Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán (Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia)

Chương 111

Uy Thất Thất lén chuồn ra khỏi phòng, thực ra cô có thể tự nhiên thoải mái mà rời đi, bởi vì Lưu Trọng Thiên lúc này đang ngổn ngang tâm sự, không muốn trêu đùa cô nữa.

Lưu Trọng Thiên quét mắt thấy Uy Thất Thất đang chuồn ra ngoài, bất giác lắc đầu. Nữ nhân ngang ngạnh, tùy hứng, cổ quái gian xảo nhưng luôn khiến chàng phải suy nghĩ miên man, nhung nhớ khôn nguôi.

Uy Thất Thất quay về phòng mình, tựa người vào trước cửa sổ, nhìn bầu trời bên ngoài càng thêm cô đơn, lẩm bẩm một mình.

"Ông nội, cháu thực sự không trở về được nữa rồi, ông hãy bảo trọng thân thể, đừng lo lắng cho Thất Thất, Thất Thất tự biết chăm sóc bản thân."

Trên trời bỗng xuất hiện sao băng, Uy Thất Thất lập tức chắp hai tay lại, nhắm mắt, cô chỉ có một ước nguyện, cầu chúc cho ông nội đang ở phương xa mãi khỏe mạnh, đừng tưởng nhớ Thất Thất nữa.

Sáng sớm ngày hôm sau, Uy Thất Thất dẫn Tiểu Đào đến thẩm mỹ viện Thất Sắc Giai Nhân. Lúc này, thẩm mỹ viện đã nổi tiếng khắp Trường An, mở rộng quy mô cửa hàng, Thất Thất dùng tiền kiếm được cộng thêm số bạc Lưu Trọng Thiên cho mua đứt hơn chục gian hàng xung quanh, sửa chữa lại toàn bộ, mặt tiền cửa hàng trang nhã, phong cách độc đáo, đậm chất hiện đại, khiến người ta thoạt nhìn đã biết đây là một nơi thanh cao, thoát tục.

Thẩm mỹ viện Thất Sắc Giai Nhân đã thu nạp được gần trăm nữ tử trẻ đẹp, trải qua khóa huấn luyện kĩ lưỡng công phu, đã trở thành những người giúp việc thành thạo trong thẩm mỹ viện, có được công việc trong quán Thất Sắc Giai Nhân là niềm mơ ước của biết bao thiếu nữ thành Trường An.

Triệu Tam Bưu đã không còn thu phí bảo kê nữa, trực tiếp phụ trách tổng quản bảo vệ cho thẩm mỹ viện, đảm bảo chắc chắn trật tự hàng ngày của thẩm mỹ viện. Thất Thất thuê hơn hai chục bảo vệ, chuyên môn đối phó với bọn côn đồ lưu manh. Ở thành Trường An này, chỉ riêng việc nữ nhân đi ra từ Thất Sắc Giai Nhân, cũng đủ hấp dẫn không ít kẻ lãng tử đi ngang qua, Thất Thất kiên quyết đưa ra tôn chỉ thấy 1 đánh 1, thấy 2 đánh 2.

Không lâu sau, thẩm mỹ viện Thất Sắc giai nhân đã không còn ai dám vô lễ gây bát nháo nữa, trở thành nơi thu hút nhất trên đường phố Trường An, là một trong những thương gia có thực lực nhất, tất nhiên bà chủ là một người thần bí, chưa có ai được gặp mặt cô thực sự.

Thất Thất ngẩn ngơ ngồi trong phòng ghi chép của thẩm mỹ viện, hai tay chống cằm suy nghĩ, nghĩ đi nghĩ lại đều cảm thấy, phụ nữ Đại Hán thật hiếm có địa vị, đặc biệt là cô – nữ nhân thời đại mới đến từ tương lai, nữ quyền nhất định phải được tôn trọng, có điều luôn gặp phải vị Tam Vương gia bá đạo kia, khiến cô càng nghĩ càng loạn, từ bỏ những khát khao quả là khó.

