Cùng Thư Sắc Hoa Hồng - Úy Nhĩ Ngật

Chương 48

"Không phải!"

Trình Kính Giai dừng bước đột ngột khiến Lý Phùng Trì cũng phải đứng sững lại. Cô ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh mắt kiên định dưới làn trăng mờ, đôi mắt hồ ly lấp lánh như sao.

Cô thực sự chẳng thương hại cậu chút nào.
Cô chẳng biết gì cả, sao lại thương hại?

Phùng Trì siết chặt tay cô rồi đảo mắt nhìn đi chỗ khác, như thể không chịu nổi ánh nhìn của cô dù chẳng thấy rõ. Vẻ mặt lạnh lùng, dường như không tin lời cô, cậu hỏi một cách đầy thách thức: "Vậy tại sao bây giờ chị muốn yêu em?"

Kính Giai không hiểu, bước nhanh theo cậu rồi cãi lí lẽ: "Muốn yêu em thì phải đúng thời điểm à? Hay chị phải viết đơn xin phép trước?"

Phùng Trì bật cười: "Em không có ý đó."

Cô bực mình dừng hẳn lại, bất chấp cậu kéo thế nào cũng nhất quyết không nhúc nhích.

"Vậy ý em là gì?"
Giọng cô đầy phẫn nộ.

Cô thực sự tức giận. Hiếm khi chủ động tỏ tình mà Phùng Trì lại cứ lề mề mãi.

Ánh đèn điện thoại chỉ đủ soi lờ mờ, cậu không nhìn rõ biểu cảm cô nhưng cũng không dám chiếu thẳng vào mặt sợ chói mắt. Nhưng thái độ cứng rắn của cô rất rõ ràng - không giải thích thỏa đáng, đêm nay cô sẽ không buông tha cậu.

Cậu đâu phải gỗ đá, sao không cảm nhận được?
Chỉ là không biết xử trí thế nào.
Đợi khi cậu có đủ mọi thứ rồi mới yêu cô ư?
Đến lúc đó e rằng chẳng còn chỗ cho cậu.

"Em xin lỗi, lỗi của em. Không phải không muốn yêu. Chẳng phải chị từng nói tỏ tình cần hoa hồng với nến à? Ở đây chẳng có gì, chị không thấy thiệt thòi sao?"
Phùng Trì buông cổ tay, trượt xuống nắm chặt tay cô, giọng dịu dàng dỗ dành.

Kính Giai bực bội nắm lấy điểm chính: "Vậy là đồng ý yêu chị rồi?"
Không đợi cậu trả lời, cô siết chặt bàn tay to lớn của cậu, quả quyết: "Vậy giờ em là bạn trai chị rồi đấy!"

"Ừ, em là bạn trai chị."
Phùng Trì không nhịn được cười, chiều theo cô.

Kính Giai hài lòng với thái độ ngoan ngoãn này, tay kia vỗ vai cậu: "Em biết đấy, chị rất hào phóng. Chị có rất rất nhiều tình yêu, sau này có thể chia cho em."
Nghĩ lại thấy chưa yên tâm, cô nói thêm: "Tất nhiên, điều kiện là em phải yêu chị, không thì chị lỗ to."

Phùng Trì nhìn cô chăm chú, gật đầu ngoan ngoãn như đồng ý mọi điều.

Thực ra cậu không tự tin.
Tính cách cô như vậy, nếu chỉ muốn chơi đùa rồi rút lui thì dễ như trở bàn tay.
Nhưng cậu vẫn muốn yêu cô.
Dù bị đá sau vài ngày cũng không sao.

Nhưng rồi cậu lại nhớ giọng cô qua điện thoại - vừa khóc vừa nói thích cậu, yếu ớt, bất lực, đáng thương.
Biết đâu không phải chỉ trêu cậu?
Bởi cô sợ ma đến thế mà vẫn dám tìm cậu.

