Nhà họ Dương bị tru di tam tộc.
Cơn giận của thiên tử, thật là sấm sét vang dội, chúng ta ở sau lưng bàn tán không sao, nếu lỡ bước phạm vào điều kỵ húy của Hoàng thượng, thì đó là mạng của cả trăm người.
Dương phi chết rồi, Hoàng thượng lại nhớ đến Thẩm Chiêu nghi, nhưng Thẩm Chiêu nghi bị cái chết của Dương phi dọa vỡ mật, thêm vào việc sinh nở khó khăn, cả người tiều tụy đến mức thảm hại, mắt cũng mất đi thần sắc, Hoàng thượng đến thăm hai lần, rồi cũng không đến nữa.
Các tú nữ khác cũng có một hai người hợp ý Hoàng thượng, Hoàng thượng thỉnh thoảng đến thăm họ, thế là trong cung có thêm Lục công chúa, mẹ ruột của nó là Tiêu Ngự nữ được phong làm Tiêu Thục nghi, Tiêu Thục nghi thật sự quá biết làm trò, ba ngày hai bữa mượn cớ Lục công chúa không khỏe để chặn người từ chỗ ta, Hoàng thượng không kiên nhẫn giáng ả xuống làm Mỹ nhân, ngay cả Lục công chúa cũng không thèm nhìn, Tiêu Mỹ nhân vốn tưởng mình được Hoàng thượng yêu thích, chuyện này đả kích quá lớn sinh bệnh một trận, sau khi khỏi bệnh Hoàng thượng đã không còn nhớ đến ả nữa. Nếu không phải ta thường xuyên nhớ đến cho mẹ con ả thêm đồ, Lục công chúa có nuôi nổi không cũng khó nói.
Lần tuyển tú thứ hai chọn được con gái út nhà Thượng thư bộ Lại Tôn đại nhân, tiểu cô nương kiêu ngạo như một con công nhỏ, những cái khác không nói, mặt nghiêng thật sự rất giống Dao phi trong lãnh cung, Hoàng thượng phong ả làm Tiệp dư, đối với ả trăm điều thuận theo.
Tôn Tiệp dư là một cô nương được người nhà cưng chiều đến hư hỏng, đến cung lại lập tức được Hoàng thượng sủng ái, nhất thời bị thắng lợi làm choáng váng đầu óc bắt đầu ức hiếp người khác, làm hoàng hậu tuyệt đối không thể dung túng ả như vậy, thế là gọi ả đến trước mặt, nói với ả ở trong cung phải đoàn kết hữu ái, hơn nữa bắt ả chép năm lần kinh Kim Cương để tĩnh tâm an thần đừng quá nóng nảy.
Chép năm lần sách... năm lần! Năm! Chép năm lần sách trong cung thật sự coi như xấp xỉ một chữ cũng không bắt ả chép.
Kết quả tiểu cô nương này khá có thủ đoạn, cố ý làm mình bị cảm lạnh, ngày hôm sau Hoàng thượng quả nhiên giận dữ đến tìm ta.
Vào cung gần mười năm, ta cuối cùng cũng nghênh đón một cuộc cung đấu ra trò.
Ta thật ra có rất nhiều cách có thể khiến Hoàng thượng đau lòng áy náy, nhưng ta đều không dùng, mấy ngày trước, sau khi tổ phụ qua đời, tổ mẫu cũng qua đời.
Ta là chất nữ của bà, đã là nương của ba đứa con rồi, tổ mẫu thật sự là sống rất thọ. Công chúa cùng thế hệ với bà có hai mươi mốt người, ba người bị gả đi hòa thân, bảy người không sống đến lúc lấy chồng, tổ mẫu may mắn bình an lớn lên, ngay cả mặt phụ hoàng bà trông như thế nào cũng không nhớ rõ, may mắn gả cho tân khoa tiến sĩ là tổ phụ ta, cũng coi như ân ái. Rất nhiều tỷ muội của bà nhúng tay vào chuyện đoạt đích, chết rất thảm, đợi đến khi Tiên Đế kế vị, hai mươi mốt cô mẫu của ngài chỉ còn lại bốn người có phúc được gia phong làm Đại Trưởng công chúa, tổ mẫu ta là một trong số đó. Mà bốn vị Đại Trưởng công chúa này, hai vị đối đầu với Nhân Hòa Thái hậu chết không rõ ràng, một vị bị Hoàng thượng tính sổ sau bị đuổi ra khỏi kinh đô u uất mà chết, còn tổ mẫu bình an vô sự sống đến năm thứ mười bốn Hoàng thượng đăng cơ.
