“Điện hạ tỉnh dậy sao không cho gọi nô tỳ?” Trời đã sáng rõ, đây là lần thứ hai Lan Tâm đẩy cửa bước vào, muốn xem công chúa nhà mình đã tỉnh hay chưa.
Thường ngày công chúa muộn nhất cũng sẽ tỉnh lúc giờ Thìn chín khắc, hôm nay đã ngủ thêm hơn một canh giờ, Lan Tâm bèn vào trong xem thử.
“Có lẽ thuốc an thần có công hiệu, nên ngủ thêm một chút.” Đôi tay Tùy Đường rời khỏi hộp gỗ tử đàn, lần mò tới hộp trang điểm bên cạnh, “Đêm qua cô mộng thấy cảnh hồng mai kiêu sa dưới tuyết, tỉnh dậy liền muốn phối trâm cài có hoa mai, nên vội vã đến đây.”
“Là một giấc mộng lành, vậy mà đêm qua sao người lại hoảng hốt, mồ hôi ướt đẫm cả đầu. Nô tỳ cứ tưởng người bị mộng mị, sợ người sinh bệnh.” Lan Tâm bưng y phục tiến đến.
Tùy Đường mỉm cười, “Trong mộng cô có nói gì không?”
“Cũng không có. Chỉ thấy người nhíu mày, dáng vẻ rất bi thương.” Lan Tâm lấy từ hộp trang điểm ra một bộ sáu chiếc trâm cài hoa mai kết ngọc trai, “Mới đeo hai hôm trước thôi, vẫn đặt ở tầng đầu tiên. Sau này người không được tự mình đến lấy nữa, nhỡ té ngã thì làm sao?”
Nói xong liền đi ra gọi các tỳ nữ khác vào hầu hạ công chúa thay y phục, trang điểm.
Tùy Đường ngẫm lại lời Lan Tâm, nhưng thật sự không thể nhớ được nội dung trong mộng. Nàng để mặc cho đám tỳ nữ lần lượt tiến vào, tự mình ngồi trước bàn trang điểm, lần nữa tìm đến hộp gỗ tử đàn kia.
Bên trong cất giữ hơn mười lọ nhỏ bằng sứ trắng dài tầm một tấc, mỗi lọ đều có đánh dấu tên bằng que trúc. Nguyên là lúc cùng Đổng Chân đọc y thư, nàng thử điều chế một vài loại thuốc viên trị muỗi đốt, kiến độc, hiệu quả chưa rõ. Nhưng bản thân Tùy Đường cảm thấy có ý nghĩa nên giữ lại.
“Hai lọ này là thuốc mới sao? Sao không dán nhãn? Điện hạ đừng nhầm lẫn.” Lan Tâm ngày ngày thấy Tùy Đường chơi đùa với đám lọ lọ chai chai này, biết đó là vật nàng yêu quý, vẫn luôn cẩn thận trông coi, không cho người khác động vào.
“Gần đây trời lạnh, cô lại phải dưỡng thương, còn phải chăm lo đám súc vật trong viện, lấy đâu ra thời gian!” Tùy Đường cầm lấy hai lọ đó, cười nói, “Bên trong là ít hạt giống hoa mấy hôm trước cô tình cờ nhặt được trong vườn, đợi thời tiết ấm hơn, Đổng đại phu đến thì đưa nàng ấy xem thử, biết đâu lại hữu dụng!” Vừa nói vừa lắc lắc lọ.
So với việc giấu giếm khắp nơi, không bằng bày ra như thường, sẽ chẳng ai sinh nghi.
Chuyện Thái hậu dặn dò, trước khi tự mình quyết định, nàng không muốn cho Lan Tâm biết.
Phòng người là có, dù sao nàng cũng từ tay Lận Tắc mà sống sót trở về; thương người cũng có, việc lớn như vậy, nếu nàng ta thấy mình do dự mà ngấm ngầm hành động, e là sẽ liên lụy đến tính mạng.
Do dự.
Tùy Đường xoa hai chiếc lọ kia, trước đêm qua, sự do dự duy nhất của nàng là vì trong bốn tháng ở phủ Tư Không, sự đối đãi của Lận Tắc dành cho nàng, cùng với cảm nhận bản thân, khiến nàng nghĩ rằng Lận Tắc không đến mức hung ác như đệ đệ nói. Nhưng lời nhắc của a mẫu cũng không sai, việc bị lột y phục trong ngày đại hôn là biểu hiện rõ ràng nhất cho tâm bất thần phục.
Dùng độc chế người tuy chẳng vinh quang, nhưng đã có lần thứ nhất, cũng chẳng ngại có lần thứ hai, thứ ba. Huống hồ đệ đệ đã đưa giải dược cho nàng, như vậy dù là đối với Lận Tắc hay đối với nàng đều có đường lui.
