Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 245

 
Tạ Ngọc Uyên thầm hỏi chính mình: "Ta đang làm sao vậy?”

Sao lại trở nên lo được lo mất thế này? Hắn thì có liên quan gì đến ta chứ? Ngoài việc giúp hắn nghĩ cách giải độc, ta còn có ích gì nữa?

Nàng ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy dường như bản thân vốn có cái tính trời sinh là lo lắng đủ điều. Cũng có một cách giải thích khác: mỗi lang trung đều mang trong mình bản năng bảo vệ đối với bệnh nhân đầu tiên họ cứu chữa.

Nàng trầm ngâm suy nghĩ một lúc, rồi bật cười tự giễu.

Nụ cười của nàng khiến con chim nhỏ trong lồng sợ đến nỗi suýt ngã khỏi cành.

Ôi trời ơi!

Con người thật đáng sợ!

Vừa rồi còn ủ rũ, giờ lại cười tươi như hoa, thay đổi nhanh như thế, nàng định đem nó ra nướng lên ăn sao?

*

Suốt đêm mưa gió ào ạt, trời bỗng lạnh đi hẳn.

Sáng sớm, La ma ma thức dậy, rón rén mở cửa phòng Tạ Ngọc Uyên.

Nghe tiếng động nhẹ, Tạ Ngọc Uyên có vẻ như sắp tỉnh, vô thức nhíu mày, tay nắm chặt lá thư.

Vừa nắm, nàng đã mở mắt, thấy La ma ma đứng bên giường, vội vàng giấu lá thư vào ống tay áo.

La ma ma nhìn mọi cử chỉ của nàng, nhẹ nhàng vén một lọn tóc trên trán, ánh mắt dịu dàng hơn.

“Là thư của Vương gia sao?”

Mặt Tạ Ngọc Uyên thoáng đỏ lên: “Ma ma làm sao biết được?”

La ma ma thở dài thầm nghĩ: Nếu không phải thư của Vương gia, sao tiểu thư lại nắm chặt đến thế chứ!

“Vương gia nói gì vậy?”

“Hắn… chẳng nói gì nhiều.”

Tạ Ngọc Uyên trả lời qua loa: "Nương ta đã dậy chưa?”

“Đang định báo với tiểu thư đây, nhị phu nhân sắp đi chùa Diên Cổ.”

Tạ Ngọc Uyên ngạc nhiên: "Nương đi chùa Diên Cổ làm gì?”

“Nói là muốn xin một quẻ cho tiểu thư, tiểu thư mau dậy đi, Nhị phu nhân sắp xuất phát rồi.”

Tạ Ngọc Uyên vội vàng bật dậy, lập tức rửa mặt, rồi chạy ra cửa viện vừa kịp ngăn Cao thị lại.

Cao thị mặc áo dài màu trắng ngà, đứng đó dịu dàng đợi con, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng.

Tạ Ngọc Uyên bèn vén ống tay áo, để lộ chuỗi hạt: “Nương, con vẫn đeo đây này!”

“Đeo là tốt rồi! Nương đến chùa Diên Cổ dâng hương, tiện xin quẻ cầu cho con cả đời bình an…”

Nói đến đây, giọng bà thấp xuống, nở nụ cười mỉm bên môi: "Con không cần tiễn, chiều nay nương sẽ về. Bảo Thanh Nhi ra ngoài mua ít cua về, gió thu nổi lên, mùa này ăn cua là nhất đấy.”

Tạ Ngọc Uyên cười: “Con sẽ bảo Thanh Nhi đi ngay, nương về sớm nhé. À, nương đi với ai?”

“La ma ma đi cùng nương, con cứ yên tâm!”

Tạ Ngọc Uyên dõi theo họ ra khỏi phủ, vẫn không yên tâm, bèn bảo Thanh Nhi nhân dịp đi mua cua ghé sang bên cạnh nhờ Thẩm Dung và Thẩm Dịch phái người theo dõi từ xa.

Chiều đến, đoàn người Cao thị bình an trở về phủ.

Lúc ấy, cua vừa chín tới, mùi hương thoang thoảng hơi tanh lan tỏa khắp Thanh Thảo Đường.

Đã năm năm Tạ Ngọc Uyên chưa ngửi thấy mùi này, môi nàng hơi động đậy nhưng kịp nuốt câu nói sau cùng.

Cao thị rửa tay thay áo rồi ngồi vào bàn, vui vẻ nói: “Hôm nay xin được quẻ thượng thượng, hòa thượng giải quẻ bảo mọi sự dữ hóa lành.”

Trong lòng Tạ Ngọc Uyên chợt vui lên, nghĩ thầm: Hôm qua vừa nhận được tin của Lý Cẩm Dạ, hôm nay lại được quẻ thượng thượng, quả là điềm tốt.

“Nương, chúng ta uống chút rượu nhé.”

“Tất nhiên là phải uống rồi.”

La ma ma vội vàng bước lên rót rượu cho hai nương con, là rượu quế từ phủ Dương Châu mang về.

