Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 244

 
“Hồi trước ở Trần gia, Tứ tiểu thư còn đẩy tiểu thư xuống nước, lần này đến phủ Vệ Quốc Công, không biết nàng ta sẽ lại giở trò gì nữa!”

Tạ Ngọc Uyên nhấp một ngụm nước mơ, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Ma ma vẫn chưa nhận ra sao?”

“Nhận ra rồi, cả lão phu nhân và Tứ tiểu thư phối hợp để buộc người đưa Tứ tiểu thư đi dự tiệc mừng thọ.”

Tạ Ngọc Uyên lắc đầu, cười nhạt: “Vì sao nàng ta cứ nhất quyết đòi theo bằng được? Rốt cuộc là vì mục đích gì?”

“Chuyện này…” La ma ma định nói ra nhưng lại ngập ngừng, không dám nói tiếp.

Tạ Ngọc Uyên không chút do dự nói thẳng: “Chúng chẳng qua chỉ muốn thay ta để làm trắc phi của hai vị Vương gia mà thôi.”

“Ta phỉ nhổ, cái đồ con thứ hạ tiện đó mà cũng xứng sao!”

La ma ma tức giận nhổ nước bọt một cái, rồi lại tự hỏi: "Nếu tiểu thư đã biết, cớ sao vẫn đồng ý…”

“Rất đơn giản. Ta không muốn gả đi, còn họ cứ đòi thay thế ta… Nếu ta không dựng sân khấu lên, thì sao họ diễn được vở kịch đã tính toán bấy lâu này?”

Hai kiếp trôi qua, tình thân còn không có, sao chỉ với vài lời mà lại mong có được.

Dù có phút giây nàng cũng xao lòng, nhưng như thế chưa đủ để khiến nàng mờ mắt.

La ma ma tròn mắt nhìn tiểu thư hồi lâu, rồi nghiến răng: “Dám nghĩ đến chuyện ấy, sao không tự soi gương mà xem, liệu có lọt nổi mắt của hai Vương gia không chứ!”

“Ta còn mong Tạ Ngọc My sẽ bày được chút thủ đoạn sắc bén, đỡ phải làm ta phải khó xử.”

Nghe vậy, cơn giận của La ma ma lại bốc lên: “Chỉ sợ Tứ tiểu thư vụng về quá, lại thành ra phá hoại.”

Tạ Ngọc Uyên nhếch môi: “Ngày kia đến phủ Vệ Quốc Công, chúng ta cứ để nàng ta tự do hành động, muốn làm gì thì làm, còn kết quả… thì xem số phận nàng ta vậy.”

La ma ma căm tức nhìn về phía Phúc Thọ Đường, cảm giác uất ức cứ vướng mãi trong ngực.

Tiểu thư không muốn lấy chồng là chuyện của tiểu thư, nhưng người khác cứ nhất quyết muốn giành giật từ tay tiểu thư thì lại là chuyện khác. Những người này đều đã mê muội cả rồi!

Tạ Ngọc Uyên liếc nhìn La ma ma đang nổi giận đùng đùng, mỉm cười: “Cái mà ta coi như thuốc độc, người khác lại coi như mật ngọt. Ma ma đừng giận, đây là chuyện tốt.”

La ma ma lạnh lùng đáp: “Ta không phải nói lời khó nghe, nhưng Tứ tiểu thư thật không có tài cán gì. Không được, ta phải đi nói chuyện với Nhị phu nhân thôi.”

Nghe vậy, mặt Tạ Ngọc Uyên chợt sa sầm. Nếu Tạ Ngọc My thật sự không đủ khả năng, thì nàng chỉ còn cách đâm đầu vào chết thôi.



Đêm đến.

Trời đổ mưa lớn, cái lạnh âm u của mùa thu cũng dần hiện rõ, mang theo chút hơi hướm thê lương.

Tạ Ngọc Uyên vừa tắm xong thì nghe tiếng huýt sáo bên ngoài, cửa sổ bị gõ ba lần.

Nàng cảm thấy hơi khác thường, bèn sai hết đám tỳ nữ rời đi.

Các tỳ nữ hiểu rõ tình hình, rời đi là lập tức đóng cửa, không dám hé mở.

Tạ Ngọc Uyên đẩy cửa sổ ra, ngạc nhiên hỏi: “Sao ngươi lại đến đây, Tô Trường Sam?”

Nhìn thấy tóc nàng còn ướt, Tô Trường Sam cau mày, bèn lấy từ trong áo ra một phong thư.

Tạ Ngọc Uyên nhận lấy, vừa nhìn dòng chữ trên phong bì đã thấy tim mình đập mạnh.

Là thư của hắn!

“Đừng ngẩn người ra thế, mau đọc đi!”

Tô Trường Sam thúc giục, khiến nàng càng chậm lại.

Trong thư sẽ viết những gì? Hắn ủng hộ hay phản đối?

Nàng như đứa trẻ được cho viên kẹo, cầm viên kẹo xoay qua xoay lại, nhưng lại không nỡ ăn ngay.

Tô Trường Sam sốt ruột: “Trời ơi, bà cô ơi, ta còn bao nhiêu việc chờ phía sau, làm ơn nhanh giùm cái!”

