Cùng Quân Kề Cận

Chương 25

Đêm Lan Tâm trở về, Tùy Đường đã hoàn toàn tỉnh táo, ngồi dưới cửa sổ gian đông, trước án đặt một bát canh đậu đỏ và táo nghiền.

Món này vốn là món Lan Tâm ưa thích.

Chắc mới được bưng từ phòng bếp lên, hơi nóng nghi ngút, lượn lờ bay lên. Khiến lúc Lan Tâm bước vào, vừa ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy dung mạo Tùy Đường mơ hồ, chẳng thể rõ nét thần sắc.

Dẫu sao cũng là chủ tử, nàng không có lý do để nhìn thẳng, liền cúi đầu thật thấp, lê bước đến gần.

“Nô tỳ khấu kiến Điện hạ!”

Lời vừa dứt, nơi đuôi mắt vẫn lướt qua được vài phần dáng vẻ Tùy Đường.

Chỉ mặc trung y bằng cốt đay, ngoài khoác một chiếc trường bào tơ bạc hoa văn ẩn hiện, tóc dài ngang lưng buông xõa, trên mặt là một dải lụa trắng che mắt, lặng lẽ ngồi trên giường.

Dù được thỉnh an, nàng vẫn mãi chẳng lên tiếng.

Dũng khí của Lan Tâm đã bị dọa sợ tán loạn những ngày qua, giờ gặp lại Tùy Đường chẳng khác nào đối diện Lận Tắc, thậm chí còn ảo giác người ấy đang đứng sau lưng nàng, vừa phe phẩy quạt, vừa cười mà như không.

“Điện hạ thứ tội—” Lan Tâm “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống, cắn chặt môi, nén cơn đau không bật thành tiếng từ đầu gối.

“Đã là Tư Không đại nhân cho ngươi trở về, thì thôi đừng quỳ nữa.” Tâm trí Tùy Đường còn lơ đễnh, lúc này mới hồi thần, ngẩng đầu nhìn về phía Lan Tâm, rồi chậm rãi giơ tay vẫy nàng, “Mai Tiết chết rồi, ngươi sợ không?”

Trong phòng chỉ có chủ tớ hai người, Tùy Đường nói năng chẳng hề e dè.

Lan Tâm lắc đầu, “Nô tỳ từ khi bước chân vào chốn này, sớm đã chuẩn bị tinh thần, chết cũng chẳng sợ.”

Tùy Đường đưa tay nắm lấy tay Lan Tâm, giữ một lúc lâu rồi gật đầu, “Nếu giờ cô để ngươi rời đi, hòa vào dân gian, ngươi sống nổi không?”

“Điện hạ, nô tỳ không thể bước ra khỏi thành Lạc Dương, chỉ khi ở cạnh người mới có thể sống sót.”

“Dưỡng thương cho tốt, trước khi khỏi thì không cần đến hầu hạ bên cạnh cô.” Tùy Đường hít sâu một hơi, đẩy bát canh đậu đỏ tới trước mặt nàng, “Một đời người chỉ có một mạng, sống cho ra hồn.”

Những ngày nằm liệt giường vì cơn sốt cao, nàng không hoàn toàn mê man. Ban đầu là vì tức giận công tâm, nhưng sau đó thần trí tỉnh lại, cũng đã có thể suy nghĩ, dù không mạch lạc, nhưng vẫn nghĩ được ít nhiều. Như lời Lận Tắc nói, quả thực có rất nhiều chỗ không hợp lẽ.

Người đã khuất, nàng không thể lo, chỉ đành trước tiên chăm sóc người còn sống.

Vậy nên vừa mở mắt đã hỏi Lan Tâm sống chết thế nào.

Thôi Phương hồi đáp thực tình: “Lan Tâm đang chịu hình tại Chính Sự Đường, sống chết hôm nay định đoạt.”

Giờ đã bình an trở về.

Lan Tâm nâng bát canh, nghẹn ngào tạ ơn, trước khi lui ra còn truyền lời Lận Tắc.

“Tư Không nói, từ ngày mai sẽ xử lý quân vụ liên tiếp năm ngày, chỉnh đốn quân kỷ, không đến Trường Trạch Đường nữa. Bảo Điện hạ yên tâm tĩnh dưỡng.”

Tùy Đường nghe rồi cũng thuận theo.

Hôm sau là mồng bảy tháng mười một, ngày lẻ, Tùy Đường như thường lệ đến Vọng Yên Trai học hành.

Thừa Minh tối qua nhận được tin nàng đến học bình thường, trong lòng rất bất ngờ, nay nhìn thấy gương mặt nàng gầy đi rõ rệt, rốt cuộc cũng không nhịn được mà lên tiếng: “Học hành quan trọng thế nào cũng chẳng bằng thân thể của chính mình. Điện hạ nên nghỉ ngơi thêm ít ngày.”

