"Phu nhân quá khen rồi." Tạ Ngọc Uyên giữ đúng lễ, cung kính hành lễ với Lý di nương.
Chữ "phu nhân" vừa thốt ra, ánh mắt Lý di nương đã sáng lên, bà nghiêng người đón nhận lễ của nàng.
Không hổ là người mà Quốc công gia dám giao quyền quản lý nội phủ, quả là biết chừng mực, Tạ Ngọc Uyên thầm khen trong lòng.
Nàng tôn trọng gọi bà một tiếng "phu nhân." nhưng chỉ là để nể mặt. Nếu Lý di nương thật sự nhận trọn lễ, thì quả thật không biết tự lượng sức mình rồi.
Lý di nương đỡ Tạ Ngọc Uyên ngồi vào vị trí nổi bật nhất, rồi nhẹ nhàng liếc qua Tạ Ngọc My đứng phía sau, mỉm cười nói: "Tứ tiểu thư cũng ngồi đi!"
"Đa tạ phu nhân!" Tạ Ngọc My cúi đầu, trông như một nàng dâu nhỏ đứng sau lưng Tạ Ngọc Uyên.
Mọi người trông thấy thì đồng loạt cau mày, ánh mắt nhìn Tạ Ngọc Uyên có chút khác lạ. Dù là đích nữ hay thứ nữ, cũng đâu đến nỗi phân biệt lớn đến vậy, nào có lý chị ngồi, em đứng phía sau như kẻ hầu hạ?
Chẳng khác nào biến Tạ Ngọc My thành nha hoàn.
Chẳng lẽ Tạ tam tiểu thư từ trước đến nay luôn có lối hành xử như vậy, không xem trọng đứa em gái cùng cha khác mẹ này?
Một bên, A Bảo tức đến mức muốn quay sang trừng mắt với Tạ Ngọc My. Đã biết là người này đi theo không có ý gì tốt, vừa vào đã bày trò rồi. Diễn cái vẻ này cho ai xem đây? Nếu không vì tiểu thư dặn bỏ quả, A Bảo thực muốn nhổ nước bọt vào mặt nàng ta.
A Bảo mãi tức giận mà không để ý, có vài vị chính thất phu nhân hơi thoáng qua nét khinh bỉ. Nếu không nhờ Tạ tam tiểu thư, thì với thân phận thứ nữ của Tạ tứ tiểu thư, có lẽ chẳng đủ tư cách đứng ở đây.
Đã đến đây, dù là diễn cũng phải diễn cho ra vẻ tỷ muội thân thiết chứ. Đằng này lại bày ra bộ mặt yếu ớt như bị chèn ép, xem mọi người là kẻ ngốc chắc?
Các phu nhân nghĩ đến những đứa con thứ trong viện nhà mình, thầm nhủ một câu: Loại người không làm nên trò trống gì!
Tạ Ngọc My đâu biết mỗi động tác, cử chỉ của mình đã bị người khác nhìn thấu. Trong lòng nàng ta vẫn đang đắc ý, nghĩ rằng mình đã lấy lòng thương hại của mọi người. Dù sao nàng ta cũng từng là đích nữ cơ mà!
Tạ Ngọc Uyên không hề biểu lộ, mọi thứ đều thu vào đáy mắt, lòng nghĩ Tạ Ngọc My cũng thông minh, nhưng thông minh lại có phần thái quá, nên thành ra giả tạo. Người khác có thể không nhận ra, nhưng những vị chính thất trong phủ lại chẳng thể không thấy sao.
Nàng mỉm cười: "Người đâu, mang thọ lễ lên."
"Dạ, tiểu thư."
Thọ lễ là một chậu san hô cao ngang nửa người, ánh sáng rực rỡ, nhìn là biết ngay không phải vật thường.
Những người ở đây ai cũng tinh ý, gần đây nghe nói trong số đồ vật hoàng cung trả lại cho Cao gia có chậu san hô thế này. Tạ tam tiểu thư lấy báu vật này làm quà mừng, quả là hào phóng.
"Hôm nay là đại thọ của Quốc công gia, chọn tới chọn lui chỉ có vật này là xứng. Đây cũng chỉ là món đồ cũ, mong phu nhân đừng chê."
Lý di nương nào dám chê, vừa vội vã cảm ơn, vừa sai người cẩn thận đem quà đi cất.
Lúc này, bên ngoài có tiếng hô: "Phúc Vương phi Đến!"
Vừa nghe thấy, tất cả người trong chính sảnh đều đứng dậy chào đón.
Tạ Ngọc Uyên liếc nhanh qua Phúc Vương phi, đôi mắt phượng hơi xếch lên, làn da mịn màng như hoa đào đọng sương, mái tóc cài trâm vàng đỏ với ngọc, sáng rực lộng lẫy, vẻ đẹp sắc sảo khó tả.
Bước vào chính sảnh, Phúc Vương phi không khách khí ngồi xuống chiếc ghế hoa lê vàng bên trái, mỉm cười nói: "Mọi người ngồi đi, hôm nay là ngày vui của Quốc công gia, ta cũng đến góp vui."
