Tạ Ngọc Uyên chậm rãi bước đến, liếc nhìn Tạ Nhị gia.
Ánh mắt nàng trong veo, đôi mắt dài mảnh hơi nâng lên, ánh lên sự khinh bỉ và lạnh lùng.
Tạ Nhị gia ngẩn ra, thầm nghĩ: Chả trách hai vương phủ đều đòi cưới, chỉ riêng đôi mắt này cũng đủ khiến nam nhân mê đắm rồi.
Ông khẽ hắng giọng, lên giọng nghiêm túc: "Phụ thân còn có việc, con về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Phụ thân!”
Giọng nàng khẽ khàng nhưng rất rõ ràng: "Trắc phi chỉ là làm thiếp thôi.”
Làm thiếp nhưng là quý thiếp, Tạ phủ mấy đời tích đức mới có thể để con vào mắt xanh của hoàng cung, còn đòi hỏi gì nữa?
Tạ Nhị gia nuốt mọi bực dọc vào trong, gương mặt vẫn nở nụ cười: "A Uyên à, đây là chuyện bao người cầu mà không được đó.”
“Thật sao?”
Tạ Ngọc Uyên nhẹ nhàng buông một câu rồi lặng lẽ rời đi.
Tạ Nhị gia ngẩn người trước thái độ của nàng, trong lòng nghĩ: Sao lại “thật sao”? Phải là thật rồi chứ!
…
Vừa về đến Thanh Thảo Đường, Tạ Ngọc Uyên đã đến phòng của Cao thị, trao thiệp mời từ phủ Vệ Quốc Công cho bà.
Xem xong, Cao thị như bị sét đánh ngang đầu, trong khoảnh khắc chỉ nghĩ một điều: Vì sao nhất định phải là A Uyên làm thiếp?
“Mẫu thân, con tưởng chỉ cần con từ chối thì hôn sự sẽ không thành, ai ngờ… trong cung lại có chiêu này.”
Tạ Ngọc Uyên cắn môi thật mạnh, bất giác nhớ đến những người thân trong Cao gia đã qua đời thảm khốc, cảm giác mọi chuyện trên thế gian này thật quen thuộc, mọi sự cứ như phiên bản lặp lại của quá khứ.
Nhất định bọn họ cũng từng bị hoàng đế ép đến mức này!
Và nếu như nàng khăng khăng từ chối, vậy thì… phần còn lại, Tạ Ngọc Uyên không dám nghĩ tiếp!
Cao thị thở dài, đôi tay mềm mại đặt lên mái tóc của con gái: "A Uyên, ông ta đã dùng thủ đoạn này với ngoại tổ phụ ta khi ông đã bảy mươi tuổi, bắt ông đi làm lao dịch ở công trình sông. Đây là cách mà ông ta quen dùng!”
“Người có biết vì sao ông cố lại bị phạt không?”
“Năm đó, Hoàng Hà vỡ đê ở cửa Trương Gia Khẩu, Đồng Sơn, ngoại tổ phụ con là Hà Đốc, còn hai thuộc hạ là Lý Đôn và Trương Tân thì trễ nải công việc, khiến đê chưa được tu sửa mà đã bị Hoàng đế hạ lệnh xử trảm. Ngoại tổ phụ cũng bị áp giải ra pháp trường. Trước đó, Hoàng đế không hề nói sẽ tha mạng cho ông, ông cứ tưởng mình cũng sẽ chết. Ai ngờ Hoàng đế chỉ trảm hai người Lý, Trương, còn riêng ông lại được tha. Trong lòng ông khi ấy chỉ có sự biết ơn, chẳng có ý gì khác.”
Tạ Ngọc Uyên siết chặt tay, thầm nghĩ: Đúng là thủ đoạn tuyệt đỉnh!
“Sau đó, Hoàng đế mới tuyên bố ‘tội chết có thể miễn, tội sống khó tha’, bắt ông làm khổ sai ở công trường đê điều. Ông cảm kích thánh ý, ở đê điều không dám lười biếng một ngày, cuối cùng kiệt sức mà chết trên công trường.”
Cao thị nhẹ nhàng lau nước mắt: “Ba năm sau, dưới tấu sớ của Hà Đốc mới là Bạch Chung Sơn, Hoàng đế mới giả bộ thương cảm, ban tặng cho ngoại tổ phụ ta một thụy hiệu.”
Lần đầu tiên, Tạ Ngọc Uyên được nghe Cao thị kể rõ chuyện nhà, từ trước đến nay, nàng chỉ nghe La ma ma kể qua quýt vài câu.
Trong lòng nàng, cảm xúc không khỏi dâng trào.
Cao thị lại kể tiếp: “Cha ta, cũng chính là ngoại tổ phụ của con, từng là người phụ trách muối khu vực Giang Nam, năm Bảo Càn thứ ba mươi thì được điều về làm Tổng quản phủ Nội Vụ. Ngay khi được điều về, Hoàng đế đã sai người ngầm điều tra ông, cuối cùng cáo buộc ông tham ô ba vạn hai ngàn lượng bạc trong nhiệm kỳ muối ở Giang Nam.”
Tạ Ngọc Uyên sững sờ.
Ba vạn hai ngàn lượng? Chỉ một Tạ phủ nhỏ nhoi thế này đã tham ô còn gấp nhiều lần con số ấy, vậy mà ngoại tổ phụ không chỉ bị xử tử, thi thể còn bị vứt ra hoang dã.