Tùy Đường mỉm cười, “Cô yêu việc học, mà cũng đâu cần vội vã lên đường cầu học, chỉ thong thả từng bước mà học, không tính là nhọc nhằn. Trái lại nếu giam mình trong phòng uổng phí thì giờ, mới khiến cô bất an trong lòng. Tâm bất an mà mệt thân sinh bệnh, ấy mới là điều không tốt thực sự.”

Thừa Minh chẳng thể phản bác, chỉ đành gật đầu tán thưởng.

Hôm đó, tiên sinh giảng cho nàng phần cuối cùng trong sách ‘Mạnh Tử’ – ‘Tận Tâm chương cú hạ’, nội dung khá nhiều. Thành ra đến ngày mồng tám, khi Đổng Chân đến thăm, Tùy Đường lại ôm sách đến thỉnh giáo.

Học vấn của Đổng Chân tuy không tinh sâu như Thừa Minh, nhưng để dạy nàng thì vẫn dư dả. Tùy Đường theo nàng đọc, gặp chữ lạ liền hỏi, thỉnh thoảng còn luyện bút tại án thư; chữ nghĩa chưa hiểu thì ghi chú giải nghĩa, đọc đi đọc lại; có thể nói là chăm chú chuyên cần, toàn tâm toàn ý.

Ngược lại là Đổng Chân, ánh mắt chẳng kiềm được rơi vào chuỗi tràng hạt Bồ đề mười tám hạt nơi cổ tay nàng, không khỏi thất thần. Bao lời chất chứa nơi miệng đã mấy lần suýt thốt ra, lại nhẫn nhịn nuốt xuống. Mãi đến khi hai canh giờ trôi qua, Đổng Chân đứng dậy cáo từ.

Vừa ra đến cổng viện, ngoảnh đầu nhìn lại, thấy thiên gia công chúa ngồi dưới cửa sổ, tay cầm sách, sắc mặt bình thản, mi tâm an nhiên. Tựa hồ sự việc tại Bạch Mã Tự chưa từng xảy ra, bốn trăm mạng người chết ở Kinh Kỳ nàng cũng chưa hề nghe đến. Nàng trong chốn kim điện ngọc lâu, trời cao đất rộng gấm hoa bốn bề, chẳng hỏi thế sự, yên hưởng vinh hoa.

Đổng Chân cúi đầu bước tiếp, trước mắt cứ hiện lên chuỗi tràng hạt Bồ đề mười tám hạt. Đột nhiên nàng khựng lại, muốn quay về hỏi công chúa cho rõ nỗi nghi vấn đè nặng trong lòng bấy lâu. Nhưng lời dặn của tôn sư cứ văng vẳng bên tai, rốt cuộc vẫn là kìm nén, tiếp tục lên đường về y viện.

Vừa đến y viện, lập tức có dược đồng chạy đến, nói lão sư Lâm Quần đã đến phủ Chấp Kim Ngô, nhắn lại là phải nhanh chóng mang cao dán chuyên trị hình trượng đến. Nhưng mấy người tìm mãi không được, nên nhờ Đổng Chân giúp tra xem.

“Ai bị hình trượng vậy?” Đổng Chân mở sách thuốc tra cứu.

“Là Chấp Kim Ngô. Nghe nói bởi lơ là tại Bạch Mã Tự nên bị Tư Không phạt hai mươi trượng quân. Còn Mông tướng quân cũng có tội lơ là, nhưng vì là cấp dưới của Chấp Kim Ngô, nên bị phạt mười trượng. Sau đó Tứ phu nhân nói tội của Mông tướng quân là do cấp trên chỉ huy không tốt, nên để Chấp Kim Ngô gánh hết. Vậy là hắn chịu ba mươi trượng. Tuy người thi hành có chừng mực, nhưng dù sao ba mươi trượng cũng chẳng nhẹ, nên Tư Không đặc biệt sai lão sư đến chăm sóc.”

Quân kỷ Đông Cốc quân xưa nay luôn nghiêm ngặt, chuyện này quả thực giẫm lên ranh giới của Lận Tắc.

Đổng Chân tìm được cap dán, giao cho dược đồng mang đi.

Trong phủ Chấp Kim Ngô, Mông Kiều lấy thuốc đắp lên cho Lận Thử, thuốc nóng đắp lên hơi ngứa, Mông Kiều dùng quạt tròn nhẹ nhàng quạt gió: “Sau yến tiệc Thanh Đài, Tiền Bân bị bắt vào ngục, thiếp đã nói với lang quân thế nào?”

Lận Thử trùm chăn chẳng nói.

“Nói đi!” Mông Kiều dùng cán quạt chọc vào lưng hắn, khiến hắn rùng mình.

“Kiều Kiều nói, a huynh có tư tâm với Điện hạ, bảo vi phu đừng sinh lòng vọng tưởng.”

“Vậy lang quân có ghi nhớ lời thiếp chăng?”