Dù sao, đã trêu chọc thì đừng hòng rút lui.
Loại người như cậu thật nhạt nhẽo.
Trong xương tủy đều thối rữa.
Toàn thân bốc mùi ẩm mốc nhưng cô không ngửi thấy.
Ngược lại còn hứng thú đuổi theo, trêu chọc.
Gan thật to.

Lòng Phùng Trì chợt ấm áp lạ. Dù trên núi lạnh cắt da, cậu lại thấy nóng như bị ném vào nồi nước sôi.
Hơi ấm nhanh chóng truyền sang bàn tay đang nắm cô, sưởi ấm bàn tay lạnh giá của cô.

Đang định tiếp tục đi, Kính Giai lại kéo tay cậu.
Phùng Trì quay lại nhìn, ánh mắt hỏi cô có chuyện gì.

Mãi không thấy cô nói, cậu mới chợt nhớ cô không thấy biểu cảm mình.
Cậu thầm chửi mình ngu ngốc rồi hỏi: "Còn gì nữa không?"

Nghe như cậu đã bắt đầu chán cô.
Liệu cô có nghĩ cậu là loại đàn ông rẻ tiền, được rồi thì không trân trọng?
Vừa hỏi xong, cậu đã muốn tự tát mình, nguyền rủa thầm: "Đồ não lợn!"

Kính Giai không thấy gì lạ, nói ra ý định: "Em có thể đi thăm mộ bà nội anh không?"

Cực kỳ lịch sự.
Khác hẳn cách cô thường đối xử với Phùng Trì.
Như thể hai người mới quen.

Cô thở dài tự an ủi: "Mới yêu còn lạ lẫm cũng bình thường."
Nhưng cô biết rõ, những người yêu trước chưa từng như thế.

Phùng Trì nhận ra sự khác lạ ấy, nụ cười chân thành nở trên môi: "Được, anh dẫn em đi ngay."

May mắn là hai người chưa đi quá xa, chỉ vài bước đã quay lại được chỗ cũ.

Trước khi chính quyền siết chặt quản lý, người già trong làng qua đời đều được tổ chức tang lễ rồi chôn ngay trên đất nhà mình. Sau khi có chính sách mới, trưởng thôn dẫn dân làng chọn riêng một quả đồi làm nghĩa trang chung.

Mộ bà Ngô nằm ở phía bắc nghĩa trang, chỗ Kính Giai ném điện thoại cách đó chỉ ba mét. Chả trách Phùng Trì thấy cô rồi gọi điện.

Hai người đứng cạnh nhau trước bia mộ, cả núi đồi yên tĩnh lạ. Gió lạnh rít qua mặt, Kính Giai vén mái tóc rối nhìn dòng chữ khắc cùng ảnh bà Ngô hiền hậu trên bia.

Cô chưa thực sự hiểu về cái chết. Họ ngoại cô đã mất từ khi cô còn nhỏ. Còn ông bà nội - những người nặng tư tưởng trọng nam khinh nữ - chỉ nhận tiền chu cấp đều đặn từ bố cô sau khi ông lập nghiệp thành công ở thành phố.

Bà Ngô là người Phùng Trì nương tựa suốt bao năm, tình cảm giữa họ không cần nói cũng rõ.

Kính Giai chợt hối hận vì đề nghị tới đây. Cô luống cuống không biết nên làm gì.

Nên nói gì đây?
Chuyển đề tài có vẻ không phải.
Mà an ủi thì cô lại không giỏi.

Đây là bà nội cậu.
Mối quan hệ không như những người khác.

Cô không thể vỗ về cậu bằng những lời sáo rỗng "không sao đâu", "đừng buồn".
Làm sao mà không sao được?
Làm sao không đau lòng?
Cậu là con người bằng xương bằng thịt, đâu phải khúc gỗ vô tri.

"Chị Tầng Tầng."
Cậu đột ngột gọi, giọng trầm khàn đầy xúc động.

Tim Kính Giai như nhảy lên cổ họng.
Chết tiệt, cậu định khóc đấy à?
Mình phải làm sao giờ?