Đếm bạc là việc mà Thất Thất thích nhất, cô không nghĩ đến Tam vương gia phiền phức kia nữa, cách lớp khăn che mặt, len lén cười, oa oa, nhiều thật đấy. Trong mắt Uy Thất Thất lấp lánh ánh bạc, bạc trong tay chất một đống cao.

"Bà chủ Thất… Đắc ý ghê!" Lưu Huyền Cát vận bộ y phục trắng toát bước vào, mắt nhìn chằm chằm vào tấm khăn che mặt của Thất Thất, trong ánh mắt toát lên vẻ nghi hoặc, hắn rất muốn vén tấm mạng kia lên để xem xấu nữ kia trông như thế nào? Tại sao xấu nữ lại có dáng người và đôi mắt mê hoặc người tới vậy?

"Thất Sắc Giai Nhân là nơi chỉ dành cho nữ nhân, sao ngài lại trở thành khách quen chỗ này rồi?" Thất Thất liếc nhìn hắn, Lục Vương gia này, cũng không phải dạng trộm ngọc cướp hương, ngày ngày ở lì trong Thất Sắc Giai Nhân, không biết hắn muốn làm gì đây? Bởi vì hắn là Lục Vương gia cho nên chẳng có ai dám chặn hắn ngoài cửa.

Lưu Huyền Cát đứng trước mặt Thất Thất, khẽ cười, gương mặt tên này đường nét như tạc, tuấn tú khôi ngô, đẹp đến nỗi làm mất đi khí phách nam nhân, hơn nữa, nụ cười kia của hắn thật đáng ghét, gian tà, vừa nhìn đã biết hắn là một tên mưu mô bất chính.

"Chỗ nàng toàn là nữ nhân, mà tiểu vương ta lại chuyên môn thu nạp mỹ nữ, đến nơi này chẳng phải vô cùng thích hợp sao?"

Thất Thất liếc nhìn hắn, đúng là lí luận của tên sắc lang, có gì đặc biệt cơ chứ "Aizzz! Không chấp trẻ ranh". Thất Thất lắc đầu, tiếp tục ngồi đếm bạc.

"Tại sao phải đeo khăn che mặt?"

"Bởi vì xấu!" Thất Thất dõng dạc đáp.

"Nàng biết không? Khăn che mặt của nàng khiến trong lòng tiểu vương ta khó chịu biết bao?" Lưu Huyền Cát vòng tới bên người Thất Thất, cây quạt trong tay nhẹ nhàng gạt khăn che mặt Thất Thất ra "Để ta xem xem khuôn mặt thật của nàng, rốt cuộc xấu đến cỡ nào?"

"Này!" Thất Thất nắm lấy cây quạt của Lưu Huyền Cát, tiện thể đẩy ra "Coi chừng tôi gọi người đánh ngài!"

"Nàng cam lòng sao?" Lưu Huyền Cát bật cười ha hả, hắn thu quạt lại, ghé mặt lại gần "Bạch Diện Tu La không phải là hư danh, ta đối với nữ nhân từ trước tới nay đều dịu dàng như nước, có lẽ nàng nên lĩnh giáo một chút!"

"Sắc ma!" Uy Thất Thất vung tay đánh hắn một quyền mạnh mẽ, thiếu chút nữa là quét qua cằm Lưu Huyền Cát.

Lưu Huyền Cát vội vàng tránh được, lúc đầu có chút giật mình, nhưng lại cười phá lên, nữ nhân này thật biết cách khiến người ta thích thú, nếu có thể ôm vào trong lòng âu yếm, nhất định sẽ khiến người ta hồn xiêu phách lạc khó quên, có lẽ do đã nhìn quá nhiều mỹ nữ rồi, nên xấu nữ thế này có đôi chút hương vị mới lạ. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

"Bạc rơi xuống đất kìa!" Lưu Huyền Cát chỉ xuống đất, bất chợt hô lên.

"Bạc?" Thất Thất vội vàng cúi đầu xuống nhìn, rơi lúc nào vậy, sao không chú ý tới nhỉ?

