Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán (Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia)

Chương 112

Hai tỳ nữ tìm một bộ y phục thật đẹp mặc lên người Thất Thất. "Quả là tiểu mỹ nhân, có khi Vương gia trông thấy sẽ trào máu mất."

"Không thấy nàng ta đã bị điểm huyệt sao? Nhất định là không cam tâm tình nguyện rồi."

"Ha ha, loại nữ nhân này ta gặp nhiều rồi, không quá một ngày sẽ đòi trèo lên giường với vương gia ngay!"

"Nói cũng đúng, vương gia đối với việc thu phục nữ nhân luôn có rất nhiều quỷ kế. Nếu quả thực không xong, thì còn có mê dược…"

"Vương gia đâu phải dạng người đó!"

"Giờ cũng không còn sớm nữa, mau khiêng nàng ta đi thôi, kẻo lát nữa vương gia về đến nơi lại mất hứng."

Hai tỳ nữ sức vóc rất khỏe, nhấc bổng Thất Thất lên, bước chậm trên đường băng qua vườn hoa, tiến vào gian phòng rộng lớn. Trong phòng một bà thím vừa buông rèm che xuống vừa nói "Chớ có nóng ruột, Vương gia sắp về đến nơi rồi!"

Đặt Thất Thất ra sau tấm rèm, người tì nữ đỡ cô nằm nghiêng trên giường.

Nóng ruột ư? Thất Thất chỉ muốn khóc, bọn họ rõ ràng đã bắt cóc cô, là phạm pháp, nhưng sau việc bắt cóc này, Thất Thất bắt đầu lo lắng, Lưu Trọng Thiên chàng đang ở đâu vậy, mau đến mà xem đệ đệ của chàng đang làm chuyện tốt gì. Giang sơn Đại Hán toàn sinh ra một đám vương gia háo sắc, lũ sâu mọt bất tài kém cỏi.

Thất Thất vô cùng trông mong Lưu Trọng Thiên, loại cảm giác này gần như xâm chiếm toàn bộ tâm can cô.

Trong phòng tĩnh lặng trở lại, Uy Thất Thất bất động, chỉ có thể ngó nhìn xung quanh bên ngoài qua rèm che, không biết tên Lục Vương gia này định giở trò gì, hắn ta chẳng phải đã từng nói không cưỡng ép nữ nhân không thuận theo hắn hay sao?

Thất Thất đang suy nghĩ thì cửa phòng mở, Bạch Diện Tu La Lưu Huyền Cát mặc một chiếc áo dài mỏng tang bước vào. Cái áo đó mỏng đến mức trong suốt, Thất Thất thậm chí có thể thấy thân hình hắn như ẩn như hiện. Đúng là loại nam nhân nhơ bẩn, ghê tởm vô sỉ.

Rèm che được vén lên, Lưu Huyền Cát bước tới, trông thấy Uy Thất Thất vừa tắm gội xong, mái tóc dài để xõa, trong mắt hắn tràn đầy sắc dục, hắn nâng cằm Thất Thất lên, giải trừ huyệt câm cho cô.

"Đánh chết ta cũng không tin, tam vương huynh lại có mệnh tốt như vậy, Hoàng thượng sao có thể để tam huynh đắc ý chứ. Khắp thiên hạ đều biết rằng Hoàng thượng ban hôn cho Tam vương gia là một xấu nữ, nàng rốt cuộc là ai vậy, tiểu mỹ nhân của ta. Song là ai cũng không quan trọng, nàng hiện nay chỉ thuộc về ta, sau này sẽ lưu lại trong vương phủ để hầu hạ tiểu vương ta."

Thất Thất trừng mắt nhìn Lưu Huyền Cát, lưu lại vương phủ hầu hạ hắn? Hắn đang nằm mộng chắc, cái tên háo sắc tham lam, tưởng rằng mọi nữ nhân đều sẽ bổ nhào vào trong lòng hắn hay sao?

"Tiểu vương ta đợi không nổi nữa rồi, tiểu mỹ nhân!" Nhìn mỹ nhân tuyệt sắc, tay Lưu Huyền Cát không kìm được vươn ra, ánh mắt Thất Thất chất chứa oán hận.

"Ngài từng nói sẽ không dùng cách ép buộc mà!"