Đầu óc cô quay cuồng. Tiếng xấu của cô không chỉ do thiên hạ thêm thắt mà còn vì tính khí thất thường - chẳng bao giờ chịu dỗ dành ai, hẹn hò thì hờ hững, muốn động chạm thân mật càng không.

Yêu cô chán phèo.
Chả có gì thú vị.
Như Ôn Châu Độ theo đuổi cô chỉ để thỏa mãn cái tôi hoặc khoe khoang với bạn bè.

Nhưng Phùng Trì khác. Từ đầu đến giờ, cậu luôn chân thành và kiên định trước cô - đúng chuẩn học sinh ngoan như em trai cô. Kiểu người cô chưa từng đụng tới.

Cô chọc nhẹ khuỷu tay cậu, ngượng ngùng hứa: "Muốn khóc thì khóc đi, em không chê đâu. Khóc xong nhớ đãi em bữa ngon."

Phùng Trì xoa tai ngỡ ngàng, bật cười đến vai run rẩy: "Anh đãi em?"

Thấy cậu trở lại bình thường, Kính Giai thả lỏng: "Có vấn đề?"
Cậu bất lực: "Tất nhiên là không."

Im lặng lại bao trùm. Cô bối rối không biết nói gì tiếp.

Phùng Trì nhận ra sự cẩn trọng của cô, nhẹ nhàng giải thích: "Anh ổn mà. Đàn ông con trai gì mà lại yếu đuối đến thế. Về thôi."

Kính Giai nghi ngờ: "Ổn sao lại ra nghĩa trang giữa đêm? Nghe nói anh còn định giết người?"

Phùng Trì trợn mắt: "Ai nói thế?"

Cô thẳng thừng: "Lý Chí An. Cậu ta gọi bảo em."
Thái độ cậu rõ ràng chối bay chối biến. Kính Giai tiếc nuối vì không ghi âm cuộc gọi nên giờ chẳng có chứng cứ.

Phùng Trì phì cười: "Nước sinh hoạt làng bị cắt, trưởng thôn phân công anh sửa. Nguồn nước ở góc khuất sau lưng ngọn núi này, mỗi lần qua đều phải đi ngang nghĩa trang. Mấy ngày nay anh bận việc đó."

Kính Giai thấy cậu nghiêm túc không như nói dối. Tuy không phải kẻ phao tin nhưng cô lại là người tin nhảm nên lí nhí hỏi tiếp: "Còn chuyện giết người? Bà Ngô vốn khỏe mạnh, sao đột ngột qua đời? Anh thật sự không đau lòng chút nào?"

Phùng Trì l**m môi, mặt mày kinh ngạc: "Lý Chí An bịa chuyện tày trời vậy sao?"

Trình Kính Giai nghiêm túc siết chặt gương mặt xinh đẹp, vừa gật đầu lia lịa vừa “ừ ừ” chắc nịch, gần như muốn giơ ba ngón tay thề rằng lời mình nói đều là sự thật.

Lý Phùng Trì cao lớn, hai người đứng gần nhau, đầu cô lông xù như quả cầu tuyết ở ngay trước mắt cậu.
Cậu không kìm được, đưa tay xoa một cái - cảm giác rất tốt.

“Chứ không phải à, Chí An nói gì là em tin nấy à? Giết người... nó cũng nghĩ ra được thật.”
Cậu bật cười, giọng trong trẻo như làn suối chảy qua màn đêm yên tĩnh, từng gợn âm thanh đều rơi vào tai cô như câu thần chú mê hoặc.

Tsk, tiếng của bạn trai đúng là dễ gây nghiện.

“Thế còn chuyện kia? Rồi cả việc sửa đường nước... sao phải làm lúc nửa đêm?”
Cô lách người né tay cậu, hơi lúng túng hỏi tiếp.

Nụ cười nơi đáy mắt Lý Phùng Trì khẽ tắt, cậu nắm tay cô, giọng dỗ dành nhẹ nhàng:

“Chuyện đó dài dòng lắm, tụi mình vừa đi vừa nói được không? Em mới đi đường xa về, không mệt sao?”