Nghe vậy, Tạ Ngọc Uyên mới mở thư ra.

Thư của Lý Cẩm Dạ viết rất ngắn gọn, chỉ có một câu: Nếu ngươi không muốn, ta sẽ đưa ngươi cao chạy xa bay, ngươi nghĩ sao?

Một câu bình thường đơn giản nhưng lại ẩn chứa sự dịu dàng hiếm hoi, làm lòng nàng xao xuyến... mặc dù sự dịu dàng này là dành cho tình huống, chứ không hẳn cho người.

Nàng ngước đôi mắt đen láy lên: “Thế tử, sao hắn biết ta không muốn?”

“Cái này phải hỏi hắn. Hỏi ta sao ta biết được!” Tô Trường Sam nhún vai.

“Vậy… phải cao chạy xa bay thế nào đây?”

“Đúng rồi, hỏi đúng điểm rồi đấy!”

Tô Trường Sam hạ giọng: "Mọi thứ đều đã được sắp xếp ổn thỏa cho ngươi rồi, thiên hạ rộng lớn, giấu một hai người cũng chẳng phải chuyện khó, chỉ là ngươi phải từ bỏ vinh hoa phú quý của kinh thành.”

“Mẫu thân có đi cùng không?”

“Bên cạnh tài sản của Cao gia, còn có thể mang theo vài a hoàn cũng không vấn đề.”

Tô Trường Sam thở ra một hơi dài: "Tạ Ngọc Uyên, ngươi cần phải nói rõ ràng cho ta một lời ngay bây giờ, nếu không thì mọi cố gắng của ta đều phí công.”

Tạ Ngọc Uyên lập tức hiểu ra lý do vì sao hắn lại thúc giục mình. Để giúp nàng thoát khỏi kinh thành, Lý Cẩm Dạ chắc chắn đã huy động đủ mọi mối quan hệ, tầng tầng lớp lớp sắp đặt kĩ càng. Thời gian của họ không còn nhiều, muốn đạt đến mức hoàn hảo tuyệt đối không dễ dàng, sau lưng có quá nhiều thứ cần chuẩn bị.

“Ta sẽ đi!” Nàng đáp không chút do dự.

Vinh hoa phú quý, trắc phi, quý phi, tất cả đều không bằng cuộc sống an ổn. Gánh nặng của Cao gia nàng đã dứt khoát buông xuống, chỉ còn chưa tự tay trả thù được bọn súc sinh Tạ gia thì cũng hơi tiếc. Còn với kinh thành này, từ lâu nàng chẳng còn lưu luyến gì. Rời đi thôi, rời đi có lẽ lại tốt hơn.

Quan trọng nhất là trong lời của hắn, đã rõ ràng lắm rồi: hắn hy vọng nàng rời khỏi đây, đi thật xa.

Nếu hắn hy vọng như vậy… thì nàng sẽ làm như hắn muốn.

“Được!”

Tô Trường Sam không kìm được mà thấp giọng kêu lên: "Ta nhất định sẽ đưa ngươi ra khỏi kinh thành một cách bình an vô sự.”

“Khoan đã, có khả năng sẽ có một biến số.”

“Biến số gì?”

“Tạ tứ tiểu thư, Tạ Ngọc My.”

“Hừ, nàng ta mà cũng tính là biến số sao?”

Tô Trường Sam cười nhạt, nhưng nụ cười ấy chưa kịp tan trên môi, ánh mắt hắn đột ngột mở to: "Ngươi muốn nói là… nàng ta định…”

“Đúng vậy.” Tạ Ngọc Uyên gật đầu.

Tô Trường Sam híp mắt, giọng mang theo chút phẫn nộ: "Thôi được, cứ để mặc nàng ta, ta sẽ chuẩn bị phương án tệ nhất.”

“Đến lúc đó, nhờ thế tử cho nàng ta một đường lui.”

“Đó là điều tất nhiên.”

“Đa tạ!”

“Không cần cảm ơn ta, Lý Cẩm Dạ nói sao, ta sẽ làm vậy. Để đảm bảo an toàn, chuyện này không được tiết lộ cho ai khác, ngươi nhớ kỹ đấy, Tạ Ngọc Uyên.”

“Yên tâm, ta sẽ không nói với ai khác.”

“Vậy chờ tin của ta!”

Nhìn theo bóng áo xanh khuất dần khỏi tầm mắt, Tạ Ngọc Uyên cúi nhìn vũng nước nhỏ phản chiếu ánh sáng dưới chân, khẽ thì thầm: "Ta còn chưa giải độc cho hắn.”

Nói xong, nàng đột nhiên hối hận vì đã đồng ý ra đi.

Nàng có thể rời đi một cách vô ưu vô lo, còn hắn thì sao?

Bàn tay nắm lấy lá thư siết chặt lại, mấy đường gân xanh hiện lên trên mu bàn tay. Gió lạnh thổi qua, một tiếng động nhẹ vang lên từ chiếc lồng, con chim nhỏ trong đó run rẩy bất an, đập cánh loạn xạ.

Tạ Ngọc Uyên bước tới chiếc lồng, định đưa tay v**t v* đầu nó nhưng rồi tay nàng dừng lại giữa chừng. 

 
Bình Luận (0)
Comment