"Nói chung ta thường không làm thế, không có nói nhất định sẽ không!" Hắn tiến sát lại gần, miệng cười quỷ dị. "Nhưng nàng thì khác, quả là một nữ nhân đặc biệt, khi gặp nàng đeo khăn che mặt, khiến tiểu vương ta… Chẳng thiết gì đến nữ nhân khác, ngày ngày chỉ nhớ mong tới mỗi nàng!"

"Ngài điên rồi, tôi là Tam Vương phi…"

"Tam Vương phi? Ha ha, nàng cho rằng Lưu Huyền Cát là con nít hay sao?"

Lưu Huyền Cát vỗ vỗ tay, trong nháy mắt một bà thím từ ngoài cửa bước vào, đưa cho Lục Vương gia một chiếc lọ nhỏ, sau đó lưu luyến si mê nhìn Thất Thất "Biết đây là cái gì không?" Lưu Huyền Cát tiến lên, giơ cao chiếc lọ nhỏ lên "Đây là xuân dược!"

Thất Thất nghe xong liền hoảng sợ, tại sao Lục Vương gia của Đại Hán lại vô sỉ tới vậy, loại thủ đoạn hạ lưu như thế cũng sử dụng.

"Này, ngài chớ có làm càn?" Thất Thất dứt lời vội ngậm chặt miệng lại.

Lưu Huyền Cát mở nắp lọ, đột nhiên đưa tới sống mũi Thất Thất, một mùi hương nồng nặc lập tức xông vào mũi Thất Thất "Ta quên nói với nàng rằng thuốc này dùng để ngửi, không phải uống!"

"Ngài..." Tay của Thất Thất không thể cử động, muốn ngừng hít thở cũng không kịp nữa rồi "Lưu Huyền Cát, tôi thực sự là Vương phi của Lưu Trọng Thiên, lẽ nào ngài không sợ chàng ấy sẽ lấy mạng ngài sao!"

"Vẫn còn xạo sao, ta không tin đâu, đừng tưởng rằng nói như thế ta sẽ buông tha cho nàng…" Lưu Huyền Cát đặt chiếc lọ sang một bên "Ta vốn có thể chờ được, tuy nhiên nàng thật biết cách khiêu khích trái tim tiểu vương ta!" Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Ngón tay Lưu Huyền Cát nhẹ nhàng lướt qua mặt Thất Thất, nâng cằm cô lên, tỉ mỉ ngắm nghía "Quả là đẹp, chỉ chốc nữa thôi, nàng sẽ van xin tiểu vương yêu nàng!"

Uy Thất Thất cảm thấy khuôn mặt mình nóng dần lên, toàn thân nóng rực. Lẽ nào mê dược đã phát tác rồi, phải làm sao bây giờ? Nếu như Lưu Trọng Thiên không đến kịp, cô hận bản thân không thể chết ngay lập tức.

Lưu Huyền Cát biết rằng xuân dược đã bắt đầu phát tác trên người Thất Thất, hắn khẽ giải huyệt đạo cho Thất Thất, lúc này cho dù Thất Thất muốn chạy trốn, cũng không còn chút sức lực nào nữa, toàn thân nóng bức khó chịu, một loại dục vọng trào dâng mãnh liệt trong người Thất Thất. Lục Vương gia vô sỉ, lẽ nào thật sự sẽ cùng với tên lãng tử này…

"Giai nhân diễm lệ, ta bảo đảm với nàng, chỉ cần nàng sau này ngày ngày ngoan ngoãn phục tùng ta, ta sẽ không dùng xuân dược nữa, cũng sẽ chỉ sủng ái một mình nàng, tất cả nữ nhân trong phủ của ta đều không sánh bằng một góc của nàng." Lưu Huyền Cát nhéo má Thất Thất, sau đó bắt đầu cởi bỏ y phục trên người cô.

"Cút ngay! Ngài dám…" Thất Thất tuôn rơi hai hàng lệ, cô thực sự sợ cảnh tiếp theo, bản thân cũng không tài nào ngăn cản nổi nữa rồi, cảm giác tủi nhục bóp nghẹt trái tim cô.