Tựa hồ không có lý do gì để không ra tay.
Nhưng giấc mộng đêm qua —
Tùy Đường day trán, rõ ràng là đã mộng suốt một đêm dài, nhưng lại chẳng nhớ được gì. Chỉ có hai câu nói thân thuộc văng vẳng bên tai:
Một người nói vốn dĩ không có giải dược, một người lại nói giải dược sắp có rồi.
Không nhớ được cảnh trong mộng cũng không sao, chỉ hai câu nói ấy đã khiến trong lòng Tùy Đường nảy sinh một ý niệm chưa từng có.
Phải chăng, thật sự không có giải dược?
Phải chăng, cái gọi là giải dược hiện giờ, vốn chỉ là giả?
Ý nghĩ ấy như gieo mầm trong lòng, khiến nàng lạnh cả sống lưng.
Sau khi thay y phục và chải tóc xong, Tùy Đường ăn qua loa vài miếng điểm tâm sáng, nói là ngủ nhiều nên không thấy ngon miệng, muốn một mình nghỉ ngơi chốc lát. Lan Tâm gật đầu, dẫn đám tỳ nữ lui xuống.
“Chờ đã.” Tùy Đường vuốt ve con thỏ tai rủ trong lòng, “Mang nó ra ngoài, rồi đem hai con anh vũ mỏ trắng vào đây, cho cô giải khuây.”
Lan Tâm lĩnh mệnh, đáp lời.
Không lâu sau, đôi chim anh vũ mỏ trắng được đưa vào. Hôm nay Tùy Đường không ngồi ở gian đông dưới cửa sổ như thường lệ mà tựa mình trên ghế thấp ở gian tây để dưỡng thần.
Trong phòng có sưởi địa long, Lan Tâm cũng không rời đi, chỉ khoác thêm cho nàng một lớp áo choàng mỏng.
Tùy Đường vắt áo choàng trên cánh tay, kéo lấy tua ở hai đầu, đắp lên bụng dưới, “Đặt chúng bên bàn trang điểm đi, chỗ đó ánh sáng đủ, lại cách xa địa long, không quá nóng.”
“Điện hạ an!”
“Điện hạ đẹp!”
“Xem hai ngươi dẻo miệng chưa kìa, cô cho vào phòng, ấm áp rồi nhé.”
Một người hai chim, cứ thế chuyện trò ríu rít.
Lan Tâm khép cửa lui ra.
Trong phòng, tiếng người nhẹ nhàng, tiếng chim ríu rít, công chúa vẫn luôn ôn hòa lại chu đáo. Mình khát nước thì cũng không quên đến gần bọn chúng mà cho uống.
Chỉ là vài bước đến cửa sổ, với Tùy Đường cũng không quá khó.
Mỗi con nàng đều cho uống hai chén nhỏ, kiên nhẫn vô cùng. Thậm chí sau khi cho uống xong, còn đích thân lau sạch lồng chim tứ phía.
*
Hôm ấy là ngày mười bốn tháng Chạp, ngày chẵn, Đổng Chân đến thăm nàng như thường lệ.
Nghe thị nữ bẩm báo, Tùy Đường liền bảo Đổng Chân đợi nàng ở gian đông, còn bản thân thì rửa tay nơi này. Nàng rửa kỹ hai lần, lại xoa thêm phấn thơm, rồi nâng lò sưởi tay bằng tử kim tiến đến. Vừa đi được mấy bước lại dừng lại, nói hôm nay đã cài trâm hoa mai, nên thêm vài miếng hương mai vào lò sưởi.
Lan Tâm mỉm cười, đồng ý, quay lại bàn trang điểm lấy từ một túi gấm ra vài miếng thả vào lò. Không bao lâu, mùi hương mai sau tuyết liền lan tỏa, hai tiểu nha đầu theo sau cũng thì thầm với nhau.
“Thơm quá, Điện hạ thật xinh đẹp!”
“Phải đó, như tiên nữ vậy.”
Đổng Chân đã đến thì dĩ nhiên phải bắt mạch bình an cho Tùy Đường. Nhưng ngay khi nàng đưa tay ra, Đổng Chân đã chau mày.
“Đổng đại phu, chẳng hay Điện hạ có gì không ổn?” Lan Tâm thấy vẻ mặt nàng, liền lo lắng hỏi.
Đổng Chân trấn tĩnh, lại xem đầu lưỡi của Tùy Đường, mới cười nói, “Điện hạ không có gì đáng ngại, chỉ là lưỡi đỏ ít rêu, khí nhược dương suy không dưỡng âm. Gần đây ban đêm có mộng nhiều sao?”