“Ôn nhu hương xưa nay là nấm mồ của anh hùng. Ta chỉ sợ a huynh không qua được mỹ nhân quan, nên nghĩ rằng, nghĩ rằng…”

“Nghĩ rằng chàng đến chậm một chút, để nàng chết dưới tay thích khách, vạn sự kết thúc. A huynh cùng lắm đánh chàng một trận, nhưng cũng đáng, có phải không?”

“Phải.” Lận Thử quay mặt đi, giọng hận thấu xương, “Kết quả nàng vô sự.”

Nghĩ một hồi lại quay sang tỏ vẻ bất mãn với thê tử, “Kiều Kiều còn chạy nhanh như vậy! Nếu nàng đến muộn một chút, a huynh chẳng phải không thể so đo với ta, ta cũng chẳng phải chịu đòn thế này.”

Mông Kiều cầm quạt dừng tay, ngẩn ra một chút rồi bật cười “phì” một tiếng, “Cho dù thiếp đến muộn hơn, a huynh chẳng lẽ không biết chàng ở đâu? Lang quân tưởng trong quân ngũ không có tai mắt của a huynh sao?”

Lận Thử không nói lời nào.

“Thiếp nói lại lần nữa, người nhà Mông thị, bất kể là ai đến khuyên can chàng, bất luận là chuyện gì, trừ thiếp ra, tuyệt không được nghe theo.”

Lận Thử lại lặng thinh.

“Nghe thấy chưa—”

Nam nhân uể oải đáp một tiếng “Ừm”.

Phụ nhân tay trở quạt tròn, lại đánh xuống chỗ vết đỏ rớm máu ở lưng hắn.

“Ta nghe lời Kiều Kiều, không dám nữa! Không dám nữa!” Nam nhân đau đớn kêu lên.

Phụ nhân cong mày, ánh mắt nhu hòa, lại nhẹ nhàng lay quạt tròn, phẩy hai cái rồi cúi mình, dùng miệng hà hơi, làn gió thổi qua từng vết đỏ nơi lưng hắn.

“Ta thấy nàng và Điện hạ vốn chẳng có thâm tình gì, cớ sao lại ra sức giúp nàng ta?” Lận Thử ủy khuất nói.

Môi Mông Kiều đã hạ lên da thịt nam tử, trong mắt nàng thấp thoáng hiện ra dáng vẻ lần đầu gặp Lận Tam lang tại Lương Châu năm xưa.

Thiếu niên mười lăm tuổi, sát khí nghiêm nghị, phóng ngựa ra khỏi Lương Châu, chưa đầy một tháng thanh danh đã truyền khắp thiên hạ.

Từ đó trở thành anh hùng trong lòng nàng.

“Bởi vì a huynh chàng thích, lại… đại khái vì…” Giọng nàng nhỏ dần, cuối cùng chỉ còn lời thì thầm, “Đại khái vì thiếp cũng từng nếm trải mùi vị yêu mà không được…”

“Kiều Kiều nói gì?” Lận Thử quay đầu lại.

“Thiếp nói, nằm yên.” Mông Kiều ấn đầu hắn trở lại, xua tan ký ức năm xưa, vỗ về hắn vào giấc ngủ.

*

Tại tiền sảnh trong phủ, Mông Dạng vẫn đang chờ đợi. Lận Thử thay y chịu phạt, trong lòng y ít nhiều cảm thấy áy náy. Thấy Mông Kiều bước ra, y lập tức tiến đến hỏi han thương thế của Lận Thử.

Mông Kiều ngồi đối diện phương nam, nâng chén trà nhấp một ngụm mát lạnh.

“A Kiều, muội biết tâm ý của ta, chẳng phải muốn lợi dụng Lận Thử, mà là lo trưởng công chúa sẽ mê hoặc Tư Không, phá hỏng đại nghiệp của ngài.” Mông Dạng quỳ một bên nàng, “Tư Không thiên vị Điện hạ quá mức, vì nàng mà bỏ cả Tiền Bân, chúng ta không thể không đề phòng. Nếu trách, cũng chỉ có thể trách hắn tự mình quá phô trương!”

Mông Kiều lại nhấp ngụm trà, lúc này mới đặt chén xuống, liếc y một cái, “Tiền Bân là cái thá gì! Hơn nữa, Tư Không đã thiên vị Trương Dương như vậy, các ngươi cũng dám nghĩ cách đưa trưởng công chúa vào chỗ chết. Nếu hắn biết thu liễm, làm ra vẻ không có gì, thì có phải các ngươi sẽ thò tay vào hậu viện phủ Tư Không, diệt trừ hậu họa cho sạch sẽ?”

“Đừng nói là không dám, ta còn chẳng hiểu các ngươi sao.” Mông Kiều liếc xéo Mông Dạng, “Đã có dã tâm như vậy, chi bằng luyện binh thêm chút, nuôi ngựa thêm bầy. Chúng ta từ Lương Châu xuất binh chinh phạt thiên hạ, là bởi tổ phụ của ta và cha của các người đều bị hôn quân vô đạo sát hại. Là bởi thiên hạ không chủ, dân đen chịu khổ quá nhiều, tư thù phải tính, chính nghĩa phải nêu! Khó khăn lắm mới gặp được nhân vật như Lận Tắc, nên kết thành một khối, chớ để sinh ra hiềm khích.”