Đúng lúc đó, một tỳ nữ vội vã chạy vào, thần sắc vô cùng hoảng hốt, chưa kịp bẩm báo, đã bị một nam nhân thân hình cao lớn, nộ khí bốc ngùn ngụt đạp cửa xông vào. Là kẻ nào mà to gan như vậy, đêm hôm dám xông tới phủ của Lục Vương gia, cũng không thèm báo trước một tiếng, đã tự ý vào.

Lưu Huyền Cát vén rèm lên, nhìn kỹ, hóa ra là Lưu Trọng Thiên – tam vương huynh của hắn. Tại sao tam vương huynh lại lửa giận đùng đùng vậy, sắc mặt kia…

"Tam vương huynh?"

"Thất Thất đâu? Có phải ngươi mang Uy Thất Thất đi đúng không?" Lưu Trọng Thiên túm lấy cánh tay Lưu Huyền Cát, ánh mắt căm ghét nhìn y phục trên người hắn. Tên lục đệ này quả thực đã làm càn quá mức rồi, ngang nhiên thu nạp nữ nhân bên người vương huynh đi mà không cần biết ý kiến của Thất Thất thế nào.

"Huynh nói sao? Vương huynh…" Lưu Huyền Cát bắt đầu có chút sợ hãi, lẽ nào nữ nhân phía sau bức rèm kia đích thực là Tam Vương phi.

Nhưng không tài nào hiểu nổi mọi thứ, rõ ràng đây là một mỹ nhân, không phải xấu nữ mà.

"Vương phi của bổn vương mất tích, nha hoàn Tiểu Đào nói rằng gần đây ngươi thường xuyên lởn vởn bên cạnh Thất Thất, đừng nói ngay cả Vương phi của bổn vương ngươi cũng muốn chiếm đoạt nhé!"

Lưu Trọng Thiên trừng mắt căm giận, sát khí đằng đằng khiến Lưu Huyền Cát cảm thấy có phần oan uổng "Không có, thực sự không có mà!"

"Vậy nữ nhân trong kia là ai?"

Ánh mắt Lưu Trọng Thiên lùng tìm khắp nơi, bước vội tới phía trước rèm che, phát hiện bên trong thấp thoáng có một nữ nhân, Lưu Huyền Cát lập tức ngăn lại.

"Tam vương huynh, đừng làm tiểu mỹ nhân của đệ sợ hãi."

"Tránh ra!" Lưu Trọng Thiên đẩy hắn ra xa, vén rèm lên, khi chàng trông thấy rõ nữ nhân đằng sau rèm che, liền nổi trận lôi đình. Uy Thất Thất quả nhiên ở trên giường của Lục vương đệ, sao có thể như vậy? Đây chính là lý luận đi tìm hạnh phúc của Uy Thất Thất hay sao? Bất luận cô xuất hiện ở đây là chủ động hay bị động, đều khiến lòng chàng nát tan, chịu cú sốc quá lớn.

Lưu Trọng Thiên tức giận bước nhanh tới, phát hiện Uy Thất Thất nằm trên giường, mặt mũi ửng đỏ, mắt long lanh, y phục xộc xệch, liền cảm thấy máu nóng dồn lên mặt, chớp mắt cơn ghen bùng cháy trong người chàng.

"Nàng là vương phi của bổn vương, là tam hoàng tẩu của ngươi. Huyền Cát, phải chăng ngươi đã cùng nàng làm những chuyện bại hoại..." Lưu Trọng Thiên rút bội kiếm ra, phẫn nộ nhằm thẳng về phía Lưu Huyền Cát.

"Không có, đệ chưa làm chuyện gì cả!" Lưu Huyền Cát xua tay lia lịa. "Tam vương huynh, Huyền Cát chưa bao giờ cưỡng bức nữ nhân, nàng là do lục đệ vừa mới đưa về, hơn nữa, lục đệ sao biết được nàng là nữ nhân của huynh. Rõ ràng Hoàng thượng ban hôn cho huynh là một xấu nữ, lục đệ nghĩ mãi mà không hiểu!"

Lưu Huyền Cát rất sợ tam vương huynh này, đến Hoàng thượng cũng phải nể chàng ta vài phần, huống chi là Lưu Huyền Cát hắn, nhưng Uy Thất Thất thực sự là giai nhân tuyệt sắc, chậm mất một bước, nếu không hắn đã có được mỹ nhân rồi, sớm biết vậy nhanh ra tay chút nữa.