“A Uyên?” Cao thị khàn giọng hỏi.
“Nương?”
“Con biết không, kẻ bạc tình bạc nghĩa nhất trên đời này chính là vua chúa. Trước đây, cha ta thường nói rằng, điều ông hối hận nhất chính là đã đưa muội muội vào cung, nơi ấy thật sự là cái lò lửa ăn thịt người, nương nhất định sẽ không đẩy con vào nơi ấy.”
“Nương muốn con từ chối thẳng thừng sao ạ?”
Cao thị gật đầu: "Chỉ cần con không gật đầu, chẳng ai dám ép con.”
Thật sự vậy sao?
Tạ Ngọc Uyên nhìn nương, lòng dạ không khỏi hoài nghi. Nên biết, người mà họ đối mặt lúc này là Hoàng đế, vị cửu ngũ chí tôn đấy!
“A Uyên, đi một bước, nhìn một bước, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng thôi.”
“Chỉ có thể như vậy, dù sao thì cùng lắm là chết”. Nàng cũng chẳng phải chưa từng chết.
“Đừng nhắc đến cái chết nữa, nương con ta còn phải sống dài dài!” Cao thị đưa tay khẽ chạm vào mũi nàng.
Kể từ khi trở về Tạ phủ, Tạ Ngọc Uyên hiếm khi thân mật với nương như lúc này. Nàng tựa cằm vào tay, không chớp mắt nhìn nương, hỏi: “Nương, năm xưa Quý phi nương nương vào cung thế nào vậy ạ?”
Cao thị nhẹ nhàng v**t v* tay con gái, nói: “Năm đó, khi Thái Tổ vào Trung Nguyên, Cao phủ của ta được nâng lên thành một trong tam kỳ, nên nữ nhi của tam kỳ đều phải tuyển vào cung. Cô mẫu con mới mười bốn tuổi đã nhập cung với thân phận tú nữ, được tiên hoàng chỉ định hầu hạ cho người con thứ tư của Hoàng thượng lúc bấy giờ.”
Tạ Ngọc Uyên có quá nhiều điều muốn hỏi.
Chẳng hạn, nếu đã do tiên hoàng chỉ định, sao lại phải làm cung nữ cấp thấp suốt mười năm? Hay vì sao lại phong làm Quý phi dù không được sủng ái? Hoặc vì sao nương nương không để lại một người con?
Nhưng bao nhiêu câu hỏi cứ đến miệng rồi lại bị nàng nuốt xuống.
Một bức tường cao ngăn cách chốn cung cấm với bên ngoài, nương làm sao biết hết mọi chuyện trong đó được?
Một lúc lâu sau, Tạ Ngọc Uyên hỏi: “Nương, có phải vì Quý phi nương nương mà Hoàng đế mới ghét Cao gia ta không?”
Ánh mắt Cao thị trầm ngâm nhìn nàng, như không ngờ nàng lại hỏi câu này.
“Tiên hoàng hậu và Quý phi nương nương đều theo Hoàng đế từ nhỏ, điểm khác biệt là một người là thanh mai trúc mã, một người là cung nữ cấp thấp. Nhưng không hiểu vì sao, tiên hoàng lại rất coi trọng nương nương, việc nương nương được phong làm trắc phi cũng là do tiên hoàng ban chiếu chỉ.”
Hai người phụ nữ, một người là nhi tử thích, một người là lão tử thích.
Khi người cha còn sống, còn có thể làm lơ, nhưng khi người cha khuất núi, đứa con tất nhiên phải dọn dẹp mọi thứ, dành lại tình cảm cho thanh mai trúc mã của mình.
“Nương, chính lúc ấy mới bắt đầu tích chứa oán hận sao?”
“Chuyện cụ thể thì ta không rõ nội tình, nhưng việc Hoàng đế ghét cô mẫu con là thật. Nhưng lạ ở chỗ, dù ông ta ghét cô mẫu, nhưng sau khi lên ngôi, vị trí của cô mẫu trong cung lại chỉ đứng dưới hoàng hậu, ăn mặc dùng gì cũng không hề thiếu.”
Cao thị thở dài: "Ta còn nhớ có năm ta và ngoại tổ mẫu con vào cung, vừa ngồi chưa ấm chỗ thì Hoàng đế đã đến, bảo là sẽ sắp xếp cho công chúa Bồ Loại của Bắc Địch ở tại cung của cô mẫu con. Khi ấy ta sợ đến mức quỳ xuống đất, không dám ngẩng đầu, nhưng vẫn nghe loáng thoáng được một câu.”
“Câu gì vậy?”
“Hoàng đế nói ‘Trẫm chỉ yên lòng khi để nàng ấy ở chỗ của ngươi’. Ta về còn hỏi ngoại tổ mẫu, chẳng biết khi nào cô mẫu lại được Hoàng đế sủng ái đến thế.”
Tạ Ngọc Uyên vẫn cảm thấy như chìm trong sương mù, nghe những chuyện bí mật trong cung cấm mà đầu óc càng mơ hồ hơn.
“Thật ra, cô mẫu từng mang thai hoàng tử. Nhà ta vì chuyện này mà còn đi chùa Diên Cổ thắp hương cầu xin, ta nhớ rất rõ, hôm ấy xin được một quẻ đại hung.”