Ta trong lòng cười khẩy một tiếng, thật muốn nói một câu ngài vui là được, nhưng trên mặt lại nhàn nhạt cười nói: “Vâng.”
Ngài xưa nay sợ ta cười như vậy, ta biết, ngài sợ ta quy củ gọi ngài là Hoàng thượng hành lễ với ngài, sợ ta rũ mắt xuống nhàn nhạt nói vâng, sợ ta hơi nhíu mày nhưng vẫn cười nói, sợ ta giằng tay ra không cho ngài nắm.
Ngài liền tiến tới nắm tay ta, ta muốn giằng ra, ngài lại nắm chặt lấy, lại bắt đầu mặt dày mày dạn gọi ta: “Kiều Kiều, nàng cười một cái đi, cười một cái đi, trẫm không tốt trẫm sai rồi, nàng đừng giận nữa... trẫm không dám như vậy nữa.”
Ta rốt cuộc cũng lười so đo với ngài, thở dài một hơi nói: “Hoàng thượng cứ lừa thiếp đi.”
Ngài bế Trường Niệm đến trước mặt ta: “Bảo bối nói với a nương con đi, a đa sai rồi, không dám nữa đâu, bảo a nương con đừng giận nữa.”
Trường Niệm sinh ra mới ba ngày, kinh nghiệm sống của nó không đủ để nó hiểu chuyện trước mắt, ờ ờ ờ một hồi rồi òa khóc.
Cung nữ họ Thẩm được phong làm Tu nghi, là một cô gái khá quy củ, khi đến thỉnh an thậm chí còn có thể thấy nàng ta hơi sợ hãi, nhưng mọi người trong hậu cung đều đã chứng kiến kết cục của các sủng phi, nào là Hứa Đức phi, Trần Quý phi, Dao phi năm xưa được sủng ái một thời, bây giờ một người còn thảm hơn người kia, mọi người sau lưng đều cảm thấy làm sủng phi không may mắn lắm, đối với Thẩm Tu nghi cũng không mấy ghen ghét.
Nước chảy ngày ngày, hoa tàn ngày ngày ít, năm tháng trong cung, nói dài cũng dài, nói ngắn cũng ngắn.
Năm năm tiếp theo trôi qua đều rất tốt, ta cùng các nương nương trong cung chơi rất vui vẻ, hài tử cũng ngày một lớn, Gia Lạc lớn đến mười lăm tuổi, cuối cùng cũng không còn là một bé gái tròn trịa trắng trẻo nữa, chiều cao vượt hẳn, còn cao hơn mỹ nhân chân dài Thục phi nương nương một chút, tính tình sảng khoái thích cười, quả thật là một bản sao của Thục phi. Nhưng chúng ta đều nhất trí cho rằng nó quá gầy không đáng yêu như hồi bé, đau lòng không nguôi, Thục phi càng hận không thể một ngày làm cho nó năm bữa cơm.
Tam hoàng tử Trường Xuyên mười ba tuổi vẫn luôn rụt rè sợ sệt, hễ ai nói chuyện với nó nó đều giật mình như bị dọa, Hoàng thượng mỗi lần khảo bài nó đều khiến nó sợ đến mức không nói nên lời, Hoàng thượng vì vậy mà lâu dài chìm đắm trong nghi ngờ có phải mình trông đáng sợ quá không, đối với tam hoàng tử càng ngày càng mất kiên nhẫn.
Tứ hoàng tử Trường Thận và ngũ hoàng tử Trường Hoài mới chín tuổi mà đã khiến đám người làm mẹ chúng ta đau đầu không thôi. Tiểu Tứ là một cái bình nút kín miệng, kiệm lời như vàng, vẻ mặt nghiêm túc cổ hủ thật sự rất giống tam thúc ta. Hồi nhỏ ta sợ tam thúc nhất, mỗi ngày tiểu Tứ mặt mày nghiêm nghị cung kính nói với ta một tiếng "Tham kiến mẫu hậu" là ta lại bất giác thẳng lưng hơn. Nếu không phải không thể đập vỡ bát cơm của người nhà, ta thật sự muốn Hoàng thượng đổi thầy cho các hoàng tử.