“Nhưng, nếu hắn thực sự bị công chúa Tùy gia mê hoặc, chọn mỹ nhân mà bỏ giang sơn, hoặc vì hoàng thất Tùy gia mà thủ vững giang sơn, chúng ta nên làm sao?”

Mông Kiều lúc này chăm chú nhìn người biểu huynh, một lúc sau bật cười.

“A Kiều cười gì vậy?”

“A Kiều cười lời Nhị ca nói.” Mông Kiều uống cạn chén trà, “Nếu hắn không cần giang sơn, thì thay người khác lên. Nếu hắn vì hoàng thất Tùy gia mà giữ giang sơn, thì chính là tử địch của chúng ta. Là địch nhân, còn cần ta dạy huynh nên làm gì sao?”

“Nhưng mà—” Lời Mông Dạng còn chưa dứt, Mông Kiều đã phất tay áo đứng dậy, “Xin Nhị ca chuyên tâm việc trước mắt, đừng nghĩ đến chuyện chưa xảy ra, chỉ thêm loạn.”

“Việc như ở Bạch Mã Tự, đừng để ta thấy lần thứ hai.”

Mông Dạng ngẩng đầu nhìn bóng lưng biểu muội, dáng người mảnh mai mà kiêu hãnh, dưới ánh mặt trời như thanh kiếm sẵn sàng rút ra khỏi vỏ. Bất chợt y nhớ lại năm đó khi họ muốn theo Lận Tắc, trưởng bối trong tộc không đồng ý, chỉ mong an thân một góc, khuyên họ buông bỏ hận thù. Thậm chí mấy lần bất đồng ý kiến, còn đe dọa sẽ trục xuất họ khỏi gia tộc. Kết quả bị Mông Kiều ra tay trước, rút đao đâm chết ngay tại từ đường Mông thị.

Từ đường sát trưởng bối.

Mỗi lần nhớ lại, lưng Mông Dạng liền lạnh toát, đối với Mông Kiều lại thêm vài phần kính sợ. Lúc này thấy nàng nghiêm mặt nổi giận, cuối cùng cũng cúi đầu đáp: “Được.”

*

Chớp mắt đã mấy ngày trôi qua.

Sáng hôm ấy, mưa bắt đầu rơi.

Tùy Đường sai người truyền lời cho Thừa Minh rằng hôm nay nghỉ một ngày, không cần đến nữa. Vai trái của y cứ tới ngày mưa gió là lại đau nhức không ngừng, tuyệt đối không được chạm nước lạnh, càng không chịu được hàn khí.

Sau đó nàng lại sai người truyền lời cho Lận Tắc, thỉnh hắn hôm nay nhất định phải tới.

Người truyền lời trở về bẩm rằng: “Tư Không đại nhân nói, lát nữa sẽ tới dùng bữa tối cùng Điện hạ.”

Lời vừa dứt, thiện phòng của Trường Trạch Đường đã bắt đầu nhộn nhịp.

Khi Lận Tắc đặt chân vào phủ, qua màn mưa thu dài dằng dặc đã thấy khói bếp lượn lờ bốc lên từ góc đông bắc. Trên bếp cũng cuồn cuộn hơi nước trắng xóa, lan tỏa mùi ngọt thơm của kê và chà là đỏ, còn bên cạnh là quản thiện đang sai người mang đến thịt dê đã rửa sạch, củ cải tươi mát, lần lượt cho vào nồi… Nghĩ đến mấy ngày nay cơm canh mà tổng thiện phòng đưa đến cho hắn, chẳng biết hâm nóng bao nhiêu lần, Lận Tắc nhìn về phụ nhân trong Trường Trạch Đường, trong lòng dâng lên chút phiền muộn.

“Thần nghe nói, Điện hạ sợ Thừa Minh tiên sinh dính mưa nhiễm lạnh, nên cho nghỉ hôm nay.” Lận Tắc cởi áo choàng nơi cửa, rẽ qua hướng đông nơi Tùy Đường ngồi, “Vậy Điện hạ hôm nay gọi thần đến, chẳng sợ thần bị ướt lạnh sao?”

“Là cô suy nghĩ chưa chu toàn, vốn là cô muốn gặp Tư Không đại nhân, lẽ ra nên đến Chính Sự Đường.” Tùy Đường nghe giọng hắn nửa giễu nửa thật, trong lòng bỗng nghẹn lại một thoáng.

Lận Tắc nhìn khuôn mặt nàng vẫn chưa hồng hào trở lại, thầm nghĩ ắt là vừa khỏi bệnh, miệng lưỡi càng thêm sắc bén, “Thần chỉ đùa thôi. Không biết Điện hạ sai người thỉnh thần đến, rốt cuộc có việc gì quan trọng?”