Tùy Đường rút tay về, khẽ gật đầu, “Đúng là có ít mộng dữ, tỉnh giấc khó ngủ lại, có lúc lại mộng miên man chẳng thể tỉnh. Đại khái khoảng năm sáu ngày gần đây, rõ rệt hơn một chút.”
“Vậy trong năm sáu ngày qua, có chuyện gì xảy ra không?” Đổng Chân hỏi.
Thái hậu đến vào sáu ngày trước.
Nhưng Tùy Đường lại mở miệng nói, “Chắc là do mấy ngày nay gió tuyết nhiều, Tư Không đi săn ở Quảng Lâm viên, cô có phần lo lắng.”
Đổng Chân nghe xong lời ấy, ánh mắt lướt qua chuỗi vòng trên cổ tay nàng, “Vậy thì không sao, thuộc hạ cũng không khai phương thuốc cho người nữa, dẫu sao hôm nay Tư Không cũng về rồi, tự khắc có tâm dược trị tâm bệnh.”
Tùy Đường nâng lò sưởi tay, gương mặt ửng hồng, hương mai dịu dàng lan tỏa, tựa như mai nở đầy phòng.
Bên này lời nói dịu dàng, tiền viện bỗng có người đến bẩm, nói là Tế tửu Đông Cốc quân – Dương Tùng cầu kiến Điện hạ.
Người này sắp trở về, chiến sự cũng đã kết thúc, sao lại còn phái người tới? Với kinh nghiệm lần trước, Tùy Đường đã trấn định hơn nhiều, liền ra chính điện tiếp kiến Dương Tùng.
Quả nhiên chẳng phải việc hệ trọng, chỉ là Lận Tắc sai Dương Tùng truyền lời: hắn dẫn ám vệ vòng đường đi Nam Dương, đột tra binh giáp, bảo Tùy Đường chớ lo, trước đêm Trừ Tịch ắt sẽ trở về.
Việc tuy không lớn, nhưng mấu chốt là Nam Dương cách nơi này ba trăm dặm, dù có khoái mã không nghỉ cũng mất năm sáu ngày mới tới nơi, một lượt đi về cũng phải mười mấy ngày hao tổn trên đường.
Qua năm mới rồi hãy đi duyệt binh chẳng được sao?
Chính mình an ổn mà ăn tết, cũng để người khác yên lòng mà ăn tết!
Tùy Đường không khỏi lẩm bẩm.
Dương Tùng lại nói:
“Điện hạ chưa rõ, quân doanh kỵ nhất là lười nhác, binh pháp xưa có câu: binh bất yếm trá. Vào dịp lễ tết, lại là thời cơ tốt để bất ngờ đánh úp, bởi tuyệt đại đa số người, đều như điều Điện hạ vừa nghĩ.
Bởi vậy mấy năm nay, Tư Không nam chinh bắc chiến, ngoài chuyện chỉnh đốn quân kỷ như thường, phàm là rảnh rỗi đôi chút, ắt thân chinh đến các doanh trại bất ngờ tra xét, cốt để khiến cho kẻ trong quân, lúc nào cũng phải ở vào trạng thái sẵn sàng tác chiến.
Một hồi trống: lên giáp.
Hai hồi trống: lập trận.
Ba hồi trống: nghênh địch phá trận.”
“Lần này, một là sắp đến cuối năm, hai là Tư Không vừa dứt săn bắn, ba là công chúa mới tới, biết đâu có doanh trại nào đó cho rằng thời thế yên bình, khôn vặt buông lơi cảnh giác — vậy thì thật vừa khéo bị Tư Không tóm lấy.”
Tùy Đường gật đầu: “Được rồi, đa tạ Dương Tế Tửu đã tường tận.”
Nói không kính phục là giả, người có thể lấy thân làm gương như vậy, hẳn là người xứng đáng trẻ tuổi thành danh, mười năm giữ vững năm châu.
Thế nhưng, chút ngưỡng mộ ấy của nàng lại bị câu nói kế tiếp của Dương Tùng làm cho tiêu tan.
Dương Tùng nói: “Tư Không còn căn dặn hạ quan chuyển lời, thỉnh công chúa từ ngày hai mươi sáu tháng Chạp chuẩn bị sẵn cơm canh, Tư Không sớm nhất sẽ về vào ngày ấy, chậm thì đêm Trừ Tịch cũng tới.”
Phủ Tư Không chẳng lẽ chỉ mỗi nàng có phòng bếp sao?
Phòng tổng thiện còn để chủ tử đói bụng chắc?
Cho dù… cho dù nhất định phải bày tỏ tâm ý trước mặt thuộc hạ, cũng đâu cần đến mức ấy! Tất cả đều là người dưới tay hắn, hắn thì mặt dày chẳng sao, nàng thì da mặt mỏng lắm!
