Đại hung? Tạ Ngọc Uyên cảm thấy lòng chùng xuống.
“Hôm đó, sắc mặt tổ mẫu và mẫu thân đều rất tệ, trở về phủ chẳng ai còn tâm trạng mà dùng bữa tối nữa.”
Cao thị thở dài, nói tiếp: "Quả nhiên, không bao lâu sau, cô mẫu bị sẩy thai.”
“Lý do sẩy thai là gì?”
Cao thị cười nhạt: "Lý do gì nữa, chỉ một câu ‘phúc mỏng’ là có thể che đậy tất cả.”
“Không phải Quý phi nương nương phúc mỏng, mà là có kẻ không chịu để người sinh hoàng tử. Nương nương chắc chắn đã bị ai đó chướng mắt rồi." Tạ Ngọc Uyên mím chặt môi.
Cao thị nhận ra con gái mình quá thông minh, chỉ mới nói một câu mà nó đã hiểu rõ sự tình, phân tích chính xác không sai lệch chút nào.
Thôi được, chi bằng nói hết cho con biết.
“Sau khi nương nương sẩy thai, sức khỏe cứ yếu dần, mãi không hồi phục. Tổ mẫu và mẫu thân sợ người buồn nên đã nhiều lần gửi thiệp vào cung. Nhưng sau đó, trong cung không cho gặp người nữa. Lúc đó, ta phải xuất giá về Tạ phủ, còn những chuyện sau này con cũng đã biết rồi. A Uyên!”
Tạ Ngọc Uyên khựng lại.
Cao thị đưa tay lần dưới gối, lấy ra một chuỗi tràng hạt gỗ cũ kỹ: "Lại đây, đưa tay ra.”
Tạ Ngọc Uyên nhìn nương đeo chuỗi tràng hạt không đáng giá lên cổ tay mình, trong lòng có chút bối rối.
“Đây là chuỗi hạt nương nương ban cho ta, con giữ lấy đi." Cao thị vỗ nhẹ lên tay nàng, nói khẽ: "Nương nương… sẽ phù hộ cho con!”
Tạ Ngọc Uyên hơi rũ mắt, ánh mắt bỗng lạnh buốt.
Nương nương còn không bảo vệ nổi chính mình, thì làm sao có thể bảo vệ được nàng chứ.
...
Thọ yến của phủ Vệ Quốc Công sẽ tổ chức sau ba ngày.
Tạ Ngọc Uyên không cho người may áo quần mới hay sắm sửa trang sức mới, chỉ một mình lặng lẽ đọc y thư mãi không ngừng.
La ma ma và những người khác không biết khuyên nàng ra sao, bầu không khí trong Thanh Thảo Đường trở nên trầm lắng, đến cả con chim nhỏ trong hành lang cũng cảm nhận được sự bất an, không dám đập cánh quá lớn, chỉ sợ nàng giận quá sẽ mang nó đi nấu súp.
Trong khi đó, các gia đình quyền thế trong kinh thành lại nhộn nhịp kéo nhau đến phủ Vệ Quốc Công chúc thọ, cảnh tượng xe ngựa tấp nập náo nhiệt vô cùng.
Người ta nói nước dâng thì thuyền dâng, thế nên thân phận của thế tử phủ Vệ Quốc Công, Tô Trường Sam cũng bắt đầu được giới quý tộc để ý.
Lần đầu tiên, họ dùng ánh mắt ngưỡng mộ để nhìn chàng trai vốn hay lêu lổng này và nhận ra một điều bất ngờ: đã lâu rồi trước cửa phủ Quốc Công không còn xuất hiện cảnh những người phụ nữ ôm trẻ sơ sinh khóc lóc nữa.
Người đời vẫn bảo, lãng tử quay đầu đáng giá ngàn vàng.
Giờ Tô thế tử đã có dấu hiệu thay đổi, các gia đình danh giá lập tức nhắm đến hắn như một đối tượng tiềm năng.
Nói đùa sao, cả kinh thành còn mấy phủ Quốc Công, Tô thế tử lại có thân phận quý giá, vẻ ngoài khôi ngô, thêm chức vị trong triều, tương lai sáng lạng không gì bằng.
Vì thế, giữa những người đến tặng quà chúc thọ cho phủ Vệ Quốc Công, còn có không ít bà mối đi cùng. Lão quản gia cứ phải tiếp vị này rồi đến vị khác, bận đến mức hai chân gầy đi trông thấy.
Còn nhân vật chính Tô Trường Sam thì lại đang lười biếng trong Di Hồng Viện, tay trái ôm một giai nhân, tay phải nắm lấy một mỹ nhân thanh thoát, vui vẻ vô cùng.
Chỉ là niềm vui này chẳng kéo dài được lâu, bên ngoài bỗng có tiếng huýt sáo, Tô Trường Sam giật mình, đẩy hai người phụ nữ ra khỏi người.
Ám vệ nhân cơ hội tiến vào, thuật lại không sót lời nào những lời dặn của An vương gia và lấy ra một phong thư.
Tô Trường Sam vừa mở thư đọc, vẻ mặt thoáng chút biến đổi, hỏi: "Thư cho Tạ Ngọc Uyên đã gửi chưa?”