Ngữ khí của hắn đã dịu lại, Tùy Đường cũng cảm thấy có chút ngại ngùng, càng nghĩ thấy lời mình vừa rồi có phần chua cay. Huống hồ, mấy ngày nàng bệnh, người hết lòng chăm sóc nàng chính là hắn.

Tuy nàng chưa từng tỉnh táo, nhưng vẫn có cảm giác mơ hồ. Ước chừng từ ngày thứ ba, nàng đã nhận ra người thức suốt ngày đêm bên cạnh mình là Lận Tắc.

Bởi vì bất kể là nước ấm hạ nhiệt mỗi canh giờ, hay lau người giảm sốt, nàng đều được ôm trong lòng người đó. Người ôm nàng có mùi hương quá đặc biệt.

Là mùi đàn hương, phải ở gần mới ngửi ra được hương trái chín nhẹ nhàng ẩn trong lớp gỗ.

Mấy ngày ấy, quanh thân nàng luôn phảng phất mùi hương ấy.

Thừa Minh từng nói: “Hắn có lòng mến mộ Điện hạ.”

Tùy Đường trong cơn bệnh này đã tin đôi phần.

Dù sao phủ Tư Không có vô số nô bộc, căn bản không cần hắn đích thân ra tay. Dù hắn thức trắng đêm canh giữ, cũng chẳng cần phải làm hết mọi việc. Nhưng những đêm nàng chẳng thể mở mắt, vẫn cảm nhận được rõ ràng: vết chai nơi đầu ngón tay hắn, độ ấm trong lòng bàn tay hắn, nhịp tim đang đập của hắn… tất cả đều khác với lúc bình thường.

Vết chai dày hơn thường ngày — vì hắn thường xuyên sờ trán nàng đo nhiệt.

Lòng bàn tay ấm hơn thường ngày — vì hắn xoa tay rồi mới áp vào đôi chân giá lạnh của nàng.

Nhịp tim nhanh hơn thường ngày — nhịp tim nhanh hơn thường ngày, là bởi vì hắn…

Tùy Đường cụp mi mắt, hồi lâu mới cất lời: “Hôm nay là mười ba tháng mười một, chính là ngày ngươi xong việc. Cô nghĩ mình không hiểu sai ý ngươi — ngươi nói ngươi bận năm ngày, hẳn là để cô có năm ngày suy nghĩ. Năm ngày qua rồi, cô nên nói chuyện cùng ngươi, phải không?”

Lận Tắc lặng lẽ nhìn phụ nhân trước mặt. Nàng vừa trải qua một lần ám sát, toàn thân vấy máu tươi, vốn nên được an ủi và vỗ về, không phải nhọc tâm nhớ lại chuyện cũ.

Song, hắn cũng không còn cách nào khác, đành cứng lòng đón lấy lời nàng: “Vậy nàng nói đi, đã nghĩ những gì rồi?”

Tùy Đường khẽ lắc đầu: “Chuyện liên quan đến Mai Tiết và bà lão kia, hôm nay cô không muốn nhắc tới. Họ là quả, hôm nay cô chỉ muốn hỏi về nhân.”

“Nhân ư?”

“Đúng vậy. Ngươi giết hơn bốn trăm người, mới dẫn tới việc bà lão hành thích, Mai Tiết đỡ đao thay. Cho nên, cô muốn biết — rốt cuộc ngươi vì cớ gì lại giết họ?”

Ánh mắt Lận Tắc càng thêm sáng trong. Hắn uy hiếp, ép buộc nàng, chẳng qua chỉ muốn có cơ hội giải thích, một cơ hội khiến nàng có thể bình tĩnh lắng nghe.

Cứ ngỡ phải vòng vèo dẫn dắt mới hé ra được, chẳng ngờ nàng lại trực chỉ vấn đề.

Nàng thông tuệ hơn hắn tưởng nhiều.

Ngoài trời mưa rơi, gõ lên ngói son tường ngọc; giọng nam nhân trong phòng thong thả vang lên.

Giữa trời đất gió mưa không dứt, trong Thái Cực cung cũng có hai người đang đối thoại bên cửa sổ.

Chính là Thiên tử Tùy Lâm và Thái úy Hà Tuần.

“Trẫm vẫn hối hận, không nên phung phí quân cờ Mai Tiết như vậy. Thật vất vả mới để nàng theo a tỷ chen vào phủ Lận Tắc, nay lại mất rồi, thật quá đáng tiếc.”

“Chút nào cũng không đáng tiếc. Mai Tiết chết cũng đáng.” Hà Tuần kiên nhẫn khuyên giải. “Mai Tiết hồi báo không chỉ một lần, nói rằng Điện hạ và Tư Không chung sống hòa thuận, tình cảm xem ra ngày một sâu sắc.”