Tiểu Ngũ trái ngược hoàn toàn với Tiểu Tứ, đứa bé này lớn lên đẹp trai, nhưng nói thì thật là quá! Nhiều! Hơn nữa nó từ nhỏ đã nghe truyện tình yêu kỳ diệu của Tống Tiệp dư mà lớn lên, mỗi ngày đi đứng đều nghênh ngang nhảy nhót, đôi mắt đào hoa ngay cả nhìn chiếc khăn tay lau mặt cũng tình tứ vô cùng, khiến không ít cung nữ nhỏ trong cung nhắc đến Ngũ điện hạ là đỏ mặt. Ôn Quý phi sợ nó học hư nên đổi hết người hầu hạ nó thành thái giám và ma ma, kết quả chưa được mấy ngày đã phát hiện mấy thái giám và ma ma nhắc đến Tiểu Ngũ cũng có chút ngượng ngùng khó xử, trong nháy mắt cảm thấy cuộc sống thật khó khăn.
Trường Tư từ nhỏ đã nghịch ngợm, lớn đến tám tuổi càng nghịch hơn, thằng nhóc quỷ quái đầu óc nhanh nhạy lắm mưu nhiều kế tuổi còn nhỏ đã thích làm đại ca, mấy ca ca nó vậy mà cũng vui vẻ nghe theo nó, ngay cả tam hoàng tử rụt rè sợ sệt cũng theo Trường Tư lén lút đổ xì dầu giấm chua vào chén trà của tam thúc ta, Tiểu Ngũ canh gác, Tiểu Tứ rõ ràng thấy hết, vậy mà lại vô cùng cung kính nói với tam thúc ta: "Thưa tiên sinh, xin mời dùng trà trước." Bị bắt rồi, Trường Tư còn rất nghĩa khí, che chắn cho mấy ca ca mình nói với Hoàng thượng: “Muốn phạt thì phạt con! Không được phạt người của con!”
Tốt lắm! Thật là bá khí lộ! Hoàng thượng bèn phạt nó chép năm mươi lần Luận Ngữ trong ba ngày, kết quả các huynh đệ tỷ muội nó mỗi người giúp nó chép sách, chưa đến hai ngày đã nộp năm mươi bản Luận Ngữ chữ nghĩa khác nhau cho Hoàng thượng. Hoàng thượng cười không ngớt, không những không trách chúng nó, còn gọi mấy người làm mẫu thân chúng ta đến ăn cơm cùng. Trong lời nói có mấy phần tự hào là thê thiếp một nhà con đích con thứ cả nhà hòa thuận trẫm thật là nhân tài vừa trị quốc vừa tề gia nở hoa hai mặt.
Thục phi lắc đầu nói với ta: “Hoàng thượng thật tự tin! Một đời quân vương không nói cái khác, chính là phải có cái sự tự tin này!”
Trường Ức và Khang Lạc cách nhau một tuổi, hai cô bé quan hệ rất tốt. Khang Lạc tính tình tốt, theo Hiền phi từ nhỏ đã học được rất chu toàn thỏa đáng biết quản lý biết chăm sóc người khác, người dưới đều bị nó quản lý đâu ra đấy, rõ ràng nhỏ hơn Trường Ức một tuổi, lại luôn dỗ dành Trường Ức trông chừng nó không cho nó ăn quá nhiều đường. Chỉ tiếc là không giống Dao phi, bằng không Hoàng thượng cũng sẽ không luôn bỏ qua nó.
Ta từng đến lãnh cung thăm Dao phi, dù sao ả cũng không phạm phải lỗi lớn gì, mọi người đều là người đáng thương, nhưng Dao phi bị Hoàng thượng lừa quá thảm, vừa vào lãnh cung đã phát điên, mỗi ngày đều khản giọng nguyền rủa ta chết sớm. Ta không biết nên nói gì, chỉ có thể sai người chăm sóc ả cho tốt đừng hà khắc với ả, lại sai thái y đúng giờ đến khám bệnh cho ả.