Uy Thất Thất vừa mới cúi đầu, đang tìm bạc rơi trên đất, khăn che mặt tức khắc liền bị tháo ra, nhẹ nhàng bay xuống đất. Thất Thất kinh ngạc ngẩng đầu lên, mới biết đó là trò tinh quái của Lưu Huyền Cát, hắn phân tán sự chú ý của cô, mục đích chính là cái khăn che mặt kia.

Lưu Huyền Cát chỉ muốn xem tận mắt khuôn mặt xấu xí kia, lúc Thất Thất ngẩng đầu lên, nụ cười trên môi hắn đã cứng ngắc. Đây vốn không phải là tam hoàng tẩu xấu xí của hắn, nàng là ai, diễm lệ tuyệt trần, mỹ nhân thuần khiết, tuyệt sắc khuynh thành, trạng thái đông cứng của Lưu Huyền Cát chỉ duy trì đúng 3 giây, rất nhanh khôi phục lại vẻ bình thường.

Lưu Huyền Cát cúi người nhặt khăn che mặt lên, ra vẻ muốn đeo lại cho cô, điệu bộ đó vô cùng ám muội, Thất Thất xấu hổ bực mình liên tục né tránh.

Uy Thất Thất vươn tay giật lại khăn, trốn sang một bên, nghiêm nghị quát mắng "Lưu Huyền Cát, ngài thật quá đáng!" Cô vừa nói vừa đeo lại khăn, chỉ để lộ ra đôi mắt to tròn đẹp mê người chứa đầy sự xấu hổ và tức giận.

"Nàng là ai? Ta nghĩ nhất định là tiên nữ thiên đình hạ phàm, khiến tiểu vương ta động lòng thực sự!" Lưu Huyền Cát nhẹ giọng nói "Tại sao một khuôn mặt xinh đẹp dường này, phải giấu dưới lớp khăn che mặt chứ?"

"Chẳng liên quan gì tới ngài!" Thất Thất đứng dậy, xoay người rời đi.

"Đợi đã!" Lưu Huyền Cát kéo ống tay áo của Thất Thất "Sao lại bỏ đi như thế, thật là mỹ nhân ngỗ nghịch, khiến người ta yêu thích!"

"Lưu Huyền Cát, nếu không buông tay, tôi sẽ đánh ngài đấy!"

"Lưu Huyền Cát ta đối với mỹ nhân từ trước tới nay luôn yêu chiều dung túng, càng khó yêu càng thích." Lưu Huyền Cát dứt lời, cười bí hiểm, vung quạt, Thất Thất lập tức đứng yên lại chỗ, không sao cử động được.

Thất Thất đã đánh giá thấp tên Lưu Huyền Cát này rồi, cứ tưởng hắn ta chỉ là một tên bất tài hám gái, không ngờ võ công của hắn chẳng hề thua kém Lưu Trọng Thiên, hiện giờ lại bị hắn đánh lén, người không thể động đậy được, không biết hắn muốn làm gì?

"Lưu Huyền Cát, ngài đừng quá đáng, tôi đúng là Vương phi Uy Thất Thất của tam vương huynh ngài!"

"Đừng hòng gạt Huyền Cát, ai chẳng biết tam vương huynh ta cưới xấu nữ, mà nàng tuyệt đối không thể là nữ nhân đó." Hắn khẽ dùng cây quạt nâng cằm Thất Thất lên, tiện tay tháo bỏ khăn che mặt của cô xuống, tham lam ngắm nghía mỹ nhân trước mặt, thật mê người, sao không phát hiện ra từ sớm chứ?

"Tiểu vương ta chưa bao giờ ép buộc, mạo phạm nữ nhân, đặc biệt là mỹ nhân, đều là nữ nhân chủ động trèo lên giường của ta, nàng cũng đã sớm biết Bạch Diện Tu La không phải hư danh."

"Ngài chớ có làm càn, mau giải huyệt đạo cho tôi!"

"Ta nói rồi, ta không cưỡng ép nữ nhân, thế nhưng, ta rất thích nàng, tuy ta không muốn nữ nhân khác phải phiền lòng, song hiện tại, ta đành khiến nữ nhân trong phủ đệ của ta đau lòng đôi chút, bởi vì ta sẽ chuyên sủng một mình nàng!"