Cô nghe hợp lý thì cũng không cãi nữa, ngoan ngoãn đi theo sau.

Nhưng mà... cuối cùng cũng chẳng nói được mấy câu.

Vì cô lười. Lúc vào nghĩa trang thì hăng hái, giờ đi ra lại thấy đường xa quá.
Hai người cứ đi rồi lại dừng, Trình Kính Giai đúng kiểu bánh bèo chính hiệu.
Lý Phùng Trì trong lòng không khỏi tự hỏi: Cô ấy rốt cuộc đến được tận đây bằng cách nào?
Khó trách gọi được điện thoại là òa khóc.

Cô đi được một đoạn lại giở trò, cậu dỗ cỡ nào cũng không chịu nhúc nhích.

Đường núi lại gập ghềnh, ban đầu cậu không dám cõng, sợ ngã.
Nhưng bị cô nũng nịu dỗi dằn mãi, cuối cùng cũng đành cúi người cõng cô lên.

Từng bước như bước trên dao - cõng yêu tinh thế này, không thể để cô ngã được.

Không đúng, là Bồ Tát mới phải.
Như bà nội đã từng nói.

Đi hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng đưa được cô ra khỏi nghĩa trang.

Trình Kính Giai mệt đến th* d*c, vừa ra khỏi cổng liền ngồi bệt xuống bãi cỏ nghỉ ngơi.

Không nhúc nhích gì, chỉ còn phần ngực đầy đặn phập phồng theo từng hơi thở gấp gáp.

Có người đi cùng, cảm giác đúng là khác hẳn.
Lúc nãy cô còn lo sợ, cứ nghĩ đến ma là hoảng, giờ thì chẳng thấy sợ gì nữa - có Lý Phùng Trì ở đây, nếu ma có bắt người, cũng là bắt cậu trước.

“Em mệt chết rồi, nghỉ một lúc rồi về được không?”
Thở được vài nhịp, cô bắt đầu làu bàu.

Người quen sơ hở thì thấy cô khó gần, kiêu căng.
Người không quen thì nghe mấy tin đồn linh tinh trong trường, chỉ biết chụp mũ cô là loại trà xanh ong bướm.
Nhưng ai thật sự thân mới biết, Trình Kính Giai bản chất chỉ là một cô gái trẻ dễ làm nũng, hơi chua ngoa, hơi đanh đá, nhưng thật ra rất biết đùa, biết cười, biết... bày trò.

Đáng tiếc là từ lúc cô lớn, chẳng còn mấy người bạn gái thân thiết.

Hồi cấp ba có kết thân với một bạn, nhưng rồi bạn đó lại đề phòng cô như kẻ trộm, sợ bạn trai mình bị Trình Kính Giai cướp mất.
Chỉ một người cố giữ tình bạn... thì không đủ.

Cô hiểu rõ điều đó, rồi dần dần cũng không mong gì ở bạn bè nữa.
Người xung quanh chỉ còn lại vài đứa theo đuôi.

“Lý Phùng Trì, anh nghe không đấy? Em bảo nghỉ chút đã, không là em không đi đâu.”
Cô bị kéo khỏi dòng suy nghĩ, thấy cậu im lặng không đáp thì bắt đầu gắt lên.

“Không sao, em khỏi phải đi, anh cõng em.”
Lý Phùng Trì đang ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng đáp lại.

Rõ ràng nãy giờ toàn là cậu cõng cô, sức cũng là cậu bỏ ra.
Thế mà giờ còn phải dỗ dành - ai bảo bạn gái mình vừa xinh vừa lười.

Trình Kính Giai hơi chột dạ, tạm thời không dám làm mình làm mẩy nữa.

Cậu đứng dậy, đưa tay ra trước mặt cô, ra hiệu cho cô nắm lấy để đứng lên.