"Xéo!" Lưu Trọng Thiên thu kiếm lại, căm giận nhìn Lưu Huyền Cát, quay người lại phía trong rèm, phát hiện khuôn mặt Uy Thất Thất ngày một đỏ bừng, chàng chẳng còn thời gian nghĩ ngợi nhiều nữa, lập tức bế Thất Thất lên, Thất Thất trông thấy Lưu Trọng Thiên, mừng rỡ như điên, lửa nhiệt trong lòng càng bùng lên dữ dội.

"Vương gia…" Thất Thất khẽ tựa vào vai Lưu Trọng Thiên, hai mắt nhắm nghiền. Lưu Trọng Thiên bồng cô nhanh chóng rời khỏi phủ của Lục Vương gia, quản gia đã chuẩn bị sẵn ngựa chờ bên ngoài.

Lưu Trọng Thiên một tay ôm Thất Thất, một tay cầm cương ngựa, phi thẳng về tam vương phủ. Lửa giận trong lòng Lưu Trọng Thiên vẫn chưa lắng xuống, rốt cuộc Uy Thất Thất là nữ nhân thế nào, tại sao lại xuất hiện trên giường của Lục Vương đệ. Nàng một mực la hét đòi rời khỏi vương phủ, rời xa chàng, kiếm tìm cuộc sống thuộc về nàng và một nam nhân tâm đầu ý hợp, lẽ nào nàng thực sự là loại nữ nhân không chịu nổi sự cô đơn? Hoặc bản chất đúng là loại nữ nhân có tính lẳng lơ.

Trở về phủ đệ, Lưu Trọng Thiên đặt Thất Thất lên giường, trong lòng vẫn bực bội không yên, chàng muốn biết có phải Thất Thất thực lòng thích Lưu Huyền Cát không, lại còn cùng lục đệ hồi phủ nữa? Thậm chí… Lưu Trọng Thiên càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng cảm thấy Thất Thất là dạng nữ nhân chuyên dụ dỗ nam nhân. Niềm tin của chàng đối với cô cũng càng ngày càng không chắc chắn.

Lưu Trọng Thiên ngắm nhìn Uy Thất Thất, cõi lòng tan nát, chàng túm lấy cổ áo Thất Thất, giận dữ nhìn chằm chằm vào mắt cô "Em muốn hồng hạnh vượt tường, làm một nữ nhân lẳng lơ có phải không. Là nam nhân, em chà đạp lên tôn nghiêm của bổn vương, có biết bổn vương có thể một kiếm kết liễu mạng sống của em hay không?"

"Em không có… Vương gia!"

"Còn dám ngụy biện, em nhìn y phục mình xem, cả bộ dáng của em nữa, em đã buông thả như thế…"

Lưu Trọng Thiên gần như không tài nào nói tiếp được nữa, Thất Thất vô lực nhìn Lưu Trọng Thiên, lửa nhiệt trong lòng khiến cô không sao mở miệng giải thích, cô không khống chế được dục vọng đang bốc lên trong người, choàng tay qua cổ Lưu Trọng Thiên, gương mặt hồng hào tựa như hoa đào nở rộ, hơi thở gấp gáp mang theo mùi hương hoa lan mê hoặc lòng người, cánh môi mềm mại từ từ áp lên môi Lưu Trọng Thiên.

"Uy Thất Thất, em đừng tưởng rằng làm như vậy thì có thể…"

Tiếng trách cứ của Lưu Trọng Thiên đã bị đôi môi Thất Thất ngăn lại, dục vọng trong cơ thể chàng rất nhanh chóng được khêu gợi, không kìm lòng nổi lập tức ôm chầm lấy thân thể Thất Thất, nữ nhân trong lòng chàng toàn thân nóng ran, quyến rũ mị hoặc, đôi tay nhỏ bé khẽ lùa vào vạt áo Lưu Trọng Thiên, vuốt ve cuồng nhiệt, bộ ngực mềm mại dán chặt lên người chàng.

"Vương gia… Vương gia…" Thất Thất kéo Lưu Trọng Thiên, ngã xuống chiếc giường lớn êm mịn, đôi tay thuận đà trượt một đường phía trước ngực chàng.

Bình Luận (0)
Comment