Những năm ta ở trong cung, bà thỉnh thoảng vào cung thăm ta, lặp đi lặp lại chỉ một câu: “Tiểu Liễu, con phải ngoan ngoãn, làm một tiểu hoàng hậu ngoan ngoãn, bình an đến già.”
Vì sợ nương ta hồ đồ gây khó dễ cho ta, bà và tổ phụ ta bàn bạc rồi dâng sớ cho Hoàng thượng, điều cha ta đi Từ Châu làm thứ sử.
Bà vừa đi, tình yêu thương của thế gian dành cho ta liền vơi đi mấy phần.
Ta biết một hoàng hậu xứng chức nhất định có thể khống chế được cảm xúc của mình mà lật ngược thế cờ, nhưng ta thật sự hơi ngốc, không xứng chức lắm, không khống chế được cảm xúc, thế là đối mặt với cơn giận của Hoàng thượng, ta không chút biểu cảm quỳ xuống dập đầu nói: “Hoàng thượng nói phải. Xin Hoàng thượng trách phạt.”
Vẻ mặt này của ta không biết gợi lại đoạn ký ức nào của Hoàng thượng, ngài tức giận chỉ vào ta "ngươi ngươi ngươi" nửa ngày cũng không nói nên lời, vung tay áo bỏ đi.
Ôn Quý phi và Thục phi đêm đó liền chạy tới, Thục phi sốt ruột giậm chân: “Tiểu Liễu bảo bối của ta ơi! Muội học cái gì không học lại đi giận dỗi với lão hoàng đế! Giận cá chém thớt hại thân đó! Ngoan ngoan, muội sẽ không thật sự giận chứ? Muội đuổi lão hoàng đế đi rồi muội cũng không được giận đó!”
Ôn Quý phi lầm bầm chửi rủa: “Lão hoàng đế sống bao nhiêu năm mà đầu óc chẳng lớn thêm chút nào! Ngu chết hắn đi cho xong!”
Ta cả người vùi vào lòng Thục phi nương nương, giống như mười năm trước vừa mới vào cung, rất tủi thân rất tủi thân mà khóc nấc lên.
Tôn Tiệp dư sau chuyện này càng thêm kiêu căng, Hoàng thượng không làm gì cả, chỉ là phong ả làm Tôn Chiêu nghi để tát vào mặt ta, tâm trạng ta thật sự không tốt, muốn bỏ mặc không làm nữa, khiến Hiền phi và Đức phi sợ hãi đến mức tái mặt.
Hiền phi khổ sở khuyên nhủ: “Nương nương, người không thể vì nhất thời tức giận mà làm càn được, người nghĩ xem, người làm trung cung bảy năm, hiền hòa từ ái biết bao, bao nhiêu phi tần trong cung đều nhờ nương nương mới sống thoải mái đến ngày hôm nay, bao nhiêu kẻ ngu xuẩn lòng dạ độc ác đều được nương nương âm thầm nhắc nhở răn đe mới không gây ra lỗi lớn, hậu cung thái bình như vậy đều nhờ nương nương cả! Nương nương không thể bỏ rơi chúng thiếp được!”
Đức phi cũng nước mắt nước mũi tèm lem: “Nương nương! Nương nương làm hoàng hậu bao nhiêu năm nay, hài tử trong cung đứa nào đứa nấy đều bình an sinh ra bình an lớn lên, đủ để thấy tấm lòng của nương nương rồi! Nếu đổi thành một người hẹp hòi làm hoàng hậu, nhiều đứa trẻ như vậy e rằng không sống nổi một nửa, huống chi lại đoàn kết hữu ái như vậy! Nương nương vì hài tử cũng không thể dễ dàng bỏ cuộc được!”