“Chưa, vẫn còn ở chỗ thuộc hạ.”
Tô Trường Sam rũ mi mắt, vai căng lên: "Đưa đây cho ta. Mọi chuyện cứ làm theo lời An vương gia dặn.”
“Vâng!”
Sau khi ám vệ rời đi, một luồng khí lạnh lẽo thoát ra từ người Tô Trường Sam, xuyên qua lớp áo xanh tỏa ra xung quanh.
Tạ Ngọc Uyên, nếu Lý Cẩm Dạ đã nhờ ta bảo vệ nàng, vậy ta sẽ bảo vệ nàng chu toàn!
...
Tạ Ngọc Uyên không nghe thấy tiếng nghiến răng của Tô Trường Sam lúc này, nàng chỉ nghe thấy tiếng khóc lóc than van của Tạ Ngọc My.
“Tam tỷ, trước kia là di nương và muội sai, tỷ rộng lòng tha thứ, đừng chấp nhất với muội nữa, tỷ muốn đánh muốn mắng gì cũng được, nhưng xin đừng lạnh nhạt với muội.”
Tạ Ngọc My khóc nức nở, nước mắt rơi như mưa: “Ta không phải đang biện hộ cho bản thân và di nương. Trước kia, di nương cũng từng được tám kiệu lớn rước vào Tạ phủ, còn tên ta trên gia phả ghi rõ là con đích. Nhưng rồi tất cả đã thay đổi.”
Tạ Ngọc Uyên lặng lẽ nhìn Tạ Ngọc My thao thao than thở, không biết nên mở miệng ra sao.
Người từng căm hận nàng đến tận xương tủy giờ lại nước mắt nước mũi kể lể nỗi uất ức, nếu nói đây không phải vì mưu đồ gì, Tạ Ngọc Uyên quả thật không tin nổi.
Bất ngờ, Tạ Ngọc My đứng bật dậy, nói lớn: “Chính thất hóa thành thiếp, con đích biến thành con thứ, thử hỏi ai mà không uất ức? Ta nghe người ngoài nói, con thứ nhà người ta đều phải làm nha hoàn, lúc nào cũng có thể bị bán đi, bị đánh đập. Chính vì quá phẫn uất, ta mới mờ mắt mà làm nhiều chuyện sai lầm.”
La ma ma không nhịn được, chen vào: “Tứ tiểu thư, Tạ phủ của chúng ta thì ngược lại mới lạ chứ, con thứ đè đầu con đích, có ai dám làm tiểu thư uất ức đâu!”
Liên quan gì đến bà già này chứ? Sao lại xen vào?
Tạ Ngọc My âm thầm véo mạnh vào đùi, nước mắt càng rơi nhiều hơn.
“Chính vì không chịu uất ức, nên ta mới trở nên vô phép tắc, không còn biết trên dưới là gì. Tam tỷ, ta hứa từ nay sẽ không dám nữa, tỷ tin ta đi. Nếu tỷ không tin, ta sẽ đâm đầu mà chết trước mặt tỷ, chứ sống mà tỷ muội chia rẽ thế này thì còn ý nghĩa gì.”
Tạ Ngọc Uyên thầm nghĩ, đúng là “nhân tài”!
Không muốn chị em chia rẽ mà muốn đâm đầu chết, vậy trước kia đáng lẽ phải chết bao nhiêu lần mới phải, thật sự đếm không hết nữa.
Tạ Ngọc Uyên mỉm cười: “Đều là tỷ muội với nhau, hà cớ gì cứ đòi chết với sống. Ta cũng không phải kẻ nhỏ nhen, lệnh cấm túc của muội sẽ được giải, ngày tháng của muội vẫn như trước kia.”
Tạ Ngọc My khóc lóc: “Tam tỷ tha thứ cho ta, là lòng bao dung của tỷ, nhưng ta lại không thể tha thứ cho chính mình. Lệnh cấm túc vẫn nên giữ lại, để nhắc nhở ta không dám quên lỗi lầm.”
Tạ Ngọc Uyên thấy hơi khó hiểu, không muốn giải lệnh cấm túc, rốt cuộc nàng ta định giở trò gì nữa đây?
Đang nghĩ ngợi, Tạ Ngọc My lại rưng rưng nước mắt nói: “Ta nghe nói hai Vương phủ đến cầu hôn tỷ. Ta xin mạo muội nói một câu, tỷ tài sắc vẹn toàn thế này, đừng nói làm thiếp trong Vương phủ, ngay cả trong cung cũng không đáng.”
Nghe câu ấy, Tạ Ngọc Uyên nhìn Tạ Ngọc My bằng ánh mắt đầy ý vị.
Tạ Ngọc My lau nước mắt, tiếp: “Tam tỷ, ta về phòng đây. Nhớ lời của ta, đừng làm thiếp. Dù có lấy một người bình thường, sống khổ cực một chút cũng còn có chút hy vọng; làm thiếp thì khổ cả một đời.”
Nói xong, nàng ta khẽ khụy gối, rồi không ngoảnh lại mà rời đi.
Tạ Ngọc Uyên nghĩ chắc mình hôm qua ngủ không ngon, thái dương đau nhói, không phân rõ nổi lời nói của nàng ta đâu là thật đâu là giả nữa.