Cô chẳng còn lựa chọn nào khác, sợ nếu bướng quá thì cậu không chịu cõng mình nữa.
Cô không muốn phải tự đi bộ.

Nghĩ vậy nên ngoan ngoãn đặt bàn tay nhỏ vào tay cậu - cảm giác bàn tay cậu ấm áp, rộng và có lực, kéo cô dậy dễ dàng.

Đợi cô đứng vững, không chóng mặt, cậu liền khom người xuống.
Cô theo đà leo lên, còn cậu thì nhẹ nhàng đứng thẳng dậy tiếp tục cõng cô đi tiếp.

Trình Kính Giai nằm trên lưng cậu bắt đầu thấy buồn ngủ, mắt cứ díp lại.

Đầu cô cứ gật gù trên lưng cậu như con gà con, gắng gượng một lúc rồi cũng không chịu nổi, ngoan ngoãn tựa đầu vào vai cậu .

Trong làn mơ màng, mũi cô toàn là mùi đất từ người cậu.

Cậu không lừa cô.
Cậu thật sự đang sửa đường nước.

-

Chẳng bao lâu sau, họ đến chỗ cô dựng xe máy.

Lý Phùng Trì thở hổn hển đánh thức cô dậy:
“Chị Tầng Tầng, đến nơi rồi, dậy đi.”

Cô vốn ngủ không sâu, luôn trong trạng thái lơ mơ, vừa nghe giọng cậu là mở mắt ngay.

Lý Phùng Trì thả cô xuống, cô ngáp hai cái liền, mắt cay xè không mở nổi.

“Đưa chìa khóa cho anh, em ngồi sau.”
Cậu chìa tay ra.

Trình Kính Giai mệt quá rồi, chẳng muốn nghĩ thêm gì nữa, ngoan ngoãn rút chìa khóa xe từ túi quần đưa cho Lý Phùng Trì. Giờ cô hoàn toàn để cậu lo, cô chỉ muốn ngủ thôi.

Lên xe, cô ôm lấy eo cậu , chuẩn bị khởi động thì bỗng nhớ ra hỏi, giọng yếu ớt như sắp đứt hơi:
“Anh... anh biết lái không?”

Lý Phùng Trì hơi nghiêng đầu nhìn cô, nói nhỏ:
“Học rồi, yên tâm đi, ôm chặt nhé.”

Vốn tin tưởng anh chàng học giỏi này, Trình Kính Giai cũng chỉ hỏi cho yên tâm thôi. Nghe cậu nói vậy, cô hoàn toàn buông lỏng, dựa vào lưng cậu lim dim ngủ một chút.

Cách cậu lái khác hẳn cô - không ẩu, không phóng nhanh như điên.
Cậu lái có phần chậm rãi, chắc chắn, khiến cô ngồi sau thoải mái vô cùng.

Chẳng mấy chốc, họ đã về đến nhà nghỉ Lai Tiền.
Đèn đường chiếu sáng rõ ràng, phân cách đêm tối và ánh sáng như một đường kiếm sắc bén.
Lý Phùng Trì chở cô từ bóng tối của đêm khuya vào nơi rực rỡ ánh đèn.

Khi thắng gấp, đầu cô vô tình va thẳng vào lưng cậu.
Cô tỉnh hẳn.

Trình Kính Giai vươn vai, chống tay lên bắp tay cậu làm điểm tựa, bước dài chân xuống xe đầy khí chất.

Cô vừa rời khỏi xe, gió lạnh ập đến, bao phủ lấy lưng Lý Phùng Trì - nhưng cậu không thấy lạnh chút nào.

Cả phần lưng giờ đã tê rần, đặc biệt là chỗ cô tựa vào như bị lửa đốt.
Cú đâm đầu của cô như một vụ va chạm ngoài hành tinh, khoét một lỗ sâu hoắm trong tim cậu, tr*n tr**, dâng tặng riêng cô.

Trình Kính Giai không hề biết những suy nghĩ ấy, cô đã ngủ đủ, tinh thần tỉnh táo, bắt đầu nghĩ lại chuyện vừa rồi giữa hai người.