Huống chi, từ trước đến giờ đã gần một tháng chưa về nhà, chẳng cần hắn nhắc, nàng cũng tự biết lo liệu. Nay nói ra, cứ như là hắn phải nhắc mới nhớ, chẳng phải bảo nàng chẳng có tâm sao!
Tùy Đường tức tối không buồn để tâm đến Dương Tùng, một đường giận dữ trở về Trường Trạch đường.
Lan Tâm chẳng hiểu được tâm tư quanh co khúc khuỷu kia của nàng, chỉ cho rằng là chuyện đơn giản: Tư Không trở về muộn, khiến Điện hạ phật ý.
Nhưng nỗi tức này không tổn tâm, chẳng tổn tình, cũng chẳng cần khuyên giải gì nhiều.
Chỉ bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Đổng Chân, nàng liền mỉm cười nói đôi câu:
“Chà, thuốc bổ tâm không còn nữa rồi!” Đổng Chân đùa giỡn, “Vậy thì, thuộc hạ xin bắt mạch lại cho Điện hạ, xem nên phối phương thuốc gì mới có thể trị được bệnh nhiều mộng đêm của Điện hạ!”
Nói rồi liền kéo lấy tay Tùy Đường, nàng tránh không được, bèn mặc cho các nàng đùa giỡn.
Mà nàng, giữa tiếng cười vui vang vọng trong Trường Trạch Đường, lòng lại dần dần lắng xuống.
Lận Tắc chỉ đích danh muốn nàng đưa cơm, còn chẳng khác gì muốn nàng rửa tay nấu canh — việc này với nàng mà nói, vốn là cơ hội trời ban.
Nhưng lẽ nào, nàng đã được hắn tín nhiệm và yêu mến đến mức ấy?
Hay là, tình cảm hắn dành cho nàng đã làm lu mờ phán đoán đối với cục diện, khiến hắn quên mất thân phận của nàng, quên mất lập trường đôi bên?
Hắn là quá mức tin nàng, hay là quá mức tự tin? Hay còn cất giấu tâm tư nào khác?
Mặt trời mọc rồi lại lặn, trăng lặn rồi lại mọc.
Phong tuyết cũng khi rơi khi ngừng.
Ngày tháng từng ngày trôi qua, Trường Trạch đường vẫn yên ổn như thường, giấc ngủ của Tùy Đường cũng dần tốt lên.
Chỉ riêng đôi oanh mỏ trắng kia, từ khi được nàng nuôi trong phòng, đặt trước bàn trang điểm, mỗi ngày đích thân cho ăn, thì tinh thần lại kém đi từng ngày.
Mười tám tháng Chạp, ngày thứ tư Tùy Đường nuôi chúng, tiếng hót của chúng thê lương, tựa như thân thể đau đớn, song nhìn bề ngoài thì chẳng có vết thương.
Tùy Đường nói: “Mặc kệ chúng đi, cô cho ít nước là được.”
Hai mươi mốt tháng Chạp, ngày thứ bảy nuôi, chúng kêu rên mấy ngày, mắt đã vô thần, lông xù xì, rúc trong góc lồng.
Tùy Đường cũng chẳng vội, vẫn không để ai động tay, tự mình chăm sóc, cho ăn cho uống.
Hai mươi sáu tháng Chạp, ngày thứ mười hai nuôi, sáng sớm hôm ấy, Lan Tâm như thường ngày đỡ nàng ra bàn trang điểm chải tóc. Vừa mới mời nàng ngồi xuống, bất giác liếc qua liền thất thanh kêu lên.
“Xảy ra chuyện gì?” Tùy Đường hỏi.
“Ôi… oanh, oanh ca… hai con oanh ca đều chết rồi.” Chỉ là một đôi chim, vốn Lan Tâm cũng không quá sợ, nhưng cái chết của chúng thực khiến người rùng mình.
Một con ngửa mặt lên trời, một con nghiêng mình dựa tường.
Cả hai bụng lông nổ bung, cánh rũ xuống, mắt trắng dã không khép, miệng há ra còn rỉ máu.
Rõ ràng là dáng vẻ trúng độc.
Lan Tâm tường tận bẩm báo.
Nhưng Tùy Đường lại vẫn bình tĩnh như thường, tay mân mê một cây trâm, thi thoảng gõ nhè nhẹ lên hộp gỗ tử đàn bên cạnh, thản nhiên nói: “Trời rét lại bất ngờ ấm lên, khí hậu không hợp, cô lại là người vụng về, nuôi không được cũng là thường. Đem đi vứt là được. Tư Không hai hôm nữa là về, thu dọn cho ổn thỏa đi.”