Tính tình Trường Ức giống ta, vừa mềm vừa đáng yêu ngốc nghếch, thích ăn thích chơi, thấy ai cũng muốn làm bạn, nó có lẽ là đứa con Hoàng thượng thích nhất rồi, Hoàng thượng đặt nó lên đầu gối hỏi: "Tiểu Trường Ức có thích phụ hoàng không?" Trường Ức ngốc nghếch gật đầu, Hoàng thượng lại hỏi: “Vậy Tiểu Trường Ức cho phụ hoàng bánh quế hoa đường ngó sen có được không?”
Vừa nhắc đến ăn, Trường Ức lập tức thông minh hẳn lên: “Phụ hoàng thích bánh quế hoa đường ngó sen ạ?”
Hoàng thượng nói: “Đúng vậy.”
Cô bé cắn một miếng thật to miếng bánh quế hoa đường ngó sen còn lại: “Vậy công chúa nhỏ của phụ hoàng giúp phụ hoàng ăn nó nhé!”
Hoàng thượng cười không ngừng, sai thợ làm một chiếc ngọc bội hình bánh quế hoa đường ngó sen nhỏ xíu tặng cho Tiểu Trường Ức.
Trường Ức đắc ý vênh váo khoe với ca ca, kết quả Trường Tư hì hì: “Bây giờ cả cung đều biết muội là con mèo háu ăn bánh quế hoa đường ngó sen rồi.”
Trường Ức bị anh trai nói vậy, bĩu môi khóc, đáng thương Tiểu Trường Niệm của ta mới năm tuổi, đã phải ra mặt hòa giải: “Ca không được nói thế, tỷ đừng khóc, ca ca không cố ý đâu.”
Tiểu Trường Niệm thật là một thiên thần nhỏ, dưới sự hòa giải của nó, ca ca tỷ tỷ đồng loạt ôm nó hôn chụt chụt lên mặt nó một cái, ba đứa trẻ cùng nhau nằm trên giường ta ngủ.
Ta: ...Mau dậy đi ta không có chỗ ngủ này!
Thẩm Tu nghi được phong làm Thẩm Chiêu nghi, sinh cho Hoàng thượng bát hoàng tử, trong thời gian mang thai gặp đúng lúc Hoàng thượng tuyển tú, cô bé ngốc nghếch vì chuyện này mà u uất trong lòng, thân thể không tốt, đứa con sinh ra yếu ớt như mèo bệnh, ba tuổi mới có thể đi đứng vững vàng.
Hoàng thượng trong năm năm tuyển tú hai lần, ban đầu ngài rất thích Thẩm Chiêu nghi, nhưng lần tuyển tú mới có một tú nữ họ Dương mới được chọn, hoạt bát đáng yêu ngây thơ xinh xắn có mấy phần giống ta, Hoàng thượng sủng ái ả không bờ bến, phong ả làm Dương Mỹ nhân, mười ngày sau liền phong ả làm Dương phi, lại cho ả ở Trường Lạc Cung rồi liên tục một tháng chỉ triệu một mình ả, kết quả còn chưa đợi ả độc sủng hậu cung một mình một cõi, bằng chứng ả tư thông, người nhà còn lén lút ủng hộ ca ca ả ép nạp nữ nhi một tiểu quan làm thiếp đã bị bắt tại trận.
Dương phi đau lòng trước sự luận tội của Ngự sử đại phu tiền triều, Hoàng thượng ở triều đình bị đại thần chỉ thẳng mặt nói mắt nhìn người của ngài không ra gì đâu tiểu thiếp của ngài sau lưng ngài làm chuyện xấu. Liền tại chỗ sai người đánh Dương đại nhân hai mươi trượng rồi tống vào đại lao, đáng thương Dương đại nhân ở ngoài vẫn ngầm coi mình là nhạc phụ của Hoàng thượng, chớp mắt đã bị nhạc tế đánh cho khóc cha gọi mẹ, một lần nữa dạy cho chúng ta một đạo lý: tùy tiện muốn làm cha người khác sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Chuyện này đặt vào thời Tiên Đế thì chẳng là gì, đặt vào bây giờ chính là đại tội tày trời. Hoàng thượng giận dữ muốn đánh chết Dương phi, cuối cùng ta không đành lòng, cầu xin ngài nể tình ả đang mang thai mà khoan hồng độ lượng, Hoàng thượng... Hoàng thượng ôm ta vào lòng che mắt ta lại, vẫn sai người đánh chết ả.