Lý di nương khéo léo nói: "Trong phủ đều mong ngóng Vương phi đến góp vui. Tối qua Quốc công gia còn dặn dò kỹ lưỡng, bảo hôm nay nếu gặp Vương phi, tuyệt đối không được thất lễ. Xưa nay chưa từng thấy ngài ấy lo lắng thế này."
Phúc Vương phi cười nói: “Nào có, nào có, ta là bậc tiểu bối, hôm nay đáng ra phải đến chúc thọ Quốc công gia.”
Lý thị vội vàng đáp: “Tuyệt đối không thể, nếu vương phi cúi đầu, Quốc công gia chẳng phải sẽ giảm thọ năm năm sao? Dù Quốc công gia không truy cứu, thì kẻ đầu gối tay ấp với ông ấy cũng phải đứng ra bảo vệ chứ.”
Phúc Vương phi mỉm cười, ngón tay mềm mại khẽ chạm vào vai Lý thị: “Thật khéo ăn khéo nói.”
“Bình Vương phi Đến!”
Lý thị thoáng giật mình, vội vàng xin lỗi Phúc Vương phi rồi cùng mọi người ra đón.
Phúc Vương phi không đứng lên, chỉ thong thả đùa nghịch chiếc nhẫn ngọc bích trên tay.
Tạ Ngọc Uyên lướt mắt nhìn, sắc mặt hơi thay đổi, rồi đứng dậy theo mọi người.
Bình Vương phi trong bộ áo dài đỏ thẫm thêu chỉ vàng chỉ bạc, cài trâm phượng chạm hoa văn tinh xảo, toát lên vẻ uy nghi quý phái.
Vừa vào đại sảnh, ánh mắt bà lướt qua Phúc Vương phi, rồi đỡ tay Lý thị ngồi vào ghế bên phải ở chỗ cao nhất.
Theo thứ bậc, bên trái là chính, bên phải là phụ. Bình Vương phi là trưởng, Phúc Vương phi là thứ; về địa vị, cả hai đều là vợ chính của vương gia; không lý nào chỗ ngồi bên trái lại không phải của Bình Vương phi.
Nhưng Phúc Vương phi chẳng hề có ý nhường, rõ ràng dựa vào sự ủng hộ của Hoàng hậu mà cố tình chèn ép Bình Vương phi.
Ai nấy đều hiểu ý ngầm, hôm nay, xem ra Phúc Vương phi sẽ giành phần thắng trong việc chọn trắc phi cho vương phủ.
Tưởng thị trông thấy vậy, lòng đắng chát như vừa nuốt phải thuốc.
Từ khi Bình Vương bị Hoàng đế trách phạt ở Giang Nam, không còn sức vực dậy, Trần gia cũng vì vậy mà làm gì cũng phải cẩn trọng hơn. Cứ để Phúc Vương tiếp tục lấn lướt, e là không còn cơ hội xoay chuyển nữa!
Tưởng thị thúc nhẹ vào tay mẹ mình.
Tưởng lão phu nhân lạnh lùng trừng mắt nhìn con gái, thầm nghĩ: Đúng là chưa trải sự đời, chưa gì đã mất kiên nhẫn! Chuyện lớn như ngôi vị, đến phút cuối mới biết rơi vào tay ai!
Cái nhìn của bà cụ khiến Tưởng thị yên lặng, làm bộ nhấp trà, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú theo dõi từng động thái của hai vị Vương phi.
Lúc này, sau mấy lời xã giao, Phúc Vương phi chợt chuyển đề tài, hỏi: “Vị nào là Tam tiểu thư của Tạ phủ vậy?”
Bị gọi tên, Tạ Ngọc Uyên không thể làm ngơ, đành bình tĩnh đứng dậy, cúi đầu bước ra giữa sảnh, cúi chào Bình Vương phi rồi đến Phúc Vương phi.
“Dân nữ Tạ Ngọc Uyên, đứng thứ ba trong gia đình, kính chào hai vị Vương phi.”
Tạ Ngọc Uyên vận bộ váy gấm đỏ thêu kim tuyến, trang sức là một bộ trâm thạch anh đỏ, đôi mắt đen láy điềm tĩnh, toát lên nét kiều diễm mà vững vàng.
Hai Vương phi hơi chấn động, nhìn nàng với ánh mắt khác hẳn.
Đàn ông muốn nạp thiếp, miệng họ nói đồng ý nhưng ai mà chẳng lén tìm hiểu kỹ, từ gia thế đến ngày sinh tháng đẻ, thậm chí cả quá khứ của người phụ nữ đều nắm rõ trong lòng.
Phong thái này, sự điềm tĩnh này, dáng vẻ này, làm sao giống một cô gái lớn lên nơi thôn dã chứ?
Huống chi nàng chưa đến tuổi đôi mươi, đang độ xuân thì rực rỡ nhất, nếu được nạp vào phủ… thì có người đàn ông nào mà không say mê chứ?
Chưa kể khối tài sản khổng lồ phía sau nàng… Cả hai Vương phi chợt hối hận vô cùng, thầm nghĩ: Sao lại để mắt đến nhân vật thế này chứ!