, thần sắc bình thản, chậm rãi trở lại dáng vẻ thê thản đạm mạc của một trưởng công chúa thuở đầu.

Chính là dáng hình lúc nàng vừa đến.

“Không cần gọi ngự y, không cần liên lụy người khác, không ai hại cô. Là Hoàng đệ từng sai Thái y lệnh khoét một nửa răng của cô, ngày thành hôn giữa ta và chàng đã giấu vào đó một viên độc dược, định dùng để hạ sát chàng.”

“Không phải cô từ bi mà không hạ thủ, mà là trời còn chưa muốn chàng chết. Hôm đưa dâu, nghi trượng bị mã tặc kinh ngựa ở đường Đồng Đà, cô bị đụng vào kiệu, máu tụ lên não, hai mắt mù lòa, cho đến nay vẫn chưa tìm được cơ hội. Mấy năm nay ở phủ Tư Không, chẳng ai mưu hại cô cả, độc là cô tự chuẩn bị, từng chút ngấm vào ngũ tạng.”

“Khí số Đại Tề đã tận, cô nhận thua, chàng cứ việc lấy đi.”

Lời vừa dứt, tay nàng cũng buông lơi.

Đôi mắt nàng chưa từng khép lại, vẫn đang nhìn hắn.

Nhưng không còn trông thấy được hắn nữa.

Bởi từ đầu đến cuối đời nàng, nàng chưa từng thấy được hắn lần nào.

 
Bình Luận (0)
Comment