Tạ Ngọc Uyên nhấp một ngụm, lắc đầu.

Rượu này làm sao bì được với rượu quế của cha nàng chứ. Rượu của cha dịu êm thơm nồng, hậu vị vừa đủ, không gây nhức đầu.

Nàng nhớ đến người đàn ông chất phác ấy, sợ nương nhận ra, bèn chọn ngay con cua to nhất đặt vào bát của nương.

“Cua hôm nay chắc thịt lắm, nương nếm thử đi.”

“Ừ!” Cao thị gật đầu.

La ma ma lập tức nhận lấy, ra hiệu cho tỳ nữ lấy dụng cụ bóc vỏ, từ từ gỡ từng miếng thịt trắng nõn…

Cao thị đã uống mấy chén, mặt đỏ ửng, có vẻ hơi say, chợt nhướng mắt nhìn Tạ Ngọc Uyên: "Rượu này sao lại nặng thế?”

Tạ Ngọc Uyên thoáng chột dạ, cười đáp: “Rượu quế hậu vị thường nồng, nương uống không quen thì để con đổi sang rượu vàng, hâm nóng lên uống cho ấm người.”

Cao thị trừng mắt nhìn nàng, rồi đặt chén rượu xuống: “Say rồi, không uống nữa, người đâu, đỡ ta về phòng.”

“Nương, nương chưa ăn cua mà?”

“Để mai ăn.”

Cao thị tựa vào La ma ma, bước đi hơi loạng choạng.

Tạ Ngọc Uyên đứng lặng, không biết nên thấy vui hay buồn, trong lòng xoay vần nhiều cảm xúc, chỉ đành thở dài.

Lòng người đâu phải đá, có những điều nói quên là quên được sao? Ngay cả vị giác của nương vẫn còn nhớ rõ người ấy…

Lúc này, trăng đã l*n đ*nh trời, cả đất trời yên ắng tĩnh lặng, đĩa cua trên bàn đã nguội ngắt. Tạ Ngọc Uyên bỗng cảm thấy không còn chút hứng thú nào, đứng dậy trở về phòng.

Đêm nay là một đêm bình thường mà lại chẳng bình thường chút nào.

Khi mọi người trong Thanh Thảo Đường đều đi nghỉ, nàng nằm trên giường nhưng hiếm khi bị mất ngủ như vậy. Mặc dù Lý Cẩm Dạ đã trao lời hứa ngàn vàng, trong lòng nàng vẫn thấy lo lắng.

Rốt cuộc nàng đang lo lắng điều gì đây?

Tạ Ngọc Uyên tự hỏi bản thân.

Thế gian này, hoặc thành hoặc bại, ngày mai Tạ Ngọc My sẽ tiến vào phủ Vệ Quốc Công. Liệu là thành công hay thất bại?

...

Ngày mai là đại thọ của Vệ Quốc Công, với Tạ Ngọc Uyên đây là một bước ngoặt cuộc đời; với nhiều người trong kinh thành, đây cũng là một sự kiện quan trọng. Đêm nay không chỉ riêng nàng khó ngủ mà có lẽ còn là đêm không ngủ của biết bao người khác.

Trong Tâm Niệm Đường, Tạ Ngọc My liên tục luyện tập từng ánh mắt, từng động tác. Di nương nói, đàn ông ai cũng thích vẻ dịu dàng, yếu đuối, vừa chối từ vừa ưng thuận.

Ở phủ Vệ Quốc công, lão quản gia nghĩ đến bữa tiệc ngày mai mà lòng không yên, ông trở về phòng lại thấy lo lắng, bèn khoác thêm áo đi xuống nhà bếp lớn kiểm tra.

Trong Di Hồng Viện, Tô Trường Sam và Trương Hư Hoài đầu kề đầu, thì thầm bàn bạc. Lộ trình trốn khỏi kinh thành là đi thẳng về phía tây, hay vòng một vòng rồi mới đi? Sẽ xuất phát từ cổng bắc hay cổng nam?

Và lúc này, tận nơi phủ Hàng Châu, Giang Nam, Lý Cẩm Dạ đặt một quân cờ trắng xuống bàn. Đối diện, Mã Văn Sơn nhíu mày: "Vương gia, nước cờ này đặt xuống có hơi nguy hiểm."

“Phú quý là phải tìm trong hiểm nguy!”

Lý Cẩm Dạ nhắm mắt lại, hít sâu vài hơi.

Ngày mai sẽ là lúc phủ Vệ Quốc Công từ chối hôn sự, sau đó chờ xem động tĩnh trong cung, cuối cùng là hành động chớp nhoáng… không biết bên Tô Trường Sam mọi chuyện liệu có thuận lợi không.

Nếu thuận lợi, sẽ là cách biệt trời đất, kiếp này chẳng còn gặp lại;

Nếu có bất trắc…

Lý Cẩm Dạ bỗng mở bừng mắt, nét mặt điềm tĩnh như thường. 

 
Bình Luận (0)
Comment