“Đó chẳng phải chuyện tốt sao? A tỷ gả vào phủ Tư Không, vốn là để khiến Lận Tắc động tâm, chiếm được tín nhiệm của hắn, sau này mới dễ ra tay. Mọi chuyện vốn đang tiến triển theo kế hoạch. Nay thì sao? A tỷ bệnh nặng hôn mê, Lận Tắc lại giữ nàng trong phủ, người của trẫm và mẫu hậu đến thăm đều bị đuổi về! Biết đâu hắn thẹn quá hóa giận, giết luôn a tỷ! Nếu vậy, thật sự là hỏng cả đại cục!” Tùy Lâm càng nghĩ càng hối.

   

“Bệ hạ, càng lúc thế này càng phải bình tĩnh.” Thiên tử vừa đứng dậy, Hà Tuần cũng không ngồi nữa, bước đến trước mặt hắn: “Bệ hạ cứ yên tâm, Lận Tắc tuyệt đối sẽ không giết Điện hạ, ít nhất là lúc này sẽ không.”

“Tại sao?”

Hà Tuần không đáp, chỉ mỉm cười nhìn Tùy Lâm.

Ánh mắt thiếu niên thiên tử lúc sáng lúc tối, chốc lát sau mới nói: “Ý ngươi là, sau yến tiệc tại Thanh Đài, Lận Tắc bỏ qua Tiền Bân mà chọn a tỷ, nghĩa là hắn đã động lòng. Vậy thì tạm thời sẽ không giết nàng. Nhưng chẳng phải như thế lại quay về điểm ban đầu sao? Cần gì vòng vo?”

“Bệ hạ, Lận Tắc động tình là điều ta mong mỏi, nhưng bệ hạ có mong Điện hạ cũng động tình hay không?” Giọng Hà Tuần lạnh hẳn, như thể thất vọng vì vị hoàng đế trẻ tuổi chưa hiểu được thâm ý trong đó. “Mai Tiết hồi báo, nói tình cảm hai người dần dần tăng tiến, không phải Lận Tắc đơn phương lún sâu. Đây là chuyện đáng sợ đến nhường nào.”

Tùy Lâm lúc này nhíu chặt mày, chợt hiểu ra.

“Cho nên cữu cữu phái một bà lão tới, thứ nhất là kéo ra chuyện Lận Tắc tàn sát hơn bốn trăm người, thứ hai là để Mai Tiết đỡ đao thay a tỷ, khiến nàng nhận ân nghĩa, thứ ba là để a tỷ chứng kiến cảnh bà lão bị ép chết, từ đó dứt tình đoạn nghĩa. Lưới tình vẫn còn, nhưng chỉ trói được Lận Tắc, còn a tỷ, từ nay về sau, chỉ làm kẻ giăng lưới.”

“Chính xác.” Hà Tuần vuốt râu cảm thán, nhẹ nhàng thở ra, tỏ ra hài lòng: “Trưởng công chúa vốn không phải gián điệp được huấn luyện kỹ càng, ngày ngày chung sống dưới một mái nhà, rất dễ động lòng. Chúng ta cần, đúng lúc đúng thời, dập tắt mầm mống tình cảm chớm nở ấy, thay vào đó là nỗi căm hận vô biên đối với Lận Tắc.”

“Lận Tắc đã rơi vào lưới tình, ấy là lúc tốt nhất để ra tay. Cữu cữu quả nhiên cao minh.” Lúc này Tùy Lâm cũng bật cười, nhìn ngắm cơn mưa thu ngoài khung cửa, chẳng còn bực dọc, lại có vài phần hứng thú thưởng cảnh. Nhưng vẫn chưa hoàn toàn an tâm, trầm ngâm nói: “Có điều, tâm tư Lận Tắc sâu kín, chuyện bà lão và Mai Tiết vốn có nhiều sơ hở. Liệu hắn có thể xoay chuyển, thuyết phục được a tỷ không?”

“Bà lão và Mai Tiết chẳng qua là mồi dẫn, có sơ hở thì đã sao?” Hà Tuần cười nhạt, “Lận Tắc hắn tàn sát hơn bốn trăm người, đó là sự thật. Bệ hạ nghĩ mà xem, trưởng công chúa từ nhỏ sống nơi khuê phòng, chưa từng thấy máu tanh sinh tử, sao có thể chấp nhận một kẻ giết chóc không gớm tay như vậy? Huống hồ, trong số hơn bốn trăm người ấy, thực sự có người vô tội. Trưởng công chúa tâm tư thuần hậu, làm sao chịu đựng nổi? Đó đều là dân của nàng, và cũng là dân của bệ hạ!”

“Cùng lắm, bệ hạ cứ tạm hoãn. Sắp tới là kỳ săn thu, đến lúc ấy ắt sẽ gặp được Điện hạ. Khi đó, chúng ta sẽ dạy nàng thêm một bài học.”

“Già vẫn là già, cay độc nhất vẫn là cữu cữu!” Tùy Lâm im lặng một lát, bật cười thành tiếng, chắp tay nói: “Cữu cữu cao minh!”

“Không dám, không dám! Bệ hạ nói vậy, lão thần thật không dám nhận.”