Ta vậy mà đã làm nhiều chuyện tốt như vậy sao?
Ta không biết, nhưng không khí trong cung quả thật đặc biệt tốt, đại khái là ý trên ngay thẳng thì dưới không thể cong vẹo. Tôn Chiêu nghi được sủng ái như vậy, các phi tần lớn nhỏ trong cung ngoài mấy người mới vào cung không hiểu chuyện nịnh hót ả vài câu ra, cũng không thấy ai đi bợ đỡ ả, ngược lại mọi người sợ ta buồn, người thân với ta thì chạy đến Vị Ương Cung dỗ dành ta đừng buồn, người không thân lắm thì tặng ta quà nhỏ, kể chuyện cười hy vọng ta cười một chút.
Tiêu Mỹ nhân từng làm mưa làm gió ôm Lục công chúa đến trước mặt ta làm trò, bảo Lục công chúa nói năng còn chưa sõi gọi mẫu hậu, ngượng ngùng nói: "Nương nương bảo trọng." Thẩm Chiêu nghi ốm yếu cũng dẫn bát hoàng tử gầy yếu đến trước mặt ta, nàng ta nhát gan, nghĩ mãi mới dám nhỏ giọng nói: "Nương nương ngàn vạn lần nghĩ thoáng một chút." Bát hoàng tử như con mèo nhỏ gọi ta "mẫu hậu", vươn tay sờ sờ má ta.
Thục phi nương nương nói: “Tiểu Liễu hiền lành, mấy năm nay làm hoàng hậu đối xử với họ tốt biết bao, đổi thành hoàng hậu khác đâu được như muội? Mọi người đều không phải kẻ ngốc, Hoàng thượng không để họ vào mắt, muội lại rất để tâm, có muội làm hoàng hậu một ngày thì có thể bảo đảm họ bình an thoải mái một ngày, ở hậu cung lâu rồi, mọi người nhìn rõ lắm, đều mong muội lập tức làm hòa với Hoàng thượng lại được sủng ái.”
Ta thật sự tự dưng nảy sinh một cảm giác Hoàng thượng không xứng với hậu cung của ngài.
Hoàng thượng đơn phương lạnh nhạt với ta, càng ngày càng công khai sủng ái Tôn Chiêu nghi, còn ta, ăn lưỡi vịt tam tiên và trai say do Thục phi nương nương nấu, mặc chiếc áo tay rộng màu xanh thiên thanh thêu hoa mẫu đơn bằng chỉ bạc do Ôn Quý phi mới may cho ta, đã sớm quên mất vì sao mà giận rồi.
Cứ như vậy qua ba tháng, Tôn Chiêu nghi có thai được phong làm Tôn phi, bốn phi Quý Hiền Thục Đức ở Vị Ương Cung bàn bạc nửa ngày, quyết định án binh bất động, đợi đến khi Tôn Chiêu nghi cố ý vu khống Tống Tiệp dư Vương Mỹ nhân xô đẩy ả khiến ả sảy thai, còn ám chỉ là ta sai khiến, Ôn Quý phi cười một tiếng ném từng chút từng chút nhân chứng vật chứng trước mặt Hoàng thượng: Tôn phi không hề có thai, ả trước đó tỳ vị không tốt vẫn nôn mửa tưởng là có thai, biết không phải rồi thì ngấm ngầm dùng độc kế bày ra một ván cờ muốn hại Hoàng hậu nương nương, quả thật là lang tâm cẩu phế vô liêm sỉ!
Những bằng chứng này là Hiền phi vạn năng điều tra ra với sự giúp đỡ của Đức phi, kế hoạch án binh bất động mời quân vào tròng là do Thục phi nương nương định ra, Tống Tiệp dư Vương Mỹ nhân đóng vai chính, còn về việc tại sao Ôn Quý phi ra mặt tố cáo, nàng ta đứng đầu tứ phi cũng phải phát huy chút tác dụng chứ.