Cô mường tượng thái độ của cậu trong từng câu nói, xem có chỗ nào sai khác hay không, quyết tâm phải hỏi cho ra lẽ.
Dù lúc nãy cô buồn ngủ quá, đầu óc không tỉnh táo, giờ thì khác - không thể tùy tiện thân mật mà không biết gì cả.

Bạn trai cô không được phép giấu cô điều gì.
Cô không cho phép.

Tóm lại, cô tìm ra một vấn đề:
Ai đời ban đêm còn đi sửa nước?

Cậu vẫn chưa giải thích thỏa đáng.

Và vụ giết người, cậu nói sẽ từ từ giải thích trên đường, vậy mà vẫn chưa nói gì.

Cậu đang trốn tránh.
Cậu đang lừa cô.

Môi cô hơi cong xuống, thể hiện sự không vui.

Cô đứng vững, vỗ mạnh vai cậu, ra hiệu khiến cậu nhìn về phía mình.

Khi mắt cậu dừng lại trên người cô, Trình Kính Giai cười nhếch mép, giọng châm biếm:
“A Trì, tay lái rất ổn, đáng khen đấy, chị Tầng Tầng khen một cái đây này.”
Cô vừa nói vừa giơ ngón cái lên.

Lý Phùng Trì cười khẩy, môi giật giật - đúng là khen đặc biệt.

“Xong rồi, anh đi gửi xe đi.”
Cô ra lệnh như bà chủ, hoàn toàn quân vương phong thái, coi cậu như tài xế riêng.

Cô làm vậy có chủ ý, cố tình gây chút áp lực, ngấm ngầm thể hiện có chút không hài lòng, mong cậu chủ động hỏi.

Chẳng lẽ cậu không nhận ra sao?

Lý Phùng Trì không cãi lời, đi thẳng đến góc nhà nghỉ gửi xe.

Trình Kính Giai giậm chân tức tối, rõ ràng là đang trêu cậu, muốn cậu đoán ý.

Lý Phùng Trì gửi xe xong, đi tới mở cửa nhà nghỉ, bật đèn sảnh.

Nhìn cô không theo vào, cậu bước ra đứng ngay cửa, giữa vùng ánh sáng trắng và vàng.

Dáng cậu thẳng tắp như ngọn núi, ánh mắt đối diện cô không chớp.

Trình Kính Giai vốn đẹp như sen vừa rửa nước, trong mắt cô chỉ có một người đàn ông đủ khiến cô phải rung động: Lý Phùng Trì.

Khuôn mặt cậu, từng đường nét in sâu trong tiêu chuẩn thẩm mỹ của cô.
Môi mỏng, sống mũi cao, mắt hơi sụp, cằm vuông vắn rõ ràng, tính cách cũng đứng hàng top.

Học giỏi.
Ngoài thì lịch sự, hòa nhã.
Trong thì... điên cuồng thâm sâu.
Khi bị k*ch th*ch, hay hành hạ cô bằng những nụ hôn trên cổ.

Quá đỉnh.
Bạn trai cô mà.

“Không vào à? Muốn ngủ ngoài này luôn sao?”
Cậu cười hiền, ánh mắt cong cong, giọng ngây ngô như sắc màu tươi sáng nhất đêm nay.

Bị thu hút thật đấy, nhưng cô không quên nhiệm vụ, chạy vội qua cậu vào nhà nghỉ.

Lý Phùng Trì đóng cửa lại, quay đầu thì thấy cô kéo một chiếc ghế cao ở quầy lễ tân, ngồi bệt giữa sảnh, bắt chéo chân, ánh mắt thoáng hiện vẻ u ám.

Cậu thong thả bước tới, khom người nhìn cô.

Mí mắt cô dài, chớp nhẹ như cánh chim nhỏ, thật sống động.
Làn da trắng mịn màng, gần thế mà không thấy lỗ chân lông.