"Đây là Thất Sắc Giai nhân, không phải vương phủ của ngài, ngài muốn thế nào? Ngài không bước ra khỏi cánh cửa này được đâu!" Nếu Thất Thất có thể cử động, nhất định cô sẽ xông lên, đánh cho hắn một trận tơi bời.

"Ai nói là ta phải đi qua cửa, bây giờ ta đưa nàng hồi phủ!" Lưu Huyền Cát nói xong liền điểm vào huyệt câm của Thất Thất, Thất Thất dù có muốn nói, cũng không sao thốt nên lời.

Lưu Huyền Cát đến bên cửa sổ, huýt sáo, Lan Kiếm cùng hơn chục tỳ nữ áo trắng đồng thời xuất hiện ở cửa sổ, Lưu Huyền Cát bật cười đắc ý, ôm Thất Thất ngang lưng, ném qua cửa sổ.

Lan Kiếm cùng hơn chục tỳ nữ áo trắng ở phía dưới đón được Uy thất Thất, nhanh chóng đặt vào trong kiệu, rèm che được buông xuống. Đám tỳ nữ đi như bay, rất nhanh đã mất hút trên đường phố Trường An.

Lưu Huyền Cát phe phẩy cây quạt, nghênh ngang rời khỏi Thất Sắc Giai Nhân.

Uy Thất Thất được đưa tới một nơi xa hoa của Trường An, tuy không bằng phủ đệ rộng lớn của Tam vương gia, nhưng lại có nét đặc sắc riêng, đó chính là nữ nhân, Thất Thất phóng tầm mắt nhìn, thấy đâu đâu cũng là nữ nhân mặc y phục trắng toát, ai ai cũng thẹn thùng đáng yêu, dường như rất hài lòng với cuộc sống trước mắt.

Vương phủ của Lục Vương gia, cơ bản là một nơi cất giữ người đẹp, hắn đưa cô tới đây, không phải là muốn biến cô thành một trong số những nữ nhân kia chứ... Hiện giờ đã bị điểm huyệt đạo, rõ là kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay, Uy Thất Thất cau mày, bỗng hy vọng Lưu Trọng Thiên đến kịp, liệu chàng có biết cô bị đưa đến chỗ này không, mau mau đến cứu cô, cô không muốn ở cùng tên sắc lang kia đâu.

Uy Thất Thất vừa không thể cử động lại không nói năng được, bất đắc dĩ để mấy tỳ nữ xinh đẹp đưa vào một căn phòng, trong phòng có một thùng nước tắm bốc hơi nghi ngút, thoắt cái Thất Thất đã bị lột sạch y phục, lộ ra vóc dáng yểu điệu.

Thất Thất căm tức nhìn hai tỳ nữ, nhưng vô lực phản kháng, giận sôi máu, tốt nhất đừng giải huyệt đạo cho cô, nếu không cô nhất định sẽ trừng trị phủ đệ của Lục Vương gia xuống đáy tầng địa ngục. Một tỳ nữ há hốc miệng nói "Nữ nhân mà Vương gia mang về lần này quả là mỹ nhân hiếm thấy, dáng người thật… Trong phủ chúng ta, đám nữ nhân kia của vương gia khi trông thấy nàng chắc chắn mặt mày sẽ biến sắc!"

Một tỳ nữ khác lại che miệng cười "Ta rất ghen tị với nữ nhân này, có thể trải qua ba đêm xuân cùng Vương gia, Tiểu Lan ta đã mãn nguyện rồi!"

"Cô đó, đừng mơ tưởng, Vương gia chỉ qua đêm với nữ nhân mình thích, ta, cô có được một đêm cùng Vương gia đã không tệ rồi!"

Thất Thất xiết đỗi kinh ngạc, nữ nhân mà Lục vương gia này mang về đều ít nhất có một đêm xuân với hắn ta, xem ra hắn đúng là một tên đại sắc lang, khổ cho cô rồi, Lưu Trọng Thiên có nằm mơ cũng không ngờ rằng cô đang ở nơi này.

Bình Luận (0)
Comment