“Săn thu còn nửa tháng, trẫm không đợi nổi. Qua dăm ba ngày, trẫm sẽ sai người thử đến gặp a tỷ lần nữa, tốt nhất là có thể mời nàng nhập cung.”

“Bệ hạ cứ thử, nhưng tuyệt đối không nên nóng vội.”

“Cữu cữu yên tâm.”

Trời chiều dần buông, mưa cũng nhẹ hạt hơn, trên Đồng Hạc đài, đèn nến lần lượt được thắp sáng.

Tùy Đường chẳng hay từ khi nào nàng đã bị Lận Tắc đưa đến gian tây, cũng chẳng nhớ rõ lúc nào đã sai người mang nước đến phòng. Giờ khắc này, chính tay Lận Tắc đang rửa sạch đôi bàn tay nàng.

Những lời hắn nói đã dứt từ lâu. Một đoạn rất dài, từ hai thị thiếp của Tiền Bân, đến ba lần điều tra, đến những buổi nghị sự kéo dài thâu đêm.

Tùy Đường chẳng biết nên nói gì, chỉ nghe Lận Tắc cất lời lần nữa: “Thần không biện bạch, đúng là có giết lầm người. Ngày sau gặp cảnh tương tự, thần vẫn sẽ làm như thế. Bởi đó là cách duy nhất thần có thể bảo vệ thân quyến và thuộc hạ.”

“Thần cũng không mong Điện hạ cảm thông, vì trên đời này, mấy ai như thần, trên người đầy máu tanh. Thần chỉ cầu Điện hạ cho thần một chút thời gian, để chờ ngày sau.”

“Điện hạ, người có bằng lòng cho thần một chút thời gian không?”

Tùy Đường ngẩng đầu.

Dưới ánh đèn vàng vọt, Lận Tắc cảm thấy lòng mình như hư ảo. Hắn thấy nơi khóe môi Tùy Đường hiện lên một tia ý cười.

“Điện hạ, người đồng ý không?”

“Hay là… người đã tha thứ cho thần rồi?”

Tùy Đường nhẹ lắc đầu: “Người chết rồi thì là chết thật. Trong số đó đúng là có người vô tội. Cô không có tư cách tha thứ cho kẻ sát hại họ.”

“Nhưng cũng như vậy, cô cũng không có tư cách phán xét ngươi.”

Tùy Đường ngừng lại một lát, hồi lâu mới nói: “Cô… đại khái có thể cảm thông.”

Lận Tắc ngờ vực nhìn nàng, rồi nghe nàng kể một đoạn chuyện cũ năm mười ba tuổi.

Khi ấy, Tùy Đường gặp một lão tiên sinh ngoài sáu mươi tuổi ở Chương Hà, hai người nương tựa lẫn nhau.

“Cô lo cho tiên sinh ăn uống, nhóm lửa sưởi ấm, tiên sinh dạy cô đọc chữ.”

“Cô học được chữ, học được y thuật, sẽ trị bệnh cho tiên sinh.”

Thế là, gần một năm trời, cứ dăm ba hôm lão tiên sinh lại có một bữa no bụng. Tùy Đường đói cồn cào, nhưng học được không ít chữ, đọc hết một quyển y thư.

Đến nửa quyển thứ hai, Tùy Đường bắt đầu lên núi hái thuốc, sắc thuốc cho lão tiên sinh uống. Uống vài lần, tay ông lão không còn run như trước, rồi chẳng biết từ đâu, ông lấy ra một cuốn ‘Đồng Giám’ ném cho nàng.

Bảy tám phần sách đã rách nát, Tùy Đường cẩn thận thu dọn chỉnh tề, trong lòng thầm nghĩ đợi lão nhân khẩu khí rõ ràng hơn chút nữa, sẽ nhờ người dạy mình đọc sách.

Lão nhân hừ lạnh cười khẩy. Tùy Đường hiểu ý ông, là bảo: đợi không kịp rồi.

“Có thể chờ được. Trong sách này còn rất nhiều phương phương thuốc hợp với bệnh tình của người, ta cũng đã tìm được không ít dược thảo, chỉ còn thiếu hai vị. Hơn nữa quyển thứ hai giảng về châm cứu, đợi ta học xong, cũng có thể thử xem.”

Tùy Đường may mắn, chưa đầy nửa tháng đã thu đủ dược liệu còn lại.

Lão nhân thì không được thế. Tiểu nữ y nửa mùa này chỉ biết phối thuốc, chẳng rõ liều lượng, ông vừa uống xong thang thuốc thứ ba liền chết đi, vào một đêm hè ngân hà đổ ngược.

Song, chỉ có Tùy Đường biết được — lão nhân không chết vì sai liều lượng, mà chết do trúng độc.

Là nàng lật khắp y thư, phối ra một phương thuốc kịch độc, hạ thủ giết ông.

Ấy là bởi cái đạo lý xưa nay: “ấm no nghĩ tới dâm dục”. Lão nhân được nàng nuôi nấng, thân thể khang kiện hơn, bệnh tật giảm bớt, liền nhân lúc dạy chữ mà động tay động chân, rồi lại tiến thêm một bước, ôm ấp đụng chạm.

Song, thỏ bị ép cũng sẽ cắn người. Y và độc xưa nay vốn chẳng cách nhau xa.

Tùy Đường dỗ dành ông, đưa thuốc cho ông uống. Có lẽ do sắc quá đậm quá đắng, thân thể vốn đã đau nhức, ông mắng mỏ không chịu nuốt, nàng chỉ đành cưỡng ép đổ vào. Khó khăn lắm mới ép ông đến miệng sùi bọt, tứ chi rũ rượi, trừng mắt mà chết, thiếu nữ mười ba tuổi mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vừa quay đầu lại, đã thấy ở cửa ngoài có một tiểu đồng y phục rách nát, đang múc thuốc trong bát dưới đất, nhai lấy nhai để…

   

“Đừng uống, nhổ ra mau!”

Tùy Đường lao tới, đoạt lấy bát thuốc.

“Ta nhìn thấy trước, là của ta mà…” Trong thời loạn thế đói khát, ai ai cũng thiếu ăn thiếu mặc.

“Đây không phải đồ ăn, uống sẽ chết! Nhổ ra, nhổ ra mau!” Thiếu nữ tiện tay nhặt lấy một nhành cây khô to bằng ngón tay, một tay giữ hai má tiểu đồng, chỉ cần đưa cành cây vào sâu trong cổ họng, kích thích thành họng là có thể khiến nôn mửa. Nôn ra sớm, vẫn còn kịp.

“Ngươi… là thiên nữ, thiên nữ cũng tranh với ta ư?” Tiểu đồng nhận ra ánh mắt nàng, vùng vẫy kêu lên.

Hai chữ “thiên nữ” lọt vào tai, Tùy Đường bỗng khựng lại.

“Đúng mà, thiên nữ là tốt nhất.” Tiểu đồng ngây thơ tin tưởng, thiên nữ sẽ không tranh đoạt với mình.

Song Tùy Đường lại nghĩ: nếu để người ta biết cái gọi là thiên nữ, thực chất chỉ là công chúa họ ghét bỏ cải trang thành, thì từ nay về sau, nàng sẽ không còn con đường sinh sống nào nữa.

Bọn họ liệu có lại như trước kia — lén lút nhổ hết rau nàng trồng, đưa cho nàng hạt lúa không thể mọc mầm đã bị rang chín, đến mùa đông còn hất cả tuyết ra trước thảo lư của nàng… Vậy thì nàng còn sống thế nào?

Ý nghĩ xoay chuyển nghìn vòng, nàng ngẩn người nhìn tiểu đồng, từng bước lùi lại, trong tay vẫn nắm chặt nhánh cây khô, nhưng chỉ lặng lẽ nhìn hắn uống thuốc, nhai thuốc… cho đến khi hắn sùi bọt mép.

Nước trong thau đã lạnh ngắt, hai tay nam tử nâng lấy đôi tay mềm mại, bởi nhịp tim đồng điệu mà có phần lúng túng, chỉ lặng lẽ nhìn người trước mặt không chớp mắt.

“Cho nên, ta có thể đồng cảm thấu hiểu.” Sắc mặt Tùy Đường gần như xám trắng, tay ngâm trong nước ngược lại nắm lấy tay hắn, “Vậy nên, ta nguyện cho ngươi thời gian, cùng trông về mai sau.”

“Còn về Mai Tiết và…” Lận Tắc cuối cùng cũng mở lời.

“Ta có thể tiếp nhận cái ‘nhân’, thì cũng có thể tiếp nhận cái ‘quả’.” Tùy Đường cắt lời hắn, “Chỉ là ngày mai, mong Tư Không đại nhân cho ta được hồi cung một chuyến. Ta phải báo bình an với mẫu hậu.”

Nàng vào cung, tất nhiên là muốn gặp thiên tử, song vẫn lấy Thái hậu làm cớ.

Lận Tắc rất muốn vạch trần tầng lụa cuối cùng ấy. Nhưng nghĩ lại, cục diện hôm nay đã là tốt hơn xa tưởng tượng của hắn, vậy thì cứ từ từ tiến tới.

Hắn bèn đổi nước ấm, tiếp tục giúp nàng rửa tay. Chuyện xưa quá đỗi nặng nề, Lận Tắc liền đổi đề tài: “Thần không muốn để Điện hạ rời đi.”

“Tại sao?”

“Bởi nơi đây chỉ có ta và nàng, mà Điện hạ lại gọi ta là Tư Không đại nhân.”

Tùy Đường rốt cuộc nở chút nụ cười, ngón cái nhẹ vuốt vết sẹo nơi hổ khẩu hắn, “Còn đau không, Tam lang?”

 
Bình Luận (0)
Comment