Cô đúng chuẩn tiểu thư chính hiệu, được nuông chiều từ bé.

Cậu theo lời mời đi dự thi vật lý, có dịp qua nhà cô ngủ một đêm.
Tối đó phòng khách không có nước nóng, phòng cô cũng hết nước nóng nên hai người đành tắm chung ở phòng cô.

Trong phòng tắm có rất nhiều mặt nạ, cậu tò mò lôi điện thoại ra tra.
Một miếng mặt nạ của cô có giá tận năm trăm tệ.
Cậu không ngạc nhiên, chỉ nghĩ thầm:
“Nếu sau này định nuôi cô ấy, chắc phải làm việc cực khổ mới đủ tiền.”
Rồi lại tự cười, biết là không đến lượt mình nuôi.

Trình Kính Giai biết cậu nhìn mình kiểu đó thì gợn da gà, định hỏi lại chuyện sửa nước và giết người thì cậu bất ngờ lên tiếng trước.

“Chị Tầng Tầng, bọn mình giờ có phải là đang yêu sớm không?”
Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt cáo xinh đẹp của cô, mỉm cười hỏi.

Cô chỉ muốn chửi thề.

Chết tiệt, quên mất người này vẫn là học sinh cấp ba.
Mà còn là học sinh giỏi.

Hồi đó cô được cô giáo chủ nhiệm nhắc nhở: chơi với ai cũng được, chỉ cấm làm hư học sinh giỏi.
Thế nên cô chưa bao giờ yêu một học sinh giỏi.

Cô đúng là gái hư hỏng nổi loạn.
Giờ đã đại học rồi mà còn làm khổ mấy đứa học giỏi.

Phá vỡ lời thầy cô dặn dò mà.

“Không phải đâu. Đừng có đắc ý rồi tỏ ra hiền lành. Người lớn rồi, có quyền tự quyết.”
Cô nói bâng quơ, cũng chẳng biết thế nào là yêu sớm.

“À, còn một chuyện nữa.”
Cô tò mò lắm nhưng muốn làm “chị cả,” nhường cậu hỏi trước:

“Nói đi.”

“Anh có thể gọi em là Tầng Tầng không? Bỏ chị đi.”
Lý Phùng Trì nhìn cô ánh mắt sáng như muốn cầu xin.

Cô thấy cũng bình thường, thoải mái vẫy tay:
“Gọi thế nào cũng được, mình không phải chị em ruột, đâu có quy định phải gọi chị.”

Cho đến khi tiếng cười trầm ấm của cậu vang lên bên tai, rồi gọi cô một tiếng đầy trìu mến:
“Tầng Tầng.”
Mặt cô đỏ bừng.

Gia đình cũng gọi cô vậy, nhưng không ai gọi kiểu đậm đặc tình cảm như cậu.

Cô không thích.
“Anh đừng gọi kiểu đó nữa, nghe... hơi... mờ ám quá đấy?”

Lý Phùng Trì cười khẩy, rồi nghiêng người lại gần, hơi thở ấm áp phả lên trán cô hỏi:
“Vậy gọi sao mới không mờ ám? Dạy anh đi.”

Trình Kính Giai nóng ran người từ đầu đến chân, bị cậu chọc tức, không chịu ngồi yên, đẩy cậu ra, đứng dậy dựa vào bàn lễ tân.

Cô kéo khoảng cách ra.

Lý Phùng Trì lảo đảo hai bước, hiểu ý cô, không tiến gần nữa, ngồi xuống ghế cô đẩy tới, nhìn cô từ dưới lên.

Cậu trả lại quyền chủ động cho cô.

“Đừng lừa nhau nữa, nói thật đi, sao lại sửa đường nước ban đêm?”
Cô nghiêm mặt, bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó, càng nghiêm trọng hơn, giọng nghiêm túc hơn.
Cô hít sâu, hỏi tiếp:
“Còn chuyện anh với Mạnh Nghênh Thần thế nào rồi?”

 

Bình